Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 2: Bát nước cổ cuối cùng cũng bị hắt đi!




Tô tam tiểu thư sắp lập gia đình! Tin tức này vừa được truyền đi, khắp thành đều kinh động. Từ phố to đến ngõ nhỏ, từ quán trà tới quán rượu, từ khuê phòng cho tới sân viện, tất cả đều lấy chuyện này làm đề tài, bàn tán xôn xao, hứng khởi đến chết đi được. Tình sử hoa đào nát của Tô Đường lại một lần nữa bị bới móc ra, xào đi xào lại, ngọt bùi cay đắng đủ cả sắc hương vị trong cảm xúc của nàng cũng bị lôi ra bằng sạch, phục vụ cho đám người rỗi việc kia nhấm nháp, thưởng thức — nghĩ đến điều này, Tô Đường cảm thấy mình vô cùng vĩ đại, vất vả một mình ta, nhưng lại khiến cả vạn nhà sung sướng, ôi thôi đau đớn lòng…
Hỉ Thước lại không thể nghĩ thoáng được như thế, nhìn thấy tiểu thư nhà mình vẫn thản nhiên ngồi tính tính toán toán thu chi tháng này, cô nàng liền bĩu môi phồng má nói: “Tiểu thư, sao người không lên tiếng gì thế? Những người vừa rồi thật sự rất quá đáng!!!”
Tô Đướng nhướng mày, ngón tay vẫn bay múa như cũ: “Chỉ là mấy tay đàn đúm thôi mà, cần gì phải phản ứng!”
Tô Đường nàng xuất đầu lộ diện kinh doanh Tô Ký đã ba bốn năm nay, từ lâu rồi nàng đã không còn là cô gái nhỏ chỉ vì mấy câu trêu đùa cợt nhả của người ta mà đỏ mặt tía tai nữa. Mấy lời nói thô lỗ này hả, dù có qua lỗ tai thì cũng không kịp dừng chân đã bị gió bay rồi, chứ nói gì đến chuyện để trong lòng. Bây giờ ấy mà, kiếm bạc mới là quan trọng nhất!!!
Nghĩ đến việc kiếm tiền, khóe miệng Tô Đường khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt. Đã nhiều ngày nay, nàng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, đám người kia vì muốn nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, đều chạy Tô Ký nhìn ngược nhìn xuôi, Tô Đường cũng không giận dữ, còn thoải mái đón tiếp, kết quả là, khi mấy người này rời đi, trên tay đều mang theo thứ gì đó… Chà chà, cũng không thể xem miễn phí được, huống chi, nàng lại vừa mới nghiên cứu, chế biến ra mấy loại điểm tâm mới, rất cần được phát tán rộng rãi mà!
“Tiểu thư, người sắp phải gả tới kinh thành, làm tướng quân phu nhân rồi, sao ngày nào người cũng chạy tới tiệm chứ.” Hỉ Thước lại đổi sang một mối lo khác. Đúng là thế, ngày thành hôn đã được ấn định, mùng sáu tháng sau. Tức là chỉ còn một tháng nữa, ấy vậy mà nhân vật chính lại hoàn toàn chẳng có chút tâm trạng nào của người sắp thành thân, chỉ chăm chăm lao ra cửa hàng, Hỉ Thước thực sự không hiểu nổi.
Tô Đường lại cười càng quỷ quyệt hơn: “Em thì biết cái gì, chính vì thời gian đã gần kề, nên ta mới phải siết thật chặt chứ. Chờ đến khi ta vừa đi rồi, anh rể cả lại tiếp nhận, tới lúc đó, chỉ e Tô Ký sẽ theo đà mà lao xuống dốc mất. Ta tốn bao nhiêu công sức suốt ba năm nay, sao có thể bỏ được?”
Hỉ Thước như hiểu ra gì đó, lại nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, vậy người phải làm thế nào ạ?” Tiểu thư sắp phải gả tới kinh thành rồi, dù có lợi hại thế nào cũng không thể quản lý được chỗ này nữa.
Tô Đường dừng bút, xoa hai tay vào nhau, mắt như lóe sáng: “Ta cần phải làm rất nhiều chuyện! Di nương không cho ta nhúng tay vào Tô Ký, vậy thì ta sẽ làm như bà ta mong muốn. Dù sao đất ở thành Bình này lớn như vậy, Tô Ký phát triển đến thế này đã là hết mức rồi, đó cũng không phải là điều ta muốn! Bây giờ tên mặt lạnh kia muốn cưới ta, ta cũng chỉ mượn sức gió đông thôi mà! Ha ha, kinh thành đấy, địa điểm cực tốt. Ta không tin với bản lĩnh của Tô Đường ta mà lại không chiếm được một góc trời!”
Nàng nói rất hùng hồn khiến Hỉ Thước kinh hãi: “Tiểu tiểu tiểu tiểu thư, người làm tướng phân phu nhân rồi sao còn có thể xuất đầu lộ diện ra ngoài được chứ!!!”
Tô Đường cười quỷ dị: “Yên tâm, vị trí tướng quân phu nhân này, ta cũng không ngồi lâu đâu!”
“Dạ?” Hỉ Thước càng thắc mắc hơn, tâm tư của tiểu thư càng lúc càng khó đoán.
—bamholyland.com—
Mùng sáu tháng chín, ngày lành, chuyện lớn!
Tô Đường bị dựng dậy từ sáng sớm, tắm gội, rửa mặt, trang điểm, thay đồ. Nhìn mọi người chạy tới chạy lui bận đến loạn cả lên, lại nhìn mlụa đỏ tượng trưng cho chuyện vui đang quàng trên người, nàng bất giác cảm thấy hơi hoảng hốt.
— Nàng… thực sự sắp xuất giá sao?
Sao Tống Thế An không tới từ hôn? Sao không có chuyện gì bất ngờ xảy ra chứ? Không thể nào thuận buồm xuôi gió như thế được. Tô Đường cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Rồi nàng lại nghĩ đến chuyện, lần này đám bạn vô tích sự ở thành Bình vừa nghe thấy nàng lại được làm mai lần nữa, liền hứng chí nảy ra ý định cá cược với nhau, xem lần này nàng có thuận lợi gả ra ngoài hay không, tỉ lệ lên tới một ăn một trăm! Cũng có nghĩa là, trong một trăm người chỉ có một người tin rằng lần này Tô Đường có thể xuất giá thuận lợi!
Mặt Tô Đường đen thui, vì chính nàng là một trong số một trăm người kia…
Nàng khẽ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nhanh chóng cảm thấy thoải mái, tên mặt lạnh kia đưa sính lễ rất nhiều, nhiều tới mức cả nàng và cha nàng đều kinh ngạc… Chỉ là, hừ hừ, đưa sính lễ cũng cử phó tướng đi thay là sao?!!! Cái gì mà bận việc công chứ… Cái gì mà việc nước không rảnh… Nếu đã bận thế rồi thì còn cưới cái khỉ gì vợ nữa?!
Một ngọn lửa nhỏ lại nhen nhóm trong lòng Tô Đường, có điều, chỉ trong giây lát lại vụt tắt, có lẽ hắn cũng tâm không cam, tình không nguyện, bị ép phải thế. Nếu đã vậy, thì chuyện tiếp theo càng dễ lo liệu rồi!
A ha ha ha — Khụ khụ — sặc.

Trong khuê phòng vẫn đang rất bận rộn, Tô Đường được hầu hạ mặc hỉ phục tầng tầng lớp lớp, khiến đầu nàng ong cả lên, buồn bực, nghĩ tới phải mang cái mũ phượng nặng đến mười cân trên đầu, chân nàng lại như mềm cả ra.
Tam cô lục bà vẫn đang nói không ngừng, căn dặn nàng thế nào là đạo làm vợ. Tô Đường nghe xong lại thấy lòng xót xa, những lời này vốn phải do mẫu thân nói, chỉ tiếc là mẫu thân đã qua đời. Tô Đường rất muốn nhớ lại dáng vẻ của mẫu thân, nhưng thời gian đã qua lâu quá rồi, nàng nghĩ một lúc lâu, cũng chỉ có thể phác họa được đại khái hình dáng bà.
Chu di nương vui mừng đến nghiêng trời lệch đất, thậm chí còn v hơn khi con gái đẻ của bà ta xuất giá. Thấy Tô Đường đã trang điểm xong, bà ta lấy trong tay áo ra một chiếc vòng tay, đeo cho nàng nói: “Đây là quà di nương tặng con.”
Tô Đường thu lại tâm trạng, liếc mắt nhìn chiếc vòng vàng trên cổ tay, cười hì hì nói: “Cảm ơn di nương, cổ tay Tô Đường mảnh mai, không hợp đeo thứ lớn như thế này.” Đừng cho rằng ta không biết cha ta đưa cho bà bao nhiêu tiền để đi mua chiếc vòng này!
Mặt Chu di nương cứng đờ, hiểu ngay Tô Đường đã biết bà ta ăn bớt tiền, định nói vài câu hay ho để giải thích lại bị Tô Đường ngắt lời: “Lần này chỉ sợ là ta thực sự phải gả đi rồi. Phụ thân tuổi cao sức yếu, các tỷ muội lại đã xuất giá hết, đệ đệ vẫn còn nhỏ, nhị tỷ đi cùng Giang tiên sinh, xưa nay Tôn di nương lại chỉ ăn chay niệm phật không màng sự đời. Ta đi rồi, mọi chuyện trong nhà e phải phiền di nương!”
Chu di nương không biết vì sao Tô Đường lại nói những lời này, không dám đáp ứng, chỉ nói: “Tam nhi nói lung tung gì thế. Đây không phải là việc di nương phải làm hay sao?”
Tô Đường chớp chớp mắt, cười: “Vậy thì tốt rồi. Tô gia chúng ta, nhìn có vẻ giàu có, nhưng thật ra đã không còn được như xưa, bây giờ chỉ hoàn toàn dựa vào sự chèo chống của Tô Ký. Nếu Tô Ký xảy ra sai sót gì, e rằng cuộc sống sau này cũng sẽ không thoải mái. Di nương nên nhớ rõ điều này.”
Những lời này tuy nói rất thẳng thắn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như ẩn chứa một ý tứ khác nữa. Nhìn vào con ngươi trong suốt không thấy đáy của Tô Đường, Chu di nương đột nhiên thấy chột dạ.
Tô Đường càng cười tươi hơn: “Tuy ta gả đi lần này không biết sẽ thế nào. Nhưng tốt xấu gì cũng là một tướng quân phu nhân, muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn một chút. Nếu ở đây xảy ra chuyện gì, Tô Đường ta sẽ không thờ ơ.”
Chu di nương đã hiểu thấu, đây là lời cảnh cáo mà nàng dành cho bà ta!!!
Cảm thấy đã nói hết những gì cần nói, Tô Đường không nói thêm nhiều nữa, chậm rãi ném ra câu cuối cùng.
“Di nương, trừ phụ thân, thì Tô gia ta cũng chỉ còn một mình tiểu Ngũ là nam đinh, ta cũng phải để lại cho đệ ấy chút gì chứ, đúng không…”
Nhìn nha hoàn Hỉ Thước đứng cạnh bình phong, cúi đầu cười lén, Chu di nương rốt cuộc cũng không thể giữ nổi nụ cười trên mặt mình nữa — cái đồ gái lỡ thì không gả đi được nhà cô, còn dám uy hiếp bà đây à!!! Tức chết ta!!! Để xem cô dương dương tự đắc được đến bao giờ?! Đừng có để nhà chồng cô bỏ cô!!! Hừ!
Nếu lúc này Tô Đường có thể nghe thấy mấy lời oán trách của Chu di nương, e rằng nàng sẽ càng vui vẻ hơn, thậm chí có khi còn đáp lại “trông mong cả vào lời vàng của bà” mất! Có điều, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ tức tối thở phì phò của Chu di nương, nàng cũng đủ để vui sướng đến nửa ngày rồi — hừ hừ, cầm cái vòng ăn bớt này đến để làm ta ghê tởm chết đi à? Ta cũng phải đáp lễ mới phải đạo chứ, ghê tởm bà, ghê tởm chết bà đi! Hà hà!
Thấy tiểu thư nhà mình cười vui vẻ một cách kỳ quái, da đầu Hỉ Thước như run lên: “Chuyện đó… tiểu thư, Hỉ Thước đã thu thập hết mọi thứ theo ý của người rồi. Bộ xiêm y màu hồng cánh sen thêu hoa mai được đặt trong chiếc rương gỗ lim “hoa khai phú quý” đó, lại đóng rất cẩn thận, nên sẽ không bị rơi ra, cũng sẽ không có ai phát hiện ạ.”
Tô Đường lại càng cười vui vẻ hơn, đưa tay ra nhéo nhéo hai cái má phúng phính trắng hồng của Hỉ Thước, đùa cợt nói: “Bé mập, em là ngoan nhất.”
Hỉ Thước bĩu môi, trợn mắt nói: “Tiểu thư! Người ta không phải là bé mập!”
“Ha ha!”
Thấy mọi người bận rộn qua lại, Tô Đường nhàm chán dựa vào bình phong trêu Hỉ Thước. Tam cô lục bà dường như cũng hơi sợ vị chủ nhân này. Thấy nàng cố tình không tránh mặt, họ cũng rất biết đầu không lên tiếng làm phiền.
Hỉ Thước đang ngồi đếm xem trên mũ phượng có bao nhiêu viên trân châu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống, pháo nổ giòn rã. Tô Đường buột miệng hỏi: “Sao lại náo nhiệt thế?”
Nàng vừa dứt lời, thì một bóng người chợt lao vụt tới, chính là Tô Minh, đệ đệ nhỏ tuổi của Tô Đường.
Dung mạo của Tô Minh cũng có vài phần giống Tô Đường, đều là những người có thân hình thanh mảnh, mày rộng trán cao, đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng. Bây giờ cậu nhóc mới ngắm kỹ hỉ phục của Tô Đường, mặt khó giấu nổi vẻ vui mừng: “Tam tỷ, tân lang quan tới rồi ạ!”
Tân lang quan à?! Tô Đường nghi hoặc chớp mắt một cái rồi hiểu ngay, tim bất giác đập mạnh thình thịch. Nàng nhận ra — nàng thực sự phải xuất giá rồi.
Tô Minh vừa vào, sau lưng lại có người tới, đến để truyền lời, bắt đầu mở tiệc. Đám nữ quyến nghe thấy vậy, liền nói với Tô Đường vài câu chúc mừng, cáo từ này nọ rồi đi ra ngoài. Tô Minh cũng muốn đi, lại bị Hỉ Thước ôm giữ lại —
“Ngũ thiếu gia, Tống tướng quân kia trông thế nào?”
Khóe miệng Tô Đường co rút mạnh, nàng biết ngay Hỉ Thước sẽ hỏi câu này mà. Có điều, khi Tô Minh mở miệng miêu tả, tai nàng cũng bất giác dựng thẳng lên — Nói gì thì nói, cũng mười năm nàng chưa gặp tên mặt lạnh kia rồi, nghe nói hàng năm hắn luôn dẫn binh chiến đấu với nước Diên, không biết có thiếu tay thiếu chân, mặt vàng mày vọt hay không.
Tô Minh cười hì hì nói: “Tam tỷ phu nhìn rất được, không giống tướng quân tí nào.” Trong suy nghĩ của một cậu nhóc mười ba tuổi như Tô Minh, tướng quân phải là dạng lưng hùm vai gấu, mặt vuông chữ điền mới đúng, ừ, dù thế nào cũng phải là một người dũng mãnh.
“Có đủ cả tứ chi ngũ quan chứ?” Tô Đường không yên tâm lắm.
“Đương nhiên ạ, tất cả đều rất đẹp!” Lúc trước Tô Minh cũng lo chuyện này.
Tô Đường lại không vui: “Chắc chắn là Tống Thế An hắn đánh giặc không tích cực. Bao nhiêu năm chinh chiến trên lưng ngựa như vậy mà vẫn còn giữ được đầy đủ bộ phận, thật chẳng ra sao cả!”
“Bốp! Bộp!” một vị phu nhân đi cuối cùng theo đoàn người ra ngoài dự tiệc, nghe thấy vậy liền ngã sõng xoài đầy nghệ thuật —- đầu óc Tam cô nương quả nhiên có vấn đề!
Khách tới chúc mừng, đương nhiên Tô Đường không thể nào đạp cho một cước, tuy nàng rất muốn làm vậy, vì thế, nàng hơi tức tối, bất bình. Rõ ràng là chuyện hôn nhân đại sự của nàng, rõ ràng chính nàng mới là nhân vật trung tâm trong chuyện này, vì sao nàng lại phẠngồi chờ trong phòng như người chẳng có việc gì để làm thế này chứ?
—- aaa, nàng rất muốn ra giúp vui mà!!!
Hỉ Thước kiên quyết kéo Tô Đường đang định chạy ra ngoài vì muốn “mở rộng tầm mắt” lại: “Tiểu thư — xin người, hôm nay người đừng làm chuyện kinh thế hãi tục nữa được không?!”
Tô Đường dừng ngay bước chân lại, mặt đầy hứng khởi: “A, học vấn của tiểu Hỉ Thước tăng vọt rồi, còn biết dùng thành ngữ nữa.”
Mặt Hỉ Thước xụ xuống.
Tô Đường nghĩ một chút, đành quyết định không làm khó Hỉ Thước nữa, đúng, hôm nay nên an phận một chút. Mấy chuyện kinh thế hãi tục… sau này còn có thời gian để làm… Hì hì…
Đoàn rước dâu tới hơi muộn, nên bữa tiệc cũng bắt đầu muộn, kết thúc cũng nhanh, dù sao cũng phải quay về nhà chú rể trong ngày tốt. Vì vậy, đúng lúc Tô Đường đang gặm một cái cánh gà theo cách cực kỳ khó coi, cửa phòng lại bị đẩy ra, cả đám nữ quyến chen nhau bước vào.
Chiêng trống bên ngoài lại vang lên, Hỉ Thước bên trái, Tô Minh bên phải, cả hai cùng hộ tống nàng ra cửa. Chiếc mũ phượng rất nặng đè ép khiến cổ nàng đau nhức vô cùng. Tô Đường cúi đầu nhìn đôi chân trên mặt đất, cũng không phân biệt được ai vào với ai —- sao thành thân lại phải che mặt làm gì chứ, đi đường cũng không tiện tí nào — Tô Đường lại bắt đầu oán thán tục lệ thành thân tồn tại hơn nghìn năm nay.
Cho đến khi nhìn thấy đôi giầy màu đỏ thẫm, Tô Đường mới được dừng lại. Nhìn tay áo đỏ thẫm thêu hình mây bay, nàng thầm đoán, chắc đây là tên mặt lạnh. Vì vậy, Tô Đường bước một bước như rất vô tình, rất nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng lại dẫm thật mạnh lên mu bàn chân kia…
A —- sắc mặt của mặt lạnh thay đổi trong chớp mắt…
Tiếng chiêng trống vang lên, pháo nổ tưng bừng, dập đầu lạy trưởng bối theo tục lệ xong, Tô tam cô nương lại bị dắt tay ra cửa lên kiệu.
Vừa bước ra khỏi cửa, Tô Đường đột nhiên nhớ ra mình phải làm gì đó… Hình như lúc đại tỷ và tứ muội thành thân đều khóc như hoa lê dưới mưa, nói cái gì mà u buồn không dứt, nếu vậy, nàng cũng phải thể hiện là mình không muốn xa rời gì gì đó chứ? Dù gì thì sau này nàng cũng là bát nước đã hắt ra ngoài rồi…
Nghĩ vậy, cảm xúc của Tô Đường cũng rục rịch, muốn rặn ra vài giọt nước mắt, nhưng mắt nàng lại chẳng thèm phối hợp, vì thế, nàng chỉ có thể giả vờ nức nở mà thôi. Có điều, còn chưa chờ nàng quay đầu nói vài câu lưu luyến, trong đám người đã có ai phát ra một câu —
“Ôi, cuối cùng cũng gả đi rồi!”
Tô Đường suýt nữa tức đến hộc máu, cứng người oán hận quay đi, hoàn toàn mất đi suy nghĩ ướt át ban đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.