Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 68.1: Sau khi hóa giải bí dược (1)




Chờ đợi, bất an. Đường Mẫn cầm hai món đồ trong lúc nhất thời không xuống tay được, sau khi hoa 1giải  lại là thế nào, nhìn thấy diện mạo thật sự của mình, sẽ giống Bách Lý Ưu sao?
Ha ha, Đường Mẫn xoa mặt mình, khuôn mặt này chỉ có A Ly yêu thích, hắn nói, Mẫn nhi, liền như vậy rất tốt. Không có tận lực an ủi, chỉ là nói sự thật.
Như vậy là tốt rồi, đúng, như vậy là tốt rồi!
Nghĩ rõ ràng hết thảy, trong lòng của Đường Mẫn cũng thuận theo mà được cởi ra. Nàng hóa giải bí dược không vì cái gì khác, chỉ vì có thể bình thường mà trưởng thành, hắn đã nói muốn sống để bồi nàng đến già, như vậy, nàng cũng phải cố gắng sống sót. Đã từng có khoảnh khắc như thế, nàng muốn ở cùng một chỗ với hắn, nàng nghĩ, có thể bọn họ sẽ có đứa bé.
Vì cái ý niệm này, mở ra bí dược.
Bách Lý Hàn Thiên nói rất đơn giản, nhưng cũng là hung hiểm vạn phần. Tử Tâm Lan phải biến thành đỏ như màu máu mới có thể phát ra công hiệu, mà đỏ như màu máu vậy chắc chắn phải ngâm với máu tươ. Mà máu không phải nơi khác, chính là máu trong người. Sơ sẩy một chút, nàng chắc chắn phải chết. Lúc gần đi Bách Lý Hàn Thiên đưa cho nàng một viên hộ tâm hoàn, làm cho nàng là trước tiên dùng. Nhìn vậy cũng viên thuốc nho nhỏ có màu sắc đỏ như máu, nàng không chút do dự ngậm vào, rút ra chủy thủ tàn nhẫn mà đâm vào ngực mình.
Máu tươi thoáng chốc tiên ra, rơi ra ở trên drap giường, ngực đau, hô hấp không thuận. Tất cả những thứ cảm thụ này đều là vì máu chảy ra, cứ như vậy chảy xuống, nàng có phải sẽ chết không.
Động tác của thủ hạ động tác nhanh chóng, nhanh chóng cầm Tử Tâm Lan đặt ở ngực nới máu chảy ra, một giọt nhỏ đỏ tươi tâm huyết theo chủy thủ chậm rãi chảy xuôi, chậm rãi nhỏ vào trong nhụy hoa của Tử Tâm Lan, nàng lẳng lặng chờ đợi cánh hoa đổi màu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi nàng cảm giác mình mí mắt nhanh nhắm lại không mở ra được thì, Tử Tâm Lan ở trong tay vẫn không có biến sắc. Đường Mẫn cười khổ, gia gia nói không sai, khác nào sống lại, như hắn nhắm mắt lại như vậy chính là chết rồi.
Nhớ tới bên ngoài chờ đợi Quân Mạc Ly, nhớ tới Hành Ngọc rời đi thì lo lắng, nàng nhất định phải chịu đựng. Chết, tuyệt đối không được!
Chắc là do nghị lực tác động, cuối cùng Tử Tâm Lan cũng bắt đầu đổi màu, lúc này Tử Tâm Lan đã toàn bộ bị máu thẩm thấu thành màu đỏ tươi, Đường Mẫn đúng lúc rút ra chủy thủ, dùng bên người tuyết lan bao phấn chiếu vào trên ngực, chờ đợi vết thương chậm rãi khép lại. Cầm trong tay Tử Tâm Lan màu đỏ, lúc này nàng đã bởi vì mất máu quá nhiều cả khuôn mặt trắng xám không còn hồng hào. Cánh hoa dồi dào từ trong tay của Đường Mẫn chuyển động từ từ dung hợp giọt máu cuối cùng, một khắc, cả đóa hoa TửTâm Lan chân chính đã biến thành màu đỏ như máu.
Bước thứ nhất, xong xong rồi. Đường Mẫn nhẹ giọng hét ra một hơi, đặt Tử Tâm Lan ở bên cạnh. Tiếp theo nàng muốn làm chính là thi châm làm cho dược hiệu của bí dược ở trên người phát huy đến mức tận cùng, sau đó dẫn tới bên trong huyết ngọc.
Mỗi một lần bí dược phát tác nàng đều đau đến không muốn sống, lần này cần phát huy cực hạn dược hiệu, cơn đau này, có thể tưởng tượng, nhưng không cách nào cảm thụ. Nàng không biết mình có hay không chống đỡ quá khứ, loại đau này muốn tự tử, nàng không kềm chế được.
Tất cả  ngân châm đều là Bách Lý Hàn Thiên cho nàng, mở túi nhỏ ra, một loạt dài ngắn bất nhất ngân châm lòe lòe toả sáng, ở trước mắt nàng lắc lư. Cảm giác được bộ ngực mình tựa hồ không chảy máu nữa, liền cầm lấy một cái ngân châm, hướng về chính mình mấy đại yếu huyệt đâm xuống, tiếp theo chính là một cái lại một cái. Vết thương ngừng lại nhưng trong lòng thương vẫn vẫn còn, nàng không dám bao lớn phạm vi động tác. Chỉ sợ châm còn không đâm xuống hết, ngược lại là ngực đã bị vỡ rồi.
Đau, vô cùng đau đớn, lần lượt còn như sóng biển giống như bao phủ tới, một lần so với một lần mãnh liệt. Đến lúc cuối cùng một cái ngân châm đâm xuống, cả ngươi của Đường Mẫn không còn chút sức lực nào ngã ở trên giường, toàn thân bắt đầu run rẩy. Phân cân thác cốt, toàn thân huyết nhục như bị người đánh gãy tái tạo, loại này thân thể đau đớn không để cho nàng biết làm sao, bởi vì bị âm châm áp chế, nàng không thể động đậy, chỉ có thể liền như vậy nhẫn nhịn, nhẫn nhịn không hiểu, cảm thụ đau nhức.
Không biết quá bao lâu, ga trải giường không biết ướt mấy lần lại XXX mấy lần, Đường Mẫn lần thứ hai mở mắt ra thì sắc trời đã không giống nhau, nói vậy đã buổi chiều. Dựa vào cuối cùng ý chí lực, một chút bò lên, những kia ngân châm bắt đầu biến sắc, đen kịt làm người nhút nhát. Bí dược bắt đầu phát tác, nàng nhất định phải nắm thời cơ, khó khăn lấy ra huyết ngọc, đưa nó ngậm vào trong miệng, trong miệng bởi vì bí dược tác dụng trở nên vô cùng nóng bỏng. Huyết ngọc lạnh lẽo trong nháy mắt nhấn chìm ở hừng hực ở trong, kiên trì, đợi được hai người nhiệt độ tương cân bằng chính là thời cơ tốt nhất.
Cuối cùng Bách Lý Hàn Thiên  bàn giao, huyết ngọc nhất định phải đạt đến thân thể thích hợp nhất nhiệt độ mới có thể phát huy to lớn nhất công hiệu. Cái nàng chờ chính là thời cơ.
Hô hấp trở nên khó khăn, thậm chí thần trí bắt đầu mơ hồ lên. Rất xa cảm giác như là có người tới gần đến, Đường mẫn trong lòng cười khổ, không tiếp tục kiên trì được sao?
"Kiên trì." Một thanh âm nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói, lần lượt lặp lại. Kiên trì, nhất định phải kiên trì! Nàng nỗ lực để cho mình tỉnh táo, muốn nhìn rõ là ai, chỉ là vẫn là mệt mỏi nhắm mắt lại. Nàng chỉ có thể chờ đợi chờ lần thứ hai mở mắt, chờ đợi huyết ngọc tác dụng phát huy thì, làm huyết ngọc nhiệt độ đạt đến nhất định, cũng là bí dược yếu nhất thời gian, khi đó nàng có thể lần thứ hai tỉnh táo, làm cuối cùng nỗ lực.
Cảm giác được áo của chính mình bị lôi kéo, thân thể tựa ở một chỗ ấm áp địa phương, mềm mại vô cùng thư thích. Nàng cảm giác được, có một đôi tay đang cố gắng cho mình vận may, này cỗ khí rất thuần, tinh khiết như là gió nhẹ, lẳng lặng xẹt qua thân thể của chính mình, toàn thân tế bào như là cảm nhận được mới mẻ, nhất thời sinh động lên.
Là ai, đang giúp nàng?
Lần thứ hai Đường Mẫn mở mắt ra, huyết ngọc đã năng thiêu đốt giống như vậy, nàng lấy huyết ngọc ra, nhổ từng cây từng cây ngân châm. Này ngân châm lại như mới vừa đâm đi tới như thế, rút đi thì cũng là mang theo cực kỳ thống. Nhịn, nàng phải nhịn.
Ngoại trừ tất cả ngân châm ra, đặt Tử Tâm Lan và huyết ngọc ở cùng một chỗ, Tử Tâm Lan hút máu giống như là có ý thức dần dần tới gần huyết ngọc, cuối cùng  sau khicả hai hợp lại với nhau, Đường Mẫn tò mò nhìn cuối cùng xuất hiện ở trước mắt nàng dĩ nhiên là một Ngọc Thạch hoa.
Chính là hiện tại, bỏ Ngọc Thạch hoa vào trong miệng ngậm cho tan ra , từng đợt mát mẻ lan rộng toàn thân. Sau một canh giờ, Đường Mẫn cảm giác được sự khoan khoái của cơ thể mà từ trước đến nay chưa từng có.
Bí dược, đã giải. Đường Mẫn nhẹ nhàng đứng dậy, không dám dùng sức, một dao ở ngực kia là chân thực, cũng không có tốt lên nhanh như vậy. Như thế liên tục nhiều lần dằn vặt cảm giác chính mình sắp chết, đời này, sợ là không thể quên được.
Đi tới nơi gần nhất trong phòng, nơi đó bày một bộ cái gương lớn. Đường Mẫn chỉ mặc áo trong, liền như vậy đứng sững ở trước, nhìn mình trong gương.
Không tự chủ được tới gần, muốn nhìn rõ khuôn mặt này, đây chính là thật sự nàng sao?
Một sợi bạch hắc như mây giống như tóc dài hơi bay lượn, lông mi dài nhỏ thanh tú cong cong, một đôi mắt sáng như sao đưa tình, mũi ngọc tinh xảo, xương quai hàm xinh đẹp, hơi thở như hoa lan, môi anh đào. Gò má trắng như tuyết thản nhiên yên tĩnh giống như tự nhiên, da dẻ bóng loáng như băng như tuyết, không mang một chút tỳ vết. Dáng người uyển chuyển, nghiêng nước nghiêng thành, đây chính là nữ nhi của Bách Lý Ưu sao?
Đường Mẫn hơi kinh ngạc, nàng có thể suy ra nàng nguyên bản mạo có bao nhiêu xuất chúng, Bách Lý Ưu là đệ nhất mỹ nhân ở Thương Lan, nàng di truyền bà ấy, dung mạo chắc chắn là sẽ không kém. Chỉ là, nàng của bây giờ, tựa hồ có hơi khác, dung mạo này là nàng sao? Đột nhiên, nàng nhớ tới bức họa kia, trong Vong Ưu Lâm Bách Lý Triệt cho nàng xem qua Bách Lý Ưu, tựa hồ không giống.
Bách Lý Ưu, không nên như vậy!
Một khuôn mặt tươi cười vô hại, tròng mắt đen nhánh vĩnh viễn nhìn không thấu, Bách Lý Triệt. Đường Mẫn giật mình, bức họa kia là giả! Nếu nàng thực sự là nữ nhi của Bách Lý Ưu, như vậy, bên trong chân dung mà Triệt cho nàng xem không phải Bách Lý Ưu, tuyệt đối không phải!
Nhưng vì cái gì, Bách Lý Triệt làm như vậy là vì mục đích gì đây?
Nàng không hiểu, cuối cùng bộ dạng của Bách Lý Ưu chân chính là gì? Cuối cùngf mẫu thân của nàng đẹp tới đâu...
Ngoài phòng, ba nam nhân bắt đầu dễ kích động. Hành Ngọc hướng về trong nhà nhìn ngó, một chút động tĩnh cũng không có. Đi vào nhanh một ngày, mắt thấy dưới núi liền muốn xuống sơn, sao Mẫn Nhi còn chưa đi ra.
Tâm tình lo lắng tựa hồ sẽ truyền nhiễm, Quân Mạc Ly đột nhiên lên tiếng: "Có người đi ra." Lời còn chưa dứt, người đã chạy về phía cửa. Cửa lớn vừa mở ra, Bách Lý Hàn Thiên xuất hiện ở trước mặt Quân Mạc Ly. Tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Quân Mạc Ly đi vào trong nhìn một chút có chút thất vọng, Mẫn nhi còn chưa có đi ra.
"Muốn giải bí dược thì phải dựa vào bản thân nàng, các ngươi chờ một chút, qua cửa ải kia rồi, bí dược tự nhiên sẽ hóa giải."  Bách Lý Hàn Thiên không muốn nói nhiều, quá trình khi giải bí dược rất đau đớn, Nhược Mẫn nha đầu chính mình đồng ý, định nói cho bọn hắn biết, nếu như không chịu, thì cũng không cần phải nói nữa. Hiện tại, chờ liền tốt.
"Gia gia?"
Bách Lý Hàn Thiên ngăn Hành Ngọc lại, không cho hắn tiếp tục hỏi thăm nữa, xoay người ra bên ngoài đi mấy bước, ở một chỗ ải đôn nơi ngồi xuống, bốn người không gian lại khôi phục yên tĩnh.
Ở trong phòng Đường Mẫn tùy ý đi tới, nàng đang tìm quần áo. Mê dược mở ra, thân thể nàng lập tức rút trường, trước kia quần áo đã co lại, nàng muốn đi ra ngoài ít nhất phải đổi kiện ra dáng quần áo. Vây quanh bên trong phòng xoay chuyển ba vòng, chỉ tìm thấy y phục của Hành Ngọc, với y phục và đồ dùng của Bách Lý Hàn Thiên. Quýnh, nàng phải mặc nam trang sao!
Cầm y phục của Hành Ngọc đi tới sau tấm bình phong, y phục của Bách Lý Hàn Thiên vẫn là quên đi, quá giống người lớn. Hành Ngọc, miễn cưỡng mặc. Ca ca của mình, rất tốt.
Đường Mẫn đi vào sau tấm bình phong, mắt sáng lên, trong lúc đó nơi đó lẳng lặng treo một bộ y phục của nữ tử, đơn giản, nhưng thanh nhã. Lão ngoan đòng Bách Lý Hàn Thiên này, suy nghĩ đúng là chu đáo. Đường Mẫn hiểu ý nở nụ cười, cầm lấy nữ trang bắt đầu thay. Trở ra thì, Đường Mẫn đã biến thành người khác, hoàn toàn không giống trước.
Trong lòng không khỏi vui vẻ, như vậy biến thân, đi ra ngoài, bọn họ có thể hay không giật nảy cả mình. Ha ha...
Như vậy nghĩ, Đường Mẫn đã hướng về bên ngoài đi đến, nàng không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp bọn họ, đặc biệt là Quân Mạc Ly.
"Ra rồi." Không biết ai nói một câu, bốn cặp mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Chỉ thấy cửa chậm rãi bị mở ra, tiếp theo y phục màu sắc tươi đẹpxuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Thiên Mị lập tức cả kinh mà chặt lưỡi, nữ nhân này, nữ nhân này, là cái nữ nhân chết bầm kia sao?
"Hành Ngọc, muội ra rồi." Đường Mẫn cong môi, nở nụ cười với Hành Ngọc. Trong lòng của Hành Ngọc vô cùng kích động, cũng không phải là bởi vì Đường Nẫn ra ngoài, cuối cùng muội ấy cũng giải được bí dược. Tiến lên ôm lấy Đường Mẫn, giọng nói mang theo chút run rẩy: "Mẫn nhi, muội giải được bí dược rồi."
"Ừm, giải được rồi." Đường Mẫn vỗ vỗ lưng của Hành Ngọc, an ủi nam nhân này, thực sự là, kích động như thế sao. Nàng ngược lại không thích ứng được.
"Thật tốt, Mẫn nhi. Dung mạo ngươi thật giống mẫu thân." Hành Ngọc cười dịu dàng, tướng mạo của Mẫn nhi như vậy, nếu không là muội muội của hắn, vậy thì là ai. Lúc muội ấy đi ra hắn liền chắc chán không thể nghi ngờ, đó chính là muội muội của hắn. Muội muội duy nhất.
Đường Mẫn gật đầu, quả nhiên, rất giống với Bách Lý Ưu. Này cũng càng thêm làm cho nàng sáng tỏ, Bách Lý Triệt gạt nàng, cầm chân dung giả kia mà lừa nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.