Khi mặt trời lặn, Chúc Cảnh Hoài vội vã quay về.
Vừa bước vào biệt viện Lâm Lan, hắn đã nhìn thấy Mộc Trường An đang nhắm mắt ngồi trên chiếc ghế tựa dưới gốc cây lê.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, những bông hoa lê trắng như tuyết rơi trên bộ y phục màu đỏ, đẹp đến mức người ta không đành lòng rời mắt.
Hắn vô thức bước đi chậm lại, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Sau khi đi đến gần Mộc Trường An và nhìn nàng ta một lúc lâu, nhịp tim của Chúc Cảnh Hoài chậm lại.
Một ý nghĩ buồn cười chợt đến trong đầu hắn.
Chúc Cảnh Hoài hy vọng thời gian dừng lại ở thời điểm này.
Hắn cũng mong rằng sẽ bất ngờ có một trận động đất và hai người họ sẽ bị chôn vùi trong hoàn cảnh này.
Bằng cách này, họ có thể ở bên nhau mãi mãi.
Đột nhiên, Mộc Trường An nhắm mắt trên ghế tựa nói: "Có đẹp không?"
Tim Chúc Cảnh Hoài đập thình thịch rồi bật cười.
Hắn gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó và nói một cách cởi mở: "Rất đẹp."
Mộc Trường An mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt đang cười.
Đôi mắt đó vẫn trong trẻo như lần đầu họ gặp nhau, nhưng Mộc Trường An lại không khỏi cảm thấy đau đớn.
Nàng nghe Chúc Huyền kể một câu chuyện ngắn, nhưng mỗi chữ trong câu chuyện đều khiến trái tim nàng thắt lại, cho đến bây giờ nàng vẫn không thể bình tĩnh lại.
Nàng không thể tưởng tượng được người trước mặt đã phát điên như thế nào sau khi biết nàng đã chết.
Đó là một người hoàn toàn xa lạ với người mà Mộc Trường An đã biết trước đây.
Hóa ra câu chuyện được lưu truyền trong giới người kể chuyện ở Thịnh Kinh rằng Vĩnh An vương suýt chết do tự sát trước linh cữu của Tiêu An Hầu thực ra đều là sự thật.
Chúc Cảnh Hoài, người chỉ còn nửa mạng sống, đã tỉnh dậy vào ngày tang lễ của nàng và tiễn nàng lần cuối.
Năm ngày sau khi chôn cất nàng, Chúc Cảnh Hoài biết được rằng mũi tên đâm vào ngực nàng là do Hoàng tử Khương quốc bắn.
Giống như Mộc Trường An trước đây lấy cớ là đến Trấn Quốc tự để cầu nguyện. Chúc Cảnh Hoài đã lẻn vào triều đình của Khương quốc.
Với cái giá phải trả là nửa mạng sống của mình, Chúc Cảnh Hoài đã giết chết tất cả Hoàng tử của Khương quốc để trả thù cho Mộc Trường An.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến sau này Khương Vương nổi điên, liên tục phái sát thủ đến Sở quốc để ám sát Chúc Cảnh Hoài và làm liên lụy Chúc Huyền bị trúng độc.
Sau khi từ Khương quốc trở về, Chúc Cảnh Hoài ở lại biệt viện Lâm Lan, không muốn ra ngoài nữa.
Nhưng cứ cách vài ngày, Chúc Huyền lại nhận được báo cáo từ mật vệ.
Vĩnh An vương hôm nay lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình và tự đánh mình với những vết thương khắp người.
Thỉnh thoảng đi ra ngoài, nếu nghe thấy có người nói xấu Mộc Trường An thì sẽ lại nổi lên một trận cuồng phong máu lửa.
Ngay cả Chúc Huyền cũng không thể ngăn chặn tất cả những điều này.
Tin đồn lan khắp Thịnh Kinh rằng Vĩnh An vương bị điên.
Tình huống lúc đó hiện rõ trong tâm trí Chúc Huyền.
Khi Chu Huyền nói những lời này, trong mắt hắn hiện lên sự đau đớn khó tả.
“Nếu không phải ta trúng độc, trong tay đệ ấy nắm giữ đại cục, chỉ sợ đệ ấy sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay mình.”
Nói xong, Chúc Huyền quay đầu nhìn Mộc Trường An, trên mặt hiện lên một tia vui mừng cùng nhẹ nhõm: "Nhưng may mắn, khi đệ ấy đến Nam Việt, thì đã gặp được công chúa..."
Trở lại thời điểm này.
Mộc Trường An nhìn người trước mặt, bình tĩnh nói.
“Chúc Cảnh Hoài, ngày mai ta sẽ về Nam Việt.”
Ánh sáng và nụ cười trong mắt Chúc Cảnh Hoài lập tức mờ đi.
“Nàng không quay lại nữa à?”
Mộc Trường An nghiêng đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc: "Sở quốc... Có cái gì đáng giá để ta quay lại sao?"
Cổ họng Chúc Cảnh Hoài nghẹn lại.
Hắn muốn nói rằng nếu Mộc Tĩnh và Hạ Anh thành hôn, nàng sẽ quay lại chứ?
Hắn muốn hỏi nàng, nàng có thực sự quan tâm đến ta chút nào không?
Hắn muốn nói, nàng có thể ở lại được không?
Chúc Cảnh Hoài có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi mọi chuyện đã lên đến đỉnh điểm, hắn lại không thể nói được lời nào.
Mộc Trường An đứng dậy đi về hướng viện mình ở.
Vừa đi nàng vừa nói: “Chúc Cảnh Hoài, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng.”
Chúc Cảnh Hoài cụp mắt xuống, trong mắt mang theo tuyệt vọng trầm mặc: "Ta biết."
Hắn không bao giờ cầu xin sự tha thứ từ nàng.
Hắn chỉ không ngờ rằng mình thậm chí còn không có cơ hội nào được ở bên cạnh nàng nữa.
Giây tiếp theo, giọng nói trong trẻo theo gió từ xa truyền đến.
"Khi trở về Nam Việt, ta sẽ đi ra đại lục. Công chúa, không thể không có hộ vệ bên cạnh. Vì võ công của chàng rất giỏi, có muốn ta cho chàng một cơ hội để chuộc tội không?"
Chúc Cảnh Hoài nghe được lời này sửng sốt, hai mắt trợn to, khóe miệng dần dần mở rộng.
Chúc Cảnh Hoài đuổi theo bóng người áo đỏ và đứng bên cạnh nàng nói: “Như nàng đã nói, ngày mai ta sẽ đi theo nàng, trước tiên phải làm quen với thân phận mới của mình.”
Hai người họ dần xích lại nhau.
Hối hận quá khứ đã quá muộn, may mắn thay, vẫn còn một cuộc đời để bù đắp.
Cách đó không xa, mấy nam nhân trung niên tuấn tú ngẩng đầu lên.
"Thật tuyệt vời khi còn trẻ!"
"Ôi, nữ nhi lớn rồi không thể giữ nổi nữa!"
"Lão Nam, đừng nói như vậy, ta có dự cảm, đệ đệ của ta sẽ theo Tiểu Nam Từ về Nam Việt để ở rể..."
HOÀN TOÀN VĂN
(Wattpad@SuongSuong1123)
____________
P/s: Vậy là Hoàn truyện rồi nhé mọi người, cảm ơn vì các bạn đã đọc và bình chọn cho truyện. Có thể đây là kết mở, nói chung là gương vỡ lại lành đấy, đối với mình vậy được xem là HE rồi.
Tính ra lúc đầu mình chỉ vô tình biết truyện này và mang về dịch đại để đọc thôi, ai ngờ được mọi người quan tâm nhiều vậy. Cho nên ai đọc từ đầu sẽ thấy mấy chương đầu dịch nó lủng củng lắm, mà lần đầu dịch đã không rành rồi còn đi dịch cổ đại nữa chứ. Nhưng nhờ mọi người cmt góp ý nên mình chỉnh văn phong cũng ổn chút rồi, cảm ơn mọi người nhiều lắm a.
Bản đầy đủ là ở wattpad SuongSuong1123, ai đọc các bản reup khác trên gg thì sẽ bị lỗi nhiều ở mấy chương đầu nha. Lưu ý giúp mình!
Sẵn tiện cho pr nhẹ mấy truyện mình tự viết trên trang mình luôn, truyện ít chương. Nói chung cũng flop lắm, mà ai vote là mình nhớ hoài luôn a ^-^.
Cảm ơn các tình yêu đã ghé qua. Yêu mọi người, hy vọng sẽ gặp mọi người trong các bộ truyện tiếp theo.