Chúc Cảnh Hoài nheo mắt lại, cũng không thèm băng bó, mặc áo vào rồi bước nhanh ra ngoài.
Thịnh Kinh rất náo nhiệt vào ban đêm.
Mang khăn che mặt, Mộc Trường An nhàn nhã đi dạo khắp nơi.
Nàng biết có người đi theo mình nên vừa đi vừa nhìn xung quanh, giả vờ là một người quê mùa từ miền Nam lần đầu tiên đến đây và còn rất mới mẻ với mọi thứ.
Tuy nhiên, Hoàng thành Nam Việt thực tế không hề thua kém Thịnh Kinh.
Chúc Cảnh Hoài đi theo phía sau sửng sốt một lát, có lúc cảm thấy Mộc Trường An mấy năm trước đã quay trở lại, nhưng sau đó lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá buồn cười.
Mộc Trường An đi đến một quán trà đông đúc, bên trong có tiếng động khiến nàng dừng lại.
Người kể chuyện trong quán trà đang kể chuyện về Tiêu An Hầu, nhưng điều ông ta nói không phải là trận chiến trên chiến trường mà là chuyện tình lãng mạn sau khi nàng chết.
Nàng lên tầng hai và ngồi xuống với vẻ rất thích thú.
"Tiêu An Hầu, không chỉ ở Sở quốc, mà còn trên toàn bộ lục địa Cửu Châu, là một nữ nhân hiếm hoi được xếp vào giai thoại. Người ta nói rằng sau cái chết của Tiêu An Hầu, Vĩnh An vương đã tự sát ngay trước linh cữu của người...'
Người kể chuyện có tài hùng biện và tất cả khán giả dường như bị cuốn vào câu chuyện đó.
Sự việc giữa Tiêu An Hầu và Vĩnh An vương từng gây xôn xao ở Thịnh Kinh, vì vậy, sau nửa năm, người dân ở Thịnh Kinh vẫn không có ý muốn bàn tán về việc đó.
Mộc Trường An nghe hồi lâu, sau đó nhếch lên khóe miệng giễu cợt.
Sau ngần ấy thời gian, người dân ở Thịnh Kinh vẫn dám bịa đặt, nàng thực sự không thể phân biệt được sự khác biệt giữa Chúc Cảnh Hoài trong miệng những người này và người nàng đã biết.
Nàng đứng dậy định đi xuống lầu thì có nhiều người bước vào.
Mộc Trường An cau mày, cách đó không xa, Chúc Cảnh Hoài vừa định bước tới thì nhìn thấy Mộc Trường An đặt một tay lên lan can lầu hai rồi nhảy thẳng xuống.
Bỗng nhiên có một nam nhân xuất hiện nhắc nhở nàng một cách chân thành, lập tức lao tới và nhảy xuống cùng Mộc Trường An.
Sau khi tiếp đất, hắn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Chúc Cảnh Hoài đột nhiên thay đổi.
Mộc Trường An nhìn thấy mình rơi vào vòng tay của một nam nhân mặc áo xanh.
Mộc Trường An cũng không hiểu vì sao lại có người không quen biết đi ra bắt lấy nàng.
Nhìn kỹ thì thấy quen quen.
Nàng vừa định nói thì giọng nói lạnh lùng của Chúc Cảnh Hoài vang lên sau lưng nàng.
"Lâm Diệp, thả nàng ấy ra!"
Nghe vậy, Mộc Trường An lập tức nhớ tới người này là ai, người đó chính là huynh đệ tốt của Chúc Cảnh Hoài.
Hắn có vẻ là một người tốt, thậm chí còn giúp nàng nói chuyện trước mặt ca ca nàng.
Lâm Diệp cũng sửng sốt, chỉ nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc từ trên cầu thang rơi xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã hành động trước não.
Một cơn gió thổi qua, tấm màn che của người trong tay hắn bị thổi bay.
Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt đó, Lâm Diệp trợn tròn mắt, hai tay vô thức siết chặt.
"Mộc Trường An!"
Mộc Trường An cau mày, giơ tay vỗ vỗ ngực, xoay người nhẹ nhàng tiếp đất.
Lâm Diệp đuổi theo, gọi: "Mộc Trường An."
Mộc Trường An mặt không biểu tình nói: "Công tử, ngài nhận nhầm người rồi!"
Chúc Cảnh Hoài cũng đuổi kịp và đứng trước mặt Mộc Trường An.
Mộc Trường An nhàn nhạt liếc hắn một cái, có vẻ như không có gì ngạc nhiên khi hắn xuất hiện ở đây.
Chúc Cảnh Hoài vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Lâm Diệp, sau đó trầm giọng nói: "Nàng ta không phải Mộc Trường An."
Lâm Diệp, Trấn Nam Hầu và Chúc Cảnh Hoài vốn là bằng hữu tốt của nhau, nhưng sau khi Mộc Trường An qua đời nửa năm trước, hai người trở nên xa lạ một cách khó hiểu.
Lâm Diệp nhìn cái này cái kia, lông mày nhíu lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Một lúc sau, hắn nắm chặt tay, có chút giễu cợt nói: "Vĩnh An vương tình cảm sâu nặng đến mức đã tốn rất nhiều công sức để tìm một người thay thế giống Tiêu An Hầu như vậy sao."
Chúc Cảnh Hoài liếc nhìn Mộc Trường An, đôi mắt hơi nheo lại, thấp giọng cảnh cáo: "Lâm Diệp, đừng nói nhảm, đợi sự tình kết thúc xong đệ sẽ giải thích cho huynh."
Thân phận đặc biệt của Nam Từ, cộng thêm việc Chúc Huyền trúng độc, không thể để quá nhiều người biết đến.
Mộc Trường An chỉ biết hai người này là bằng hữu cùng nhau lớn lên, nhưng giọng điệu nói chuyện của họ có chút kỳ quái, nhưng hiện tại nàng cũng không có hứng thú với những chuyện này.
Vì vậy, nàng quay lại và rời đi.
Chúc Cảnh Hoài thấy vậy không để ý đến Lâm Diệp, vội vàng đi theo sau, giọng điệu bất đắc dĩ mà dỗ dành: "Còn muốn đi đâu nữa? Ta dẫn nàng đến đó."
Cách đó không xa, Lâm Diệp nhìn hai người rời đi, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả.
Hắn chính mắt nhìn thấy Mộc Trường An bị chôn cất, nếu đây không phải Mộc Trường An thì có thể là ai?
Suy nghĩ hồi lâu, trong mắt hắn lại hiện lên một tia sáng không thể giải thích được.
Nàng ta không phải Mộc Trường An, nhưng ông trời đã cho hắn gặp lại người giống hệt nàng, chẳng lẽ là để hắn bù đắp những tiếc nuối đã giấu kín trong lòng trước đây sao?
(Wattpad@SuongSuong1123)