Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 19: Bộ ngực lớn nảy nở




Toàn thân Tống Thế An hơi chấn động, không ngờ Tô Đường lại đột ngột hỏi câu này, ánh mắt hắn hơi lóe sáng, chờ đến khi trấn định lại, hắn bình tĩnh nói: “Không phải.”
Hả? Tô Đường hơi giật mình.
Rõ ràng Tống Thế An không muốn nói thêm, đứng dậy nói: “Ta đến thư phòng.”
Thấy hắn bước ra ngoài, Tô Đường chợt nhớ ra gì đó, vội giữ hắn lại: “Vậy… đã đưa đồ ăn cho Tuyên Tử chưa?”
Tống Thế An quay đầu nhìn nàng, ánh mắt rất phức tạp: “Không cần, để bà nội biết thì không hay.”
“Nhưng nó vẫn là đứa bé thôi mà!!!” Sao mặt lạnh này lại không hề bận tâm chứ?!
Tống Thế An nghĩ một chút, trả lời: “Nó không nhỏ nữa, lúc ta bằng tuổi nó, cũng đã biết cưỡi ngựa bắn tên rồi!”
Tô Đường phát cáu: “Huynh cho rằng ai cũng có thể giống huynh, không thể dùng người bình thường để miêu tả sao?!”
Tống Thế An ngẩn ra, câu này có ý gì?
Tô Đường nói không có ý tốt: “Khác thường có thể là yêu quái, hay biến thái chẳng hạn!”
Mặt Tống Thế An thoáng đen đi, phất tay áo bỏ đi.
Tô Đường đặt mông ngồi xuống, nhìn cả bàn đầy ắp thức ăn, nhớ đến chuyện có một thời gian ngắn bị Chu di nương ngược đãi không cho ăn cơm, lòng nàng hơi chua xót, suy từ mình ra, lại thấy thương cho Tuyên Tử. Vì vậy, nàng vội vàng sai người lấy hộp cơm đến, gắp mấy món ăn ngon vào.
Thược Dược nhìn thấu ý đồ của nàng, cân nhắc một chút, rồi cẩn thận nhắc nhở: “Lão thái thái trị gia rất nghiêm khắc ạ…”
Nói được nửa câu, cô ấy cũng không dám nói nhiều nữa, lén lút bàn tán về chủ nhân là không được, Thược Dược nói nửa câu cũng là cực hạn rồi. Có điều, dù chỉ là nửa câu, Tô Đường cũng chỉ sững ra một chút rồi chợt hiểu ngay, cô ấy đang khuyên nàng không nên làm ngược ý lão thái thái.
“Không sợ, lão thái thái đã nói rồi, dâu mới về nhà chồng ba ngày không bị trách mắng, hơn nữa, chúng ta giấu hộp cơm đi, đừng để ai nhìn thấy.” Tô Đường nhỏ giọng nói.
Thược Dược không biết phải nói gì, quả nhiên thiếu phu nhân rất to gan lớn mật. Cô ấy đảo mắt về phía Hỉ Thước, mong cô khuyên thiếu phu nhân một chút, ai ngờ Hỉ Thước lại đang ngắm trời nghĩ vẩn vơ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lo lắng của cô ấy.
Hỉ Thước đang suy nghĩ một vấn đề, vấn đề này rất sâu xa, rất nghiêm trọng, mà còn rất hoang đường nữa, vì thế, cô suy nghĩ bao nhiêu lâu mà vẫn chưa kết luận được.
Tô Đường lại không chịu nổi ánh mắt quỷ dị mà cô ấy nhìn mình, liền gõ mạnh vào đầu của cô ấy, hỏi: “Em đang nghĩ cái gì thế?”
Lúc này chủ tớ cả ba người đang đi trên con đường nhỏ dẫn đến tĩnh phòng, Hỉ Thước bất ngờ bị gõ một cái liền giật mình, bất mãn nói: “Tiểu thư, người đừng gõ đầu em nữa! Gõ nhiều em ngốc mất!”
Tô Đường cười đùa: “Em vốn đã ngốc rồi, ngốc thêm chút nữa cũng có sao đâu.”
Thược Dược nghe thấy câu này, cố nhịn không phì cười. Hỉ Thước thấy tiểu thư nhà mình làm mình mất mặt trước mặt người khác, liền “hừ” một tiếng: “Em có ngốc đâu. Tiểu thư, người ngốc ấy!”
“Bản tiểu thư ngốc chỗ nào?” Tô Đường buồn cười nói.
Hỉ Thước vênh vênh cái cằm mập mạp của mình, nói: “Tiểu thư, thật ra người thích cô gia đúng không?!”
“Ta thích hắn bao giờ!” Tô Đường trừng mắt nói.
Hỉ Thước bĩu môi: “Vừa rồi em chỉ là không cẩn thận nên nghe thấy người nói chuyện với cô gia thôi. Tiểu thư à, không phải em nói người chứ, người thế này là đang ghen mà!”
Ghen á? Tim Tô Đường nhảy lên, nhìn Hỉ Thước, thấy mặt cô ấy rất nghiêm túc, lại không nói được lời nào.
Là ghen sao? Bởi vì mặt lạnh coi trọng Tuyên Tử, coi nhẹ chính mình, nên mới tức giận? Tô Đường rùng mình một cái, nàng còn lâu mới thèm ghen, ăn dấm chua của một thằng nhóc, mất mặt đến mức chui lại đầu vào trong bụng mẹ ấy chứ! Nàng cũng đâu phải dạng người không có lòng như vậy!
Tô Đường cúi đầu nhìn ngực mình, hoàn toàn rõ ràng — nhìn xem này, lớn thế này, nảy nở thế này, làm sao lại không có lòng chứ! (*)
(*) Ở đây bạn í chơi chữ, từ 胸 có nghĩa là ngực, cũng có nghĩa là lòng. Nên bạn í mới nhìn xuống ngực, nói ngực to thế này sao lại không có lòng.
Tô Đường dí tay vào trán Hỉ Thước nói: “Em ấy, thiếu kiến thức thì cứ thiếu kiến thức, cần gì phải phô ra cho người ta nhìn thấy chứ?! Lúc đó là tiểu thư nhà em chỉ lý luận làm rõ đúng sai để bảo vệ cho lợi ích của mình thôi, còn lâu mới thèm ăn dấm chua của một thằng bé nhé!”
Hỉ Thước ôm trán, làu bàu: “Nếu đúng như người nói, vậy vì sao người phải mang dáng vẻ tức tối đến hỏng người như thế chứ?”
“Ta đâu có tức đến hỏng người, ta chỉ bất bình vì không công bằng thôi mà!”
“Nhưng mà á, nếu người không thích cô gia, thì sao lại bất bình vì không công bằng chứ? Thược Dược, tỷ thấy có đúng không?” Nói xong, Hỉ Thước vội lôi kéo đồng minh.
Mặc dù đã vài lần nhìn thấy hai chủ tớ này nói chuyện không phân lớn nhỏ, nhưng bản thân Thược Dược vẫn không dám vượt quá giới hạn, giờ lại thấy Hỉ Thước hỏi ý kiến mình, mà thiếu phu nhân lại đang nhìn mình như chờ đáp án, mặt cô ấy không khỏi đỏ bừng lên: “Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ nghĩ là, thiếu phu nhân thích thiếu gia cũng là chuyện đương nhiên mà…”
Tuy là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Tô Đường vẫn thành công bị bứt lông, nàng thích mặt lạnh à?! Đùa cái quỷ gì thế?!
Có điều, ừ hừ, nàng không thèm tốn nước miếng với hai kẻ nông cạn này đâu!!!
Thấy Tô Đường nhanh chân bước đi, Hỉ Thước khẽ lắc đầu, thở dài: “Có câu nói gì nhỉ, cái gì mà mình nhìn không rõ, người khác lại hiểu rõ nhỉ?”
“Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.”
“Ừ ừ, đúng là câu đó, Thược Dược, cô đúng là có học thức!” Hỉ Thước vui vẻ ra mặt nói.
“…”
Tĩnh phòng nằm ở ngay sau viện Hòa Hi, gian phòng không lớn, cũng rất đơn sơ. Vừa vào cửa, Tô Đường nhìn thấy ngay Tuyên Tử đang thẳng lưng quỳ gối trên đệm bồ đoàn, quay mặt vào một bức tường trống trơn.
Nghe thấy tiếng người, mí mắt đang rũ xuống của Tuyên Tử hơi lay động, nhưng không quay đầu lại, cho đến khi có một người ngồi xổm xuống bên cạnh, cậu nhóc mới hơi liếc mắt nhìn sang.
Cậu hơi giật mình.
Tô Đường ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tuyên tử, con có đói không?”
Tuyên Tử không lên tiếng.
Tô Đường để lộ ra hộp cơm nhỏ giấu trong tay áo, mở hé nắp hộp ra, mùi thơm lập tức xông vào mũi.
Tuyên Tử nuốt nước miếng xuống, quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục nhìn vào vách tường, đáp: “Con không đói!” Có điều, vừa dứt lời, trong bụng đã vang lên tiếng “rột rột”.
Tô Đường kéo tấm bồ đoàn bên cạnh sang, ngồi xuống, tiếp tục xúi giục: “Không sao đâu, sẽ không có ai biết cả, cảm giác đói bụng rất khó chịu mà.” Nói xong, nàng lấy hộp cơm, mở hẳn nắp ra, đẩy tới trước mặt Tuyên Tử.
Oa, miếng thịt đông pha tươi màu thơm ngon, hương thơm quyến rũ của món măng tơ xào nấm, vịt bát bảo mềm mềm ngon miệng, còn có cả món rau thập cẩm chua chua ngọt ngọt, kết hợp với một bát cơm trắng nhỏ thơm phức… Tiếng bụng Tuyên Tử càng kêu to hơn, nước miếng cũng chảy nhiều hơn, nhưng cậu vẫn mím cái miệng nhỏ nhắn như cũ, đưa tay đẩy hộp cơm ra, nói: “Cụ nội nói con không được ăn cơm tối.” Sợ không chịu nổi sự hấp dẫn, Tuyên Tử liền nhắm tịt hai mắt lại.
Tô Đường không khỏi bật ngón tay cái lên, nhóc giỏi lắm, rất biết tự kiềm chế! Nhớ năm đó, khi nàng bị cha phạt không cho ăn cơm, nhị tỷ lén đưa tới cho nàng hai cái màn thầu, nàng liền ăn không chút do dự.
“Con không ăn thật à? Đêm dài lắm đấy.” Tô Đường vẫn không chịu buông tha.
Nước miếng của Tuyên Tử sắp chảy cả ra ngoài, đành phải lắc đầu coi như trả lời.
“Được rồi!” Tô Đường đứng dậy: “Bà nội nói không được ăn cơm, ta hiểu rồi. Ta về trước, con chờ ta nhé.”
Nhìn nàng cầm hộp cơm đi, Tuyên Tử chóp chép cái miệng nhỏ — cậu thực sự rất đói!!!
Tô Đường nhanh chân bước đi, đến thẳng phòng bếp. Nha hoàn, ma ma thấy nàng vào đều giật mình.
Tô Đường không nói nhiều lời thừa thãi, hỏi thẳng: “Có bột gạo nếp, vừng, bột đậu không? … Tốt quá, à, còn có cả thịt băm nữa à, không tệ không tệ, luộc cho ta chỗ cải bó xôi bên kia đi…”
Chờ đến khi mọi nguyên liệu đều được chuẩn bị đầy đủ, nồi hấp cũng đã được đặt lên bếp, Tô Đường vén ống tay áo, rửa sạch tay, bắt tay vào làm việc. Trộn nhân, dàn bột áo, gói bánh, dán mép lại… Cả quy trình đều lưu loát như mây bay nước chảy khiến mọi người đều trợn mắt kinh ngạc.
Chỉ khoảng một khắc sau, mấy chiếc bánh điểm tâm nóng hổi đã ra lò.
Tô Đường chọn mấy cái đặt vào hộp cơm nhỏ, sau đó nói với mọi người: “Còn lại mọi người cứ ăn đi.”
Chờ Tô Đường đi khuất, một nha hoàn bạo dạn bước tới cầm một viên nhỏ màu xanh biếc lên, cắn nhẹ xuống một miếng, mùi vị nhất thời lan khắp khoang miệng.
“Wa, quá ngon ấy!” Mặt nha hoàn đầy vẻ kinh ngạc, vui vẻ.
Tô Đường thoáng nghe thấy tiếng kêu đó, quay đầu nhìn lại, không khỏi nhoẻn miệng cười.
Ăn ngon à, đương nhiên là ngon rồi, viên bánh mà nha hoàn đó lấy, vỏ ngoài là bột nếp trộn nước cải bó xôi, trong nhân là thịt băm và măng tơ, thêm một chút nước cốt gà, ha ha, đây chính là tuyệt kỹ sở trường của nàng mà!
—bamholyland.com—
Tuyên Tử đã đói đến mức ngực sắp dán cả vào lưng, chạy cả nửa ngày đã khiến cậu nhóc vừa mệt vừa đói. Cậu nhóc cúi cái đầu nhỏ xuống, nhắm hai mí mắt lại, sắp ngủ gật. Đột nhiên, nghe tiếng cửa bị đẩy ra, cơ thể cậu chấn động, vội dựng thẳng lưng lên. Thấy Tô Đường lại ngồi xuống bên cạnh, trong tay vẫn cầm hộp cơm, cậu nhướng mày, nghiêm túc nói: “Người đừng đến hấp dẫn con nữa, con sẽ không ăn cơm đâu!”
Tô Đường mở hộp ra, cười nói: “Ai bảo đây là cơm?”
Tuyên Tử ngước mắt nhìn, chỉ thấy trong hộp cơm có tám cái bánh nhỏ, hai cái màu trắng, tạo thành hình con thỏ, hai cái có rắc vừng, tạo thành hình bánh bao nhỏ, hai viên tròn tròn màu xanh biếc, nhưng màu sắc sáng, trong veo rất mê người, còn có hai cái màu vàng nhạt, tạo thành hai con vịt nhỏ đáng yêu.
Nhìn thấy mắt cậu nhóc lóe sáng, Tô Đường vội nói: “Con xem, bà nội nói không được ăn cơm, chứ đâu có nói không thể ăn bánh mà. Chúng ta cũng đâu có làm ngược ý bà nội đâu đúng không? Lại đây, ăn ngon lắm đấy.”
Ngoài miệng thì dỗ dành vậy, nhưng trong lòng Tô Đường cũng hơi hồi hộp — nàng thế này có phải là ngụy biện không?
Trong lòng Tuyên Tử đang thầm đấu tranh, nàng nói đúng mà, cụ nội nói không được ăn cơm, chứ không nói là không được ăn bánh, vậy cậu ăn một cái, cụ nội sẽ không tức giận đâu nhỉ?!
Tuyên Tử liếc nhìn hộp cơm một cái, rồi thu mắt lại, lại liếc cái nữa, lại vội thu lại.
Tô Đường nhịn cười, biết bây giờ trong lòng cậu nhóc này đang rối tinh rối mù lên, có điều, rõ ràng cậu nhóc đã dao động rồi, vậy bây giờ phải đẩy thêm một cái thật mạnh nữa mới được!
Nàng cầm lấy một viên tròn, cắn nhẹ xuống một cái, mùi nhân bánh vừng lập tức tràn ngập căn phòng, hương thơm tỏa ra bốn phía. Tô Đường mút một miếng, liếm một vòng quanh miệng, mùi vị vẫn còn chưa tan, nói: “Thơm quá, ngọt thật, mềm ơi là mềm, ăn ngon thật ấy!”
Nước miếng Tuyên Tử đã sắp chảy như thác nước rồi!
Tô Đường cố tình không thèm để ý tới cậu, chỉ cắm cúi ăn, thỉnh thoảng còn khiêu khích: “Con không ăn, là ta ăn sạch hết đấy.”
Tuyên Tử liếc mắt thấy nàng đã xử lý xong một chú vịt nhỏ, lại tiếp tục xử lý đến chú thỏ nhỏ, trong lòng vô cùng sốt ruột, đây là hai cái cậu thích nhất mà, sao mẫu thân không ăn cái khác chứ?
Chờ đến khi Tô Đường vừa định xuống tay với chú thỏ trắng nhỏ còn lại, rốt cuộc Tuyên Tử không nhịn được nữa: “Người, người, người ăn cái bánh vừng kia là được rồi!!!”
Nói xong, cậu nhóc vội vàng chộp lấy chú thỏ nhỏ, cầm trong tay.
Tô Đường nheo mắt cười đắc ý, ghé sát lại nhỏ giọng nói: “Trong đó có hạt sen đấy, ta nghe nói, con thích nhất loại nhân bánh đó.”
Tuyên Tử mấp máy cái miệng nhỏ nhắn — nếu không mấp máy, nước miếng sẽ chảy ra ngoài mất, cậu nắn nắn cái tai chú thỏ nhỏ kia, lại thấy hơi khó khăn, đáng yêu thế này, chẳng nỡ ăn tí nào.
Tô Đường nhìn thấu suy nghĩ của cậu nhóc, xấu xa nói: “Nếu con không ăn thì cho ta đi, ta đói lắm.” nói xong nàng ra vẻ muốn cướp lấy.
Tuyên Tử thấy vậy, vội vàng nhét chú thỏ trắng nhỏ vào miệng, cắn mạnh một miếng, sau đó càu nhàu: “Bị con cắn rồi!” Người không thể cướp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.