Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 11: Mai phục…




Mặt than và Tiểu Hoa mang binh xuống, nhanh chóng đánh thủng một góc bên quân Bắc Mạc, cục diện có xu hướng nghiêng về một phía. Long Thiên Tài líu lưỡi, nghĩ thầm quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, Tiểu Hoa nhìn thì nhã nhặn, không ngờ lúc giết địch lại quả quyết tàn nhẫn như vậy.
Tảng đá vừa nãy đã cản trở một nửa con đường, hắn quan sát một chút, lệnh cho binh lính tập trung bắn tên vào một nửa đường còn lại, hết sức tiêu hao sinh lực quân địch. Lúc nãy hắn tưởng tảng đá sẽ đè chết người đẹp, sợ đến mức nhảy dựng lên, bây giờ vội vàng núp vào bụi cỏ.
Hắn nhìn xuống dưới, binh mã Bắc Mạc chỉ tập trung đánh chạy ra bên ngoài, lần này bọn họ thiệt hại không nhỏ, có lẽ ngắn hạn sẽ không trở lại, khi nào khôi phục mới có thể giải tán liên minh quay về các nơi. Nhưng hắn lại có cảm giác Vân Nhàn có mục đích khác, người nọ không đạt được thành quả sẽ không ngừng tay, chỉ là không biết cậu ta định làm cách nào để xoay chuyển cục diện.
Hắn không khỏi nhìn về phía sơn cốc, nhưng bất ngờ không thấy Vân Nhàn đâu, nháy mắt mấy cái, vội đi hai bước về bên kia, đứng ở chỗ cao nhìn quanh: “Kỳ lạ, mỹ nhân đâu rồi?”
Vốn là Vân Nhàn đang đĩnh đạc ngồi trên ghế mềm nghiêng đầu nhìn một nửa đường vào còn lại, nơi đó liên tục có binh sĩ chạy ra, trên người mang theo hoặc nhiều hoặc ít vết thương, mùi máu tản vào không trung, có chút gay mũi.
Cậu nhìn một hồi, bỗng nhiên ai oán thở dài: “Nếu không rút quân nhỡ mà chết tiệt không chết, không chết tiệt lại chết thì làm sao bây giờ.”
Binh lính đứng phía trước quay đầu lại vẻ mặt không hiểu gì: “Quân sư?”
Vân Nhàn không nói, đứng dậy đi về phía trước hai bước, binh sĩ cả kinh, vội vàng ngăn lại: “Quân sự, đừng lên phía trước, có tên bắn đó… Quân sư!!” Bọn họ còn chưa nói xong đã thấy Vân Nhàn bất ngờ nhảy từ trên xe xuống, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã tới tảng đá phía trước. Binh sĩ biến sắc, vội vàng đuổi theo.
Vân Nhàn ngăn lại đúng lúc: “Đừng nhúc nhích, thành thật đợi ở đằng kia đi.”
Cậu ẩn nấp cẩn thận sau tảng đá, qua khe hở nhìn phía chiến trường. Dù không thấy rõ tình hình tiền phương, nhưng cậu lại có thể quan sát được sườn núi hai bên. Tỉ mỉ nhìn kỹ, ánh mắt cậu chậm rãi chuyển tới trên người Long Thiên Tài, quan sát một lát thì mỉm cười: “Nói cho các ngươi biết sự thật này nhé, ở chiến trường mặc hoa phục mà bên cạnh lại có hộ vệ bảo vệ, thì địa vị phải cực kỳ quan trọng, nhìn hắn chỉ huy kìa, chí ít kế sách hôm nay có liên quan tới hắn.”
Cậu đưa tay, phân phó: “Đem cung tên của ta tới đây.”
Binh sĩ không dám trái lệnh, lấy cung tên cung kính dâng lên, Vân Nhàn cười nhận lấy, hạ mắt nhìn, xác định đúng là cung tên của mình, liền cầm cùng kéo căng, ánh mắt xinh đẹp nheo lại, thấp giọng thì thào: “Nhìn bộ dạng thông minh của ngươi kìa, đến đây đi, đi tới một chút…”
Bắc Mạc cũng có đội cung tiễn, tuy rằng tình hình hỗn loạn nên ít có cơ hội bắn tên, tuy vậy cũng có mũi tên bắn tới phía trên. Long Thiên Tài đứng ở phía sau binh sĩ, thấy thế liền phân ra một nhóm người bắn trả, còn không quên nói thêm một câu: “Nhắm chuẩn vào, đừng tổn thương người một nhà.”
Người Thánh Hoa ở lại trên sườn núi không nhiều lắm, vừa nhìn là biết ở chỗ nào, nên nhanh chóng có binh sĩ lục tục bị thương. Long Thiên Tài đang hết sức chỉ huy thì nhìn thấy một binh sĩ ngửa đầu ngã xuống, hắn vội vàng đỡ lấy, cúi đầu nhìn phát hiện còn hô hấp, vội quay đầu nói: “Đầu gỗ, nâng hắn qua một bên đi.”
Mộc Tử nhận lấy rồi nhanh chóng đặt người nọ cạnh Ngụy Tiểu An, y phải đảm bảo mình luôn có trạng thái tốt nhất để bảo vệ tiểu vương gia. Nhưng chỉ với lỗ hổng này, bỗng nghe vù vù một tiếng xé gió vang lên, tức khắc trong đầu y xuất hiện một sự cảm không tốt, vội ngẩng đầu, viền mắt như nứt ra, vội ném binh sĩ về phía trước hòng che chắn. Nhưng y vẫn chậm một bước, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn một mũi tên bắn trúng tiểu vương gia làm cả người hắn đổ về phía sau, cố định vào thân cây.
“Được rồi,” Vân Nhàn quay đầu lên xe ngồi vào ghế, tâm tình rất tốt: “Quay xe ngựa lại, chúng ta rút thôi.”
“Vâng.”
Long Thiên Tài chỉ cảm thấy một lực đạo rất mạnh đụng phải lui về phía sau hai bước tựa vào thân cây, có chút mờ mịt, một lát sau mới cảm giác được đau đớn.
Ngụy Tiểu An ở ngay bên cạnh, nhìn thấy cảnh này thì lảo đảo, thét lên: “Vương gia!!!!!”
Binh lính xung quanh cũng kinh ngạc, vội bước lên phía trước nhìn quân sư của bọn họ, mà lúc này nghe thấy tiếng hét của Ngụy Tiểu An, nhất thời ồ lên: “…Vương gia?”
Người đã dạy bọn họ đánh quyền, cùng bọn họ nói chuyện cười đùa, không mang chút kênh kiệu nào… chính là vương gia?!
Rối loạn bên trên nhanh chóng được phía dưới chú ý, Cô tướng quân ngẩng đầu, thấy mọi người vây quanh tiểu vương gia liền biết người nọ bị thương. Cả người y chấn động, chỉ cảm thấy máu trong người đông cứng, trái tim cũng đau đớn vô cùng.
Y đã thề sẽ bảo vệ người đó, ngay trước mặt hắn, vậy mà… vậy mà…
Mã tướng quân bên kia cũng mặt mày trắng bệch, cao giọng kêu: “Lui, lui về phía sau cho ta! Mau!!”
Mấy tên đại vương kia cũng không ngu, biết cơ hội đã tới, lập tức phân phó binh sĩ bắn tên về phía trước nhiễu loạn địch nhân, sau đó đại quân nhanh chóng lui lại. Mấy người Cô tướng quân chỉ vội lo lắng an nguy của tiểu vương gia, không còn ham chiến, dù sao bọn họ cũng đạt được lợi thế, nên để mặc quân Bắc Mạc lui.
Hỗn chiến nhanh chóng dừng lại, chỉ còn trên mặt đất là thi thể và màu đỏ gai mắt.
Long Thiên Tài bị mọi người vây vào giữa, đầu óc ong ong, vài lần định mở miệng mà không thốt lên được, cuối cùng hắn tức giận cầm tên, cố sức rút ra. Mọi người đồng loạt hít mạnh vào, gân xanh trên trán Long Thiên Tài nhảy lên: “Nhìn rõ cho ta, lão tử không bị sao hết!”
Ngụy Tiểu An suýt ngất: “Nhưng, thế nhưng nhưng… vương gia, máu… máu…”
“Ta biết,” Long Thiên Tài không nhịn nổi: “Chỉ đâm vào một chút thôi, không chết được!” Mũi tên từ nách phải bắn vào, dính vào bên người, bởi vì vị trí gần với tim, máu tươi chậm rãi chảy ra nhiễm đỏ quần áo, người ngoài nhìn vào thấy nguy hiểm vô cùng.
Cô tướng quân đẩy đoàn người ra xông vào, đúng lúc thấy tiểu vương gia cầm một mũi tên, trước ngực máu me be bét, đầu y ong ong, suýt thì không đứng thẳng được.
Long Thiên Tài thấy hắn thì suy nghĩ cũng ong ong một chút: “Sao ngươi lại lên đây? Người Bắc Mạc thì sao?”
Cô tướng quân thậm chí không nói lên lời, chỉ gắt gao nhìn hắn. Lúc này Bạch Liên và Mã tướng quân cũng xông lên, nhìn thấy máu trước ngực tiểu vương gia thì hít mạnh, hai chân Mã tướng quân mềm nhũn, ầm một cái quỳ xuống: “Tiểu vương gia!”
Tiếng tiểu vương gia này lại làm cho tất cả ồ lên, Thánh Hoa có mấy người được phong danh ‘Vương gia’, nhưng ‘Tiểu vương gia’ thì chỉ có một.
Thấy bọn họ đều xuất hiện, Long Thiên Tài biết là quân Bắc Mạc rút rồi, nhất thời vô lực: “Lão tử không sao hết, không chết được, mũi tên này bay từ phía kia vào,” hắn khoa chân múa tay nói tóm tắt lại, cuối cùng kết luận: “Chính là như vậy, cho nên mới nói ta không sao, chỉ hơi đau một chút…”
Lúc này mọi người mới thở ra, sắc mặt Cô tướng quân vẫn không cải thiện, y phải kiệt lực khống chế mình mới không tiến lên đem người này ôm chặt vào trong lòng.
Long Thiên Tài biết ý tứ của mặt than với mình, hắn không muốn xử lý chuyện tình cảm, nhưng trong phim truyền hình có chiếu rồi, hắn nhìn trạng thái của y, biết mình phải an ủi chút, liền đi qua vỗ vỗ cánh tay y: “Ta không sao, thật mà, quay về quân doanh thôi.” Hắn dừng một chút, đưa tay nắm lấy tay y, trong nháy mắt bị nắm ngược lại, khí lực cực lớn.
Long Thiên Tài lôi kéo y đi về phía trước, yên lặng an ủi mình, nhịn đi, mặt than là người đầu lĩnh, tâm tình của y đối với toàn quân là vô cùng trọng yếu, tạm thời làm gay cũng sao, không hiến thân là được.
Phía sau mọi người nhìn chằm chằm, ánh mắt cực kỳ ái muội, vì vậy lần thứ hai Long Thiên Tài thở dài trong lòng, ngoan, nhịn đi. Hắn nhìn mũi tên trên tay, mũi tên này thân màu bạc, không giống mũi tên bình thường, hắn nhìn kỹ, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt: “Này, ngươi xem hình như trên bề mặt có chữ nổi? Có đúng không? Là phồn thể hay cổ thể? Dù sao cũng giống chữ.”
Cô tướng quân nhận mũi tên, con ngươi liền trầm xuống: “Vân Nhàn!” Y vạn lần hối hận tại sao không mang binh đi làm thịt tên kia.
Long Thiên Tài liếc y một cái, vội vàng đoạt lại tên: “Này này, đây là mỹ nhân cho ta đó!”
Con ngươi Cô tướng quân lại trầm xuống, nghĩ thầm lần sau nhất định phải làm thịt tên kia, nhất định phải làm thịt!!
Đại quân chậm rãi trở về đại doanh, người bị thương cũng lục tục quay về, y quan trong quân doanh đã nhận được tin tức từ lâu, đều đứng ở bên ngoài lều chờ, nhìn thấy tiểu vương gia thì vội vàng chạy tới.
(Y quan: bác sĩ trong quân đội)
“Này,” Long Thiên Tài trừng hai mắt, chỉ vào binh sĩ bên cạnh: “Vết thương của ta đã cầm máu rồi, cứu hắn trước đi, không nhìn thấy vết thương của họ nặng hơn ta sao?”
Các y quan nhìn nhau, không biết phải làm sao, khắp quân doanh đã truyền đi rồi, người trước mặt là tiểu vương gia, nếu hắn có chuyện gì, đầu bọn họ phải dọn nhà là cái chắc.
“Còn nhìn ta làm gì? Cứu người.”
“Vương gia, ngài là lá ngọc cành vàng, hay là trước tiên…”
Long Thiên Tài lần thứ hai trừng mắt: “Lá ngọc cành vàng cái gì, sinh mệnh là vô giá, không biết à?”
Cô tướng quân chờ ở bên cạnh, nghe vậy vô cùng kinh ngạc. Long Thiên Tài còn sợ chưa đủ: “Binh sĩ không có thì ai đi đánh giặc? Mạng của ta đáng giá còn mạng bọn họ thì không đáng giá sao? Ngươi so sánh đi? Ta nói cho ngươi biết, tất cả sinh mạng đều vô giá, đều là sinh mệnh, hiểu chưa?”
“Được rồi, với tư tưởng phong kiến của các ngươi chắc chả hiểu đâu, hừ,” hắn ra lệnh: “Bản vương lệnh cho các ngươi trước hết phải trị liệu cho bọn hắn, chờ lúc nào ta bị thương nặng thì hãy tới tìm ta.”
Hắn nói xong thì chậm chạp đi về lều của mình, phía sau còn đang im lặng, mọi người hai mặt nhìn nhau, một lúc sau mới hô lên: “Vương gia anh minh.”
Ấn tượng về tiểu vương gia lúc này tăng mạnh, chuyện này nhanh chóng được truyền tới tai hoàng thượng. Hoàng thượng cũng ngạc nhiên vô cùng, nghĩ thầm đệ đệ mình nuông chiều từ bé giác ngộ như vậy từ lúc nào? Lẽ nào vì ở cùng Cô tướng quân quá lâu rồi?
“Tốt, tốt lắm,” thánh thượng vỗ bàn, “Truyền chỉ, trọng thưởng.”
Vì vậy vị tướng quân còn đính trên đầu cái tội khi quân, không hiểu vì sao lại được phong thưởng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Bên này Long Thiên Tài trong lều đang lấy lại bình tĩnh, nhìn tên trong tay, quay đầu nhìn Ngụy Tiểu An nói: “Ngươi đi ra ngoài, chờ bọn hắn xem bệnh xong thì dẫn vào,” hắn lại nhìn về phía Mộc Tử: “Ngươi bảo hộ bất lực, bản vương phạt ngươi đi ra ngoài chạy quanh quân doanh hai vòng, đi đi.”
Ngụy Tiểu An và Mộc Tử lĩnh mệnh rời đi.
Long Thiên Tài lập tức vui vẻ, còn chưa kịp làm gì thì mặt than và Tiểu Hoa đi vào, hắn nhíu mày: “Các ngươi…”
Hai người vô cùng kinh ngạc: “Sao vậy?”
“Bốc mùi, cút đi tắm đi.”
“…” Vì vậy hai người yên lặng đi tắm.
Rốt cục yên tâm, Long Thiên Tài tỉ mỉ nghiên cứu mũi tên trong tay. Người thông minh như Vân Nhàn sao lại muốn gây thù chuốc oán với mình chứ, hơn nữa mũi tên có ký hiệu như thế này có thể dùng làm chứng cớ để vu hãm. Mặc dù không hiểu, nhưng cái loại này tồn tại chắc chắn là có lý do, mà hôm nay nó lại ở trong tay mình.
Hắn nhìn từ đầu đến cuối, muốn xem có gì kỳ lạ, cuối cùng phát hiện ở đuôi mũi tên lộ ra một góc giấy nhỏ, liền đắc ý cười ra tiếng, không nhịn nổi mở ra, sau đó… câm nín.
Mẹ nó chứ, hắn không đọc được chữ thời đại này!!! Cái duy nhất có chữ hắn xem từ khi đến thế giới này là thánh chỉ, nhưng cũng là mặt than đọc cho nghe, chứ có được xem đâu!
Vì vậy khi y quan tới trị liệu cho tiểu vương gia, liền thấy người này sau khi bắt Mộc Tử chạy tiếp năm vòng rồi sai Ngụy Tiểu An ra ngoài giám sát, bắt đầu liều mạng cười với mình.
Y quan run rẩy: “Vương vương vương gia…”
“Ừ,” Long Thiên Tài gật đầu: “Này, chỗ bản vương có một tờ giấy, e hèm, ông đọc cho bản vương nghe một lần.”
Y quan mờ mịt nhìn hắn, không hiểu vương gia muốn làm cái gì.
Long Thiên Tài sờ sờ mũi, thầm nghĩ đâu thể nói thẳng ra là mình không biết chữ đúng không, liền nói: “Đọc đi.”
“Vâng…” Y quan đáp lời, cúi đầu đọc, sắc mặt ngày càng tái nhợt, cuối cùng run lên: “Vương gia, Vân Nhàn hẹn ngài ba ngày sau gặp mặt… Này… này… Cẩn thận có trá…”
Long Thiên Tài cười gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này đúng là có trá, ta nhất định sẽ không đi, yên tâm. À, chuyện này ông trăm nghìn lần đừng có nói ra ngoài, nhỡ mà có người hiểu lầm ta cấu kết với Vân Nhàn thì phiền phức lắm.”
Y quan vội vàng đáp ứng, Long Thiên Tài phất tay ý bảo lui xuống. Vết thương của hắn không nặng, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi, nhưng Cô tướng quân và Bạch Liên lại cực kỳ coi trọng chuyện này, thương lượng với nhau muốn đưa vương gia rời khỏi đây.
Hai người xoắn xuýt một lát, chậm rãi đi về phía lều của tiểu vương gia. Bọn họ tưởng là sẽ lại bị người này ác ý chỉnh cho một trận, ai ngờ, tiểu vương gia sảng khoái nói: “Ừ, bản vương cũng nghĩ như vậy, bây giờ bản vương đi luôn.”
Hắn nói đi là đi, trước khi đi mang theo một y quan đổi dược giúp hắn. Cô tướng quân nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, nhất thời mí mắt giật giật. Y cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại không nghĩ ra lạ ở chỗ nào.
Bạch Liên cũng nhìn theo xe ngựa, không khỏi nhíu mày, tiểu vương gia lần này… sao lại thống khoái như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.