Tướng Công Yêu Nghiệt Đừng Dụ Dỗ Ta

Chương 36: Công chúa Tư Ba




Ngồi trên xe ngựa nàng tựa vào lòng hắn nhắm mắt thư thái hỏi:
-" Phong nếu ngày đó ta không gặp chàng liệu chàng sẽ thú nữ nhân khác"
Hắn trầm mặc nhìn nàng âu yếm một lát sau nói
-" Mị nhi nếu ngày đó nàng không kiếm ta ta bây giờ đến cuối vẫn chỉ cô độc"
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt khuôn mặt của hắn hỏi thêm:
- Nếu bây giờ ta vẫn còn thương Tứ Vương chàng sẽ buông ta ra chứ?"
Bàn tay hắn bỗng siết chặt, một ý lạnh lẽo nổi lên tràn lan, hắn ôm chặt nàng lạnh nói
-" Không, sẽ không ta sẽ không bao giờ buông nàng . Nàng có tình ý với ai ta sẽ giết hắn cho dù nàng hận ta ta sẽ buộc chặt nàng bên mình!"
-" Phong ta lỡ thích ai không lẽ ta không bảo vệ được hắn?"
Hắn im lặng, nặng nề nói
-" Ta biết nàng đủ khả năng! Nhưng nàng lại không dễ thương một người ta tin chắc chắn nàng chỉ thương ta"
Nàng cảm động hắn rất hiểu nàng. Trong lời nói của hắn vừa có nhu vừa có cương
-" Phong, sao chàng tin ta ?"
-" Bởi ta yêu nàng"
Nàng chủ động ôm cổ hắn hôn lên đôi môi đang mấp máy nói. Hắn thấy nàng bất ngờ hôn hắn , hắn sửng sốt từ bị động chuyển chủ động ôn nhu hôn mãnh liệt. Trong xe ngựa cảnh xuân dạt dào đến khi về tận phủ thất vương.
... ....
... ....
5 ngày sau
Trước cổng kinh thành có hai đôi con ngươi nhìn từ trên tửu lâu nhìn xuống đoàn xe ngựa xa hoa đẹp đẽ tiến vào . Đi chính giữa là một cái kiệu khiêng bằng 8 người. Trang phục bọn họ mặc khác biệt rất nhiều so với Thiên Thần Quốc . Nam nhân áo chỉ là một vạt mỏng. Quần chính là một kiểu dáng hai ống bóp vào chân, rộng thùng thình. Nữ nhân đi bên kiệu là bộ dáng áo mỏng ở trong thì giống như là áo lót của thời hiện đại. Váy cũng may bằng bốn mảnh ở trong chính là cái quần đùi ngắn thời hiện đại nàng thật không ngờ Tư Ba có trang phục như vầy nàng nghĩ chắc hẳn cũng phải kín mít như nàng ai dè xuyên thấu.
Nàng nhìn lại chính mình và bộ trang phục nặng nề này lòng không khỏi long lanh nhìn bộ trang phục Tư Ba mát mẻ mặc vào mùa nóng vầy à.
-" Mị nhi đang nghĩ gì vậy nha?"
Một giọng nói ngọt ngào cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Nàng nhìn lại hắn bằng đôi mắt long lanh nói
-" Phong ta muốn hắn"
Lập tức tay nàng bị nắm chặt
-" Mị nhi ta không cho nàng gần gũi nam nhân nàng chuyển nữ nhân? "
-" Phong đau tay , ta nói ta muốn bộ đồ của hắn!"
Tay hắn thả lỏng hơn nhẹ nhàng mơn mớn tay nàng nói.
-" không việc gì lát vào cung ta lấy cho nàng"
Hắn nói xong cười vui vẻ ôm nàng mà lại không biết hậu quả đề ra khôn lường cho bản thân mình.
-" Ừm vậy nha!"
-" Thôi bọn họ cũng vào đến hoàng cung rồi ta đưa nàng vào khỏi mất công hoàng huynh cho người mời vào"
-" Ân, nên đi thôi"
Hắn ôm nàng dùng khinh công bay trên nóc nhà tiến vào hoàng cung chính điện. Không biết bao nhiêu mũi dáo cung tên chuẩn bị giương bắn bao lời hô hào thích khách. Đến lúc nàng và hắn đáp xuống mới dần lui ra quỳ xuống thứ tội.
Nàng nhìn một mảnh không khỏi cười cợt. Từ lúc hắn phô trương thân thế của bản thân thì bọn quan lại đại thần trong triều dần rụt rè e sợ hơn trước chứ không đối xử như trước đây. Một mảnh chỉ trích . Chế giễu đi đâu cũng luôn có lời ra vào.
" Thôi hoàng đệ, hoàng muội mau vào. Đừng để mọi người đợi lâu"
Giọng nói uy nghiêm mà trầm ấm của Âu Dương Dật vang lên trong đại điện.
Nàng và hắn cùng sóng bước vào bên trong. Đi đến giữa khẽ khom người bái kiến sau cùng nhau lại bàn dành cho vương tử. Nàng nhẹ nắm tay hắn đi lại nhíu mày khó chịu khi có đôi mắt nhìn nàng chằm chằm không giấu diếm. Nàng nhìn thẳng lại đôi mắt đang nhìn mình, một cô nương xinh đẹp trong bộ đồ trắng trong . Tóc đen dài mượt thả ra được tết lại với nhau một ít sợi nhỏ bằng lụa mỏng trắng. Váy cũng trắng chỉ có duy nhất một điểm đỏ là cái đai của nàng ta . Cái đai này nhìn tượng trưng cho thân phận cao quý giàu có mà được làm ra , đai của nàng ta bằng vàng cứ mỗi đầu là có một lục lạc nhỏ theo là các sợi rua dài ngắn khác nhau vòng quanh hông. Điểm chính giữa là một viên hồng ngọc đỏ sẫm làm điểm nhấn. Nàng nhìn nữ nhân này không khỏi khen thưởng. Thật biết cách tạo đểm, nhưng nàng lại có chút nhớ mong bởi nhìn lại hồng ngọc đỏ sẫm này nàng lại buồn, vui, nhớ và cả tiếc nuối.
Trong lúc nàng đánh giá vị cô nương kia vị cô nương kia cũng đang đánh giá nàng. Ánh mắt khẽ lóe lên đau thương, nhớ mong sau biến mất. Nhưng miệng lại không khỏi nói ra
" Mi i miss you so much"
Màng quay lưng lại nhìn vị cô nương kia lòng bối rối , sững sờ hạnh phúc. Hắn nhìn nàng khó hiểu nhìn theo ánh mắt nàng nhìn lại vị cô nương kia sau lại nhìn nàng lòng không khỏi lo lắng" không lẽ nàng thích nữ nhân? Mà nữ nhân kia cũng thật vô lễ giám liếc mắt đưa tình" tay hắn nắm chặt cúi đầu. Còn toàn đại điện trầm mặc một mảnh khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.