Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 34: Mỹ nhân trong ngực!




Bây giờ là tình trạng gì!
Đường Mẫn buồn chán ngồi trong phòng Bạch Vũ, mà đêm nay, nàng muốn ôm mỹ nhân về. . . . . .
Cuộc thi hoa khôi chấm dứt bằng một kết quả ngoài ý muốn, mà phần thưởng đêm nay của nàng chính là người đẹp Bạch Vũ này! Nhớ lại ánh mắt đầy thâm ý của  Quân Mạc Ly, nàng lại vô cùng buồn bực. Một đêm đáng giá ngàn vàng . . .
"Công tử?"
Bạch Vũ thấp thỏm nhìn Đường Mẫn, trong lòng không rõ nên vui hay nên buồn. Vị công tử trước mắt quả thực vô cùng tuấn tú, phong tư trác tuyệt. Nàng ta từng nghĩ nếu tối nay đạt được vị trí hoa khôi, thì lần đầu tiên của mình có thể sẽ phải tặng cho một lão già, hoặc cũng có thể là một cầm thú, nhưng lại tuyệt không nghĩ đến một nam tử như thế này.
Trong thâm tâm Bạch Vũ thậm chí còn hơi trông chờ, nếu hắn đã tình nguyện giúp nàng ta như thế thì phải chăng là đã có tình ý với mình? Không biết hắn đã thành hôn hay chưa?
"Bạch cô nương, ta…"
Đường Mẫn vừa mở miệng liền ngây ngẩn cả người, hình ảnh trước mắt khiến cho nàng muốn sung huyết não, cô nương ở thanh lâu có phải đã quá chủ động rồi hay không!
Chỉ thấy Bạch Vũ nhẹ nhàng cởi áo khoác, vươn bàn tay trắng nõn rút trâm ngọc trên đầu ra, mái tóc đen như thác nước lập tức đổ xuống, có mấy lọn tóc vừa đúng lúc rủ ở trước ngực, ngăn trở cái yếm hồng đào như ẩn như hiện.
"Công tử, Bạch Vũ cảm tạ ngài tối nay đã tương trợ. Ta không có gì báo đáp, chỉ có thân thể sạch sẽ này!". Nói xong liền ngượng ngùng cúi đầu, chờ người nào đó đến gần.
Nàng ta lâm vào khốn cảnh nên mới phải đặt chân vào nơi đây, một đêm như thế này cũng đã sớm nằm trong dự liệu. Tối nay gặp được hắn, chính là may mắn của nàng ta!
Nàng có thể trốn không? Đường Mẫn thoáng thở dài, Quân Mạc Ly đang ở trong căn phòng sát vách, nói không chừng giờ phút này hắn còn đang cười chê nàng, cuối cùng sẽ thu dọn cục diện rối rắm này như thế nào.
"Bạch Vũ, phải không?"
Đường Mẫn cất giọng trong trẻo lạnh lùng hỏi, khó khăn lắm mới đánh vỡ đợt chút không khí mập mờ trong phòng. Bạch Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Đường Mẫn, nhưng cuối cùng lại không nhìn ra được gì từ trên gương mặt tuấn tú kia.
"Vâng!"
"Bằng sự kiêu ngạo với thân phận ban đầu của ngươi tuyệt sẽ không tự nguyện rơi vào tình cảnh này!". Cái nàng cảm thấy hứng thú chính là quá khứ mà nàng ta đã từng trải qua. Không hề cảm thán nữa, Đường Mẫn lại trở về với vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ.
Hắn biết sao! Trong lúc nhất thời, nội tâm liền trào dâng chua xót khổ sở, nàng sao có thể tự nguyện bước vào nơi này, nếu như không có hàng loạt âm mưu kia, thì nàng vốn là thiên kim nhà quan, được phụ mẫu nâng niu trong tay, yêu thương hết mực.
"Công tử, ta. . . . . ."
Ánh nến trong phòng mờ mờ, chập chờn theo gió. Đường Mẫn lại càng kinh ngạc không dứt, hoá ra là như vậy . Thiên kim tiểu thư của Thương Lan Đại Lý Tự lại chính là Bạch Vũ, cô nương trước mắt này.
Sau cơn phong ba liền luân lạc thanh lâu.
Chuyện này dường như càng ngày càng thú vị!
"Có hai con đường, một ta trả tự do cho ngươi, hai là đi theo ta, trở thành người của ta!". Đường Mẫn mở miệng, nàng muốn giúp nàng ta, nhưng tuyệt không miễn cưỡng, để cho nàng ta tùy ý lựa chọn.
Bạch Vũ trầm mặc không nói, sau khi suy nghĩ trong chốc lát mới lên tiếng: "Công tử đã giúp ta...thì ta chính là người của công tử, Bạch Vũ muốn đi theo người!". Nàng ta muốn ở bên cạnh hắn, chẳng những vì nàng ta không còn nơi nào để đi mà quan trọng hơn là vì câu "Trở thành người của ta" kia.
Đường Mẫn thuận miệng nói một câu, khiến cho Bạch Vũ hiểu nhầm, bản thân sẽ trở thành nữ nhân của nam tử trước mắt.
"Công tử, trời đã vào đêm. Bạch Vũ hầu hạ người đi ngủ!"
Cô nương ngượng ngùng đến gần, muốn tiến lên cởi nút áo của Đường Mẫn ra. Đây đáng lẽ ra phải là một đêm phong lưu, nhưng lại dọa cho Đường Mẫn liên tiếp lui về phía sau. Nàng quả thực không có sở thích này!
Lấy lại tinh thần, giữ vững trấn định, nhặt áo khoác trên đất khoác lên người Bạch Vũ nói: "Đêm đã khuya, ngươi mau nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai ta sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ chuộc thân cho ngươi, để ngươi đi theo ta!"
Nói xong, không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Không muốn sao, Bạch Vũ nhìn theo bóng dáng rời đi đến mất hồn. Trong lòng lại càng thêm kiên định . . . . .
"Diêu Cầm?"
Trong một gian phòng khác, cảnh tượng cũng khác hoàn toàn.
Sự hiện diện của nam nhân kiêu ngạo kia khiến áp suất của cả căn phòng hạ xuống rất nhiều. Cam Lộ Phong và Hoa ma ma đứng ở ngoài cửa, loáng thoáng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của chủ tử nhà mình.
Toàn thân Diêu Cầm chấn động, cúi đầu đáp: "Vâng, nô tỳ là Diêu Cầm."
Lấy được vị trí hoa khôi trong lòng nàng vui mừng không thôi, vốn tưởng rằng nam tử kia ra mặt vì mình, nhưng lại chưa từng nghĩ, hắn chỉ là đang thay người làm việc. Mà nam nhân làm cho người ta phát rét trước mắt không dám nhìn thẳng mới chính là người tối nay nàng cần phải phục vụ!
Lạnh lẽo u ám cả căn trong như ngập trong không khí lạnh như băng. Diêu Cầm không tự chủ mà run rẩy, tim đập cuồng loạn. Nàng ta rất sợ!
"Sợ?", nam nhân kia lạnh lùng mở miệng, ánh mắt cũng không rơi vào người Diêu Cầm mà dường như đang nhớ lại vẻ mặt sinh động của người nào đó.
"Vào đây!", Cam Lộ Phong thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa tiến vào, Hoa ma ma theo sát phía sau.
"Hoa Dao tham kiến chủ tử!", Hoa ma ma vừa vào cửa liền cúi thấp đầu, tỏ thái độ vô cùng cung kính trước người trong phòng. Cam Lộ Phong tiến lên trước, rót trà nóng vào chén cho chủ tử nhà mình, chờ nghe lệnh.
"Ba tháng sau dâng nàng ta cho thái tử!"
Thái tử? Hoa ma ma thầm nghi ngờ, lại là lễ vật cho thái tử! Sau đó nghiêm mặt, gật đầu đáp: "Thuộc hạ nhất định sẽ huấn luyện thật tốt, để cho nàng ta đoạt được sủng ái của thái tử!"
"Lui ra!"
"Vâng!", Hoa ma ma không ngẩng đầu, mang theo Diêu Cầm cáo lui. Khi cửa vừa đóng lại sau lưng đã ướt đẫm, chủ tử vẫn lạnh lùng như trước đây. Lạnh lẽo khiến người ta thực sợ hãi!
"Ma ma!", Diêu Cầm lo lắng hoảng sợ, chỉ mấy câu nói đơn giản, nàng ta lại được an bài   cuộc sống như thế. Thái tử! Muốn nàng ta đi hầu hạ thái tử sao?
"Nghe rõ rồi đấy, ngươi được chủ tử để mắt tới nhớ phải học tập cho tốt, tương lai lấy được sủng ái của thái tử vừa là phần số cũng là phúc khí của ngươi!". Hoa ma ma lập tức đổi giọng quay sang giáo huấn  Diêu Cầm.
Thái tử. . . . . .
Chủ tử bắt đầu hành động rồi sao?
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên vạn vật xung quanh, đường phố dần dần náo nhiệt. Bách Dạ Hành dẫn Bạch Vũ đi ra khỏi Xuân Phong Lâu, đi về phía cửa thành phía Tây.
Một người già như lão cư nhiên lại phải đến thanh lâu chuộc người! Bách Dạ Hành vẫn còn nhớ đến ánh mắt khinh bỉ, giễu cợt, khinh thường của những người kia. . . . . . Lão bị váng đầu nên mới nghe lời dụ dỗ của con nhóc kia, chỉ vì một con gà ăn mày mà lại bị mất hết mặt mũi, haiz ——
Bạch Vũ yên lặng đi ở phía sau, cũng không dám nói nhiều. Cả đêm qua nàng ta không chợp mắt, sáng sớm đã thức dậy chỉnh trang. Nàng ta cho là hắn sẽ tới, lại không nghĩ rằng người đến lại là một ông lão, một khắc kia, nàng ta cảm giác bản thân đã bị chơi xỏ!
Nghe được lời của ông lão kia mới hiểu, hóa ra là do hắn nhờ cậy.
Nhìn vào cửa thành phía Tây cách đó không xa, có lẽ hắn đang ở chỗ kia! Cho tới giờ khắc này, nàng ta mới thật sự tin rằng bản thân cuối cùng đã bước ra khỏi cửa thanh lâu.
"A Ly, ta muốn cô nương kia!"
"Ừm!"
"Ngươi ậm ừ cái gì, mau mau phát biểu ý kiến!". Đường Mẫn chọc chọc Quân Mạc Ly, vẻ mặt ảo não không hề ưa bộ dạng này của người kia tí nào. Tối hôm qua từ thanh lâu ra ngoài, trở lại tửu lầu, khóe môi hắn cũng chưa từng hạ xuốn. Quả nhiên có ý giễu cợt rõ rành rành, nàng muốn nữ nhân không được sao!
"Mẫn nhi muốn ai cũng có thể, vi phu không có ý kiến. Mẫn nhi thấy vui là được!"
"Thật sao?" Đường Mẫn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là hai bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, lập tức cười quyến rũ nói tiếp: "Vậy thì nam nhân kia, ta cũng muốn!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.