Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 12: Ước định




Sắc mặt y quan trắng bệch, ngồi trong xe ngựa mà run như cầy sấy. Hai ngày trước ông đọc giúp vương gia tờ giấy, mà ngày hôm nay chính là ngày thứ ba đã ước định. Nếu tiểu vương gia an phận ở yên trong quân doanh thì cũng chả có gì, dù sao thì người này cũng không có khả năng trốn đi dưới mí mắt của toàn quân. Nhưng bây giờ người đã đi ra ngoài rồi, lại còn mang người biết chuyện là ông đi theo, ông không thể không nghĩ đến phương diện đó.
“Tiểu vương gia…”
Long Thiên Tài liếc qua, ông liền run run, Ngụy Tiểu An kỳ quái nhìn: “Ông bị sao vậy?”
“Ông ta không sao hết,” Long Thiên Tài nói, “Chắc là bị bản vương cho đi theo nên sợ hãi thôi,” hắn híp mắt nhìn qua, “Ông nói có đúng không?”
Y quan liên tục lau mồ hôi: “Vâng, vâng…”
Ngụy Tiểu An hiểu rồi thì an ủi một tiếng: “Ông đừng sợ, tiểu vương gia đối xử với người khác rất tốt.”
“Đúng vậy.” Long Thiên Tài vui vẻ cầm hộp cơm ném cho Ngụy Tiểu An, người sau tiếp nhận, ngồi ngoan trên xe. Y quan khóc không ra nước mắt, nơm nớp lo sợ mà rời đi cùng tiểu vương gia.
Vương gia đi rồi quân doanh yên tĩnh hơn nhiều, Cô tướng quân ở trong lều đi qua đi lại, người nọ đi vào buổi sáng, bây giờ đã qua giữa trưa, nhưng mí mắt y… vẫn giật liên tục.
Y hơi nhíu mày, cảm giác kỳ quái trong lòng càng lúc càng rõ ràng, muốn không chú ý tới cũng không được. Y đi tới đi lui, ngẩng đầu thấy Bạch Liên từ ngoài đi vào, cũng đang cau mày.
Tầm mắt hai người gặp nhau, gần như song song mở miệng: “Ta cảm thấy…”
“…”
Bạch Liên nói: “Tiểu vương gia đi thống khoái quá, nên lòng ta thấy bất an lắm. Hắn không phải người nhát gan, biểu hiện trấn định ở trên chiến trường có thể nhìn ra điều đó, nên nhất định không phải vì hắn sợ chết mới rời đi. Nhưng rốt cuộc là vì sao?”
“Ta cũng không nghĩ ra…” Cô tướng quân khó hiểu.
Bạch Liên suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ hai ngày nay có chuyện gì xảy ra?”
Cô tướng quân nhíu mày lắc đầu: “Hắn luôn ở trong lều, không đi ra ngoài, nếu thật có chuyện gì thì cũng chỉ xảy ra tại nơi này, nhưng ngày đó ngoại trừ việc hắn trúng tên của Vân Nhàn thì cái gì cũng…”
Y đang nói bỗng dừng lại, Bạch Liên cả kinh: “Tên của Vân Nhàn? Tiểu vương gia trúng tên của hắn? Sao ngài lại biết?”
“Mũi tên kia là của Vân Nhàn, trên thân có khắc tên cậu ta…” Cô tướng quân không nói tiếp, lúc đó tiểu vương gia bị thương làm cho y cực kỳ hoảng hốt rối loạn, sau đó thấy tên ‘Vân Nhàn’ thì chỉ thầm nghĩ làm sao làm thịt người nọ, còn lại cũng không chú ý. Bây giờ nghĩ kỹ lại, thật sự có chuyện lớn, y nghĩ đến một khả năng, nhưng y tình nguyện cho rằng mình đoán sai.
Bạch Liên vội vàng truy hỏi: “Vậy mũi tên kia đâu?”
Cô tướng quân gian nan nói: “Bị tiểu vương gia cầm rồi…”
Bạch Liên há miệng lại ngậm miệng, thanh âm hơi run: “Nếu mũi tên kia… là Vân Nhàn cố ý bắn…”
Hai người im lặng, rồi vội vàng đến lều của tiểu vương gia. Lục tung một lúc mới phát hiện mũi tên được đặt dưới giường mềm, mũi tên đã bị người bẻ gẫy, bên trong bị rỗng, chắc chắn là trước đó đã có vật gì.
Trong lều cực im lặng, hai người trừng mắt nhìn mũi tên mà hít sâu. Tiểu vương gia vẫn luôn gần gũi, trên người hắn có một mị lực kỳ lạ làm cho người khác không tự chủ mà đặt mình ngang hàng với hắn, vì vậy vào lúc này, Cô tướng quân và Bạch Liên luôn luôn trung quy trung củ bỗng nhiên không hẹn mà cùng hiện lên một ý niệm càn rỡ trong đầu, đó chính là đem vị tiểu vương gia kia ấn lên mặt đất mà đánh cho một trận tơi bời.
Cô tướng quân bỗng nhiên xoay người đi nhanh ra bên ngoài, Bạch Liên vội vàng ngăn lại: “Tướng quân, ngài là thủ lĩnh, phải ở quân doanh làm chủ mọi việc, để ta đuổi theo.” Y nói xong vội vàng lấy ngựa, đuổi theo hướng tiểu vương gia.
Bạch Liên không ngừng nghỉ mà đi tới dịch quán, hỏi xung quanh thì biết tiểu vương gia mang theo ba người đi quán rượu rồi. Y vội vàng đi tới quán rượu, biết những người kia ở trên phòng riêng, liền nhanh chóng lên lầu, một tay đẩy cửa phòng bị khóa đi vào, sau đó… cả người cứng đờ.
Chỉ thấy Ngụy Tiểu An và Mộc Tử đều gục xuống bàn, mà vị y quan kia thì dang tay dang chân thành hình chữ đại nằm trên mặt đất, một tay cố sức vươn về phía trước, như thể muốn bắt lấy cái gì, kiệt lực ngã ở trước cửa. Bạch Liên bước vào thì đạp trúng tay ông ta, lập tức một tiếng ‘ái ui’ hàm hồ vang lên.
“…” Bạch Liên cứng ngắc nhấc chân.
Y quan chầm chậm đứng dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, vừa chạm phải ánh mắt của Bạch Liên, thì lập tức nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình ngất xỉu. Vành mắt ông đỏ lên, vội ôm chầm lấy đầu gối Bạch Liên: “Quân sư, có chuyện rồi, tiểu vương gia ngài ấy… ngài ấy…”
Bạch Liên nắm áo kéo ông đứng lên: “Tiểu vương gia đi đâu? Chuyện gì xảy ra với các ngươi vậy?”
“Tiểu vương gia đi hẹn gặp rồi, hạ quan không ngăn nổi…”
“Hẹn gặp?” Bạch Liên cả kinh, vội vàng hỏi: “Hẹn gặp cái gì? Hẹn ai? Có phải là Vân Nhàn không?”
Y quan gật đầu, tóm tắt lại đầu đuôi mọi việc, khóc ròng nói: “Tiểu vương gia xin hạ quan ít thuốc phòng thân, hạ quan biết ngài ấy muốn đi, cũng biết trong thức ăn có thuốc, có dám ăn miếng nào đâu. Hạ quan định nói cho bọn họ biết, nhưng tiểu vương gia luôn trừng trừng nhìn nên không dám nói. Sau đó bọn họ ngất xỉu, hạ quan định là có chết cũng phải ngăn cản tiểu vương gia, nhưng… nhưng…”
Giọng nói của ông bỗng nhiên thê thảm: “Tiểu vương gia cũng không vội đi, mà bảo hạ quan viết thư. Lá thư này làm hạ quan hoang mang lo sợ, viết xong thì tiện tay cầm trà trên bàn lên uống, uống xong thì… nên hạ quan không biết gì thêm nữa…”
“Ngươi…” Bạch Liên tức giận: “Ngươi biết chuyện này từ sớm sao lại không nói!” Bây giờ y mới hiểu tại sao tiểu vương gia muốn đưa người này đi theo, thế này thì gian xảo quá rồi!!
Y quan càng khóc to hơn: “tiểu vương gia không cho nói, hạ quan không ngờ hôm nay tiểu vương gia lại rời khỏi doanh trại…”
Bạch Liên tức giận đi đi lại lại trong phòng hai vòng, dừng lại nhìn ông ta, càng nhìn càng thấy vô dụng, lạnh lùng nói: “Thư đâu? Đưa cho ta xem, viết một bức thư mà cũng hoang mang lo sợ thì còn làm được cái gì?!”
Y quan run rẩy móc thư ra: “Tiểu vương gia bảo là viết cho ngài.”
“Viết cho ta?” Bạch Liên nhíu mày, vội vàng cầm lấy mở ra, câu đầu tiên là: Tiểu Hoa, luân gia đi đây.
(Luân gia: đại từ nhân xưng tương đương với ta, tôi)
“…” Trước mắt Tiểu Hoa biến thành màu đen, tay nắm chặt chậm rãi buông xuống, liếc nhìn y quan đầy đồng cảm, sau đó hít một hơi thật sau rồi mới đọc tiếp.
Bức thư này không dài, đại ý là tiểu vương gia muốn đi tán tỉnh người đẹp, nhưng có viết thêm một câu ‘Các ngươi yên tâm, luân gia sẽ giữ mình trong sạch, không cắm sừng lên đầu mặt than, nếu y không chịu được cô đơn thì Tiểu Hoa ngươi hy sinh một chút, tắm rửa sạch sẽ rồi chủ động nằm lên giường, các ngươi muốn chơi thế nào thì chơi, muốn dùng tư thế nào thì dùng…’
“…” Tiểu Hoa câm nín, lần thứ hai hít sâu, yên lặng đọc nốt dòng cuối.
‘À, nhân tiện luân gia không có tiền đâu, phải lấy hết tiền trên người bọn họ, bữa cơm này chưa trả tiền, Tiểu Hoa ngươi đừng quên trả nha. À, lại tiện thể, nếu các ngươi nhớ luân gia quá mà mất ngủ, thì đóng gói đồ ăn này lại mang về, chỉ cần ăn một miếng là có thể ngủ thẳng đến sáng. Được rồi, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, luân gia dừng bút ở đây.’
“…” Tiểu Hoa cầm thư mà gió thổi phất phơ.
Y quan run rẩy gọi: “Quân… quân sư…”
Bạch Liên nhìn ông ta, dừng một lát rồi hỏi: “Ngài ấy hẹn gặp ở đâu?”
Y quan còn run mạnh hơn: “Bắc… Bắc Mạc…”
“Đi đường nào?”
“Hạ quan không biết…”
Tiểu vương gia không biết võ công, một mình đi Bắc Mạc… Bạch Liên đứng cũng không vững, mắt trợn trắng. Y quan vội vàng dìu y, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng: “Quân sư, quân sư, quân sư…”
Bạch Liên thở hổn hển, cầm lấy cổ tay ông ta, ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Ngươi bảo tiểu vương gia cầm thuốc để phòng thân, là thuốc gì?”
“À, chỉ là một ít loại thuốc thường dùng, thuốc mê, thuốc xổ, thạch tín, nhuyễn cân tán…” Y quan ngập ngừng, chần chờ nói: “Còn có… có xuân dược…”
“…”
Bạch Liên mặt không cảm xúc, y quan run sợ nhìn, một lúc lâu sau mới nghe thấy y chậm rãi nói: “Ông về bốc thang thuốc an thần đi.”
“Vâng, vâng…” y quan vội gật đầu: “Trở về hạ quan bốc ngay, sắc rồi đem đến cho ngài.”
“Không, không phải cho ta,” Bạch Liên đứng dậy đi ra ngoài, nghiêng nghiêng ngả ngả nói: “… Mang đến cho tướng quân dùng.”
“…”
Đường từ Thánh Hoa đi Bắc Mạc không chỉ có một, tuy hiện tại đang chiến tranh, nhưng luôn có những người không sợ chết muốn đi thăm người thân hoặc đi buôn bán, cũng có một số thì đi chạy nạn. Long Thiên Tài từ quán rượu đi ra, thuê một chiếc xe ngựa, theo đường nhỏ đi đến núi Hạ Lan.
“Công tử, tiểu nhân chỉ có thể đưa ngài đến chỗ này, phía trước là Bắc Mạc, tiểu nhân không dám đi.”
“Được rồi.” Long Thiên Tài xuống xe trả tiền rồi đi.
“Công tử,” người đánh xe nhìn hắn, “Tiểu nhân thấy thân thế ngài không phải bình thường, dạo này tình hình không yên ổn, ngài đi thăm người thân phải cẩn thận chút.”
Long Thiên Tài gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận,” hắn nhìn người đánh xe, suy nghĩ rồi nói, “Chúng ta đổi quần áo với nhau được không?”
“Dạ?”
Vài phút sau, Long Thiên Tài mặc quần áo thô ráp, chậm rãi đi về phía trước, yên lặng nghĩ phải đi bao xa mới gặp được Vân Nhàn. Đường xá ở cổ đại không bằng phẳng như ở hiện đại mà gồ ghề hơn nhiều, từ lúc mới xuyên đến giờ đây là lần đầu tiên Long Thiên Tài phải đi bộ xa như vậy, mà hiện tại hắn còn mang giày rơm.
“Ôi, mẹ nó…” Hắn hít hít mũi tìm chỗ ngồi xuống, chắc chắn chân đã bị rộp rồi, lúc nãy đổi quần áo còn định bôi ít đất lên người, nhưng bây giờ mới thấy chả cần nữa, nhìn hắn lúc này chả khác gì dân chạy nạn cả.
Vân Nhàn, nếu ngươi không phải người đẹp thì còn lâu lão tử mới phải chịu khổ thế này… Hắn oán thầm trong lòng, ngẩng đầu nhìn trời. Tính thời gian hắn đi đến núi Hạ Lan, rồi lại đi bộ đến đây, cũng đến lúc mặt trời xuống núi rồi.
Không phải đâu… Long Thiên Tài nhìn xung quanh, không lẽ lạc đường rồi, nếu đến tối mà không thấy ai liệu hắn có phải ngủ ngoài trời không? Ôi mẹ ơi, ngủ ở ngoài có sợ gặp sói không đây?
Rốt cục hắn bắt đầu hối hận, làm vương gia không thích thì thôi, chạy đến đây tìm giai nhân làm cái gì?
“Người phía trước là ai?” Vừa dứt lời, thì có mấy bóng người cấp tốc chạy tới, lấy tay đè hắn xuống.
“Đau quá đau quá, gãy tay ta rồi…” Long Thiên Tài gào khóc, “Các ngươi làm cái gì thế?”
Mấy người đè hắn hai mặt nhìn nhau, bọn họ đâu có dùng lực mạnh. Một người trong đó nói: “Câm miệng, không muốn chết thì ngậm mồm vào!”
“Nói cho các ngươi biết, ta không có tiền, có cướp cũng vô dụng, nói đi rốt cuộc các ngươi là ai?”
Âm thanh người nọ lạnh hơn: “Câm miệng!”
“A a a, đau quá đau quá, gãy thật rồi đó, gãy thật rồi!!!”
“Thả ra đi, nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ chỉ là dân chạy nạn,” một thanh âm nhàn nhã vang lên: “Đại vương ngươi thấy sao?”
“Ừ, thả đi.”
Long Thiên Tài cảm thấy trên người nhẹ đi, xoa cánh tay đứng dậy. Phía trước có hai người chậm rãi đi tới, trong đó một người mặc trang phục Mông Cổ, người còn lại mặc áo bào trắng, tóc dài buộc tùy ý phía sau, đúng là Vân Nhàn.
Hiện giờ Long Thiên Tài hận cậu ta đến nghiến răng nghiến lợi, không phải bây giờ không đúng lúc thì thật sự hắn muốn được nhào qua cắn cậu hai phát. Hắn nhìn trang phục hai người hộ vệ, kinh ngạc nói: “Các ngươi… các ngươi là ai?”
“To gan, đây là…”
Tên hộ vệ còn chưa nói xong, đã bị đại vương ngắt lời: “Chúng ta là ai không quan trọng, còn ngươi, ở chỗ này làm cái gì?”
“Chạy trốn.”
“Chạy trốn?” Vị đại vương kia quan sát hắn, ngươi này ăn mặc thô sơ, nhưng da thịt lại vô cùng nhẵn nhụi, bàn tay rõ ràng không phải làm việc nặng… Gã híp mắt.
Vân Nhàn liếc gã một cái, nghĩ thầm không tốt rồi, liền tiến lên trước một bước: “Nhìn dáng vẻ ngươi… không lẽ là trốn ra từ tiểu quan quán?”
Trong lòng Long Thiên Tài thất kinh, hiểu được ý của cậu ta, liền giả vờ cảnh giác lui về phía sau: “Ngươi.. sao ngươi lại…”
“Sao ta lại biết chứ gì?” Vân Nhàn cười cười, “Nhìn da thịt non mềm của ngươi kìa…”
Long Thiên Tài giả vờ cực kỳ tức giận: “Thì sao, nếu không phải từ nhỏ ta đã bị bán… bán tới cái chỗ kia, thì bây giờ ta có thể ra chiến trường giết địch rồi!”
“À?” Đại vương nở nụ cười: “Ra chiến trường? Ngươi muốn giết ai?”
“Từ nhỏ mẹ ta đã dạy ta phải biết đền đáp nước nhà, nếu như ta được nhập ngũ, ta…” Long Thiên Tài nghiến răng nghiến lợi, “Ta muốn giết nhất là bọn Thánh Hoa không bằng chó lợn!” Hắn ra vẻ cực kỳ tức giận, cả người run lên, nhưng đôi mắt lại sáng kinh người. Đại vương  bình tĩnh nhìn đôi mắt kia, bỗng nhiên nhiệt tình: “Ngươi biết ta là ai không?”
Long Thiên Tài chỉ chỉ Vân Nhàn: “Ta thấy cậu ta gọi ngươi là đại vương… cho nên ngươi là…”
“Bản vương là đại vương của tộc Đột Chân.”
Long Thiên Tài không ngờ người này lại không phải đại vương tộc Thiên Lang. Xem ra trên thư viết đều là thật, cậu ta bị người khác giám sát.
“Thì… thì ra là…” Long Thiên Tài có vẻ kinh hách, môi run run, ra vẻ như hạ quyết tâm, tay nắm chặt: “Ta… ta có thể đầu quân vào chỗ ngươi không? Ta biết các ngươi đang đánh Thánh Hoa, ta không mong gì cả, chỉ muốn được tự tay giết chết kẻ thù.”
“Kẻ thù của ngươi?”
Long Thiên Tài gật đầu: “Gia đình tiểu nhân trước đây có nhà có đất, nhưng tên huyện lệnh lại thích mẹ ta, liền hãm hại cha ta. Ông nội đánh trống kêu oan, lại bị hắn đánh năm trăm gậy, cứ thế tươi sống đánh chết. Bà nội oán hận treo cổ tự tử, cuối cùng chỉ còn mình ta cơ khổ không nơi nương tựa, nhưng tên huyện lệnh kia còn không chịu bỏ qua. Hắn thấy mặt mũi ta đẹp, liền bán ta vào tiểu quan quán. Mẹ ta sau khi biết chuyện cũng không chịu được cú sốc này, buông tay nhân gian…” Những từ cuối cùng còn lẫn với tiếng nức nở, nghe thương cảm đến cực điểm.
Trong lòng Vân Nhàn cũng phải tấm tắc khen ngợi, nghĩ thầm người này kể chuyện như thật. Đại vương và hộ vệ nghe vậy đều vô cùng phẫn nộ, đại vương cả giận nói: “Lại có loại không bằng chó lợn như thế này sao?”
“Đúng vậy!” Long Thiên Tài rưng rưng gật đầu, vươn tay lau lau nước mắt không tồn tại. Mặt hắn bị dính bùn đất, lau một cái liền lộ ra khuôn mặt *** xảo.
Đại vương sửng sốt, ngẩn ngơ một lúc mới gật đầu: “Được, ngươi đi theo bản vương, chờ bản vương đánh xong Thánh Hoa, sẽ bắt tên huyện lệnh kia tới cho ngươi xử trí.”
Long Thiên Tài vui vẻ, nghĩ thầm có nên quỳ xuống tạ ơn hay không đây, mẹ nó chứ, có cần không? Hắn liếc mắt nhìn Vân Nhàn, rồi vờ kích động định quỳ xuống. Vân Nhàn bắt được ám chỉ của hắn liền đỡ lấy đúng lúc, ngẩng đầu lên nói: “Đại vương, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi nhanh đi.”
Đại vương gật đầu: “Quân sư bảo phải quan sát địa hình, bây giờ đã có đối sách chưa?”
“Bây giờ còn chưa nghĩ ra, để sau khi ta về thì từ từ nghĩ cũng được.”
“Vậy đi thôi,” đại vương nhìn Long Thiên Tài, “Tên ngươi là gì?”
“Vi Tiểu Bảo.”
“…” Vân Nhàn phanh gấp, thử hỏi: “Ngươi… ông chủ của ngươi tên là gì?”
Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, trong trường hợp này sẽ có người hỏi tên ông chủ sao? Tên này bị điên à? Hắn oán thầm trong lòng, đáp: “Kim Dung.”
“…”
Đại vương nhíu mày nhìn vẻ mặt Vân Nhàn: “Sao vậy, quân sư quen biết người này sao?”
“À, không,” Vân Nhàn hoàn hồn, “Đột nhiên ta lại nhớ đến người bạn cùng chơi với mình lúc nhỏ, cũng bị người ta bán, ta chỉ muốn hỏi một chút xem hắn có biết người bạn đó của ta hay không thôi,” cậu nhìn Long Thiên Tài, “Bạn của ta tên là Sở Lưu Hương, bị người tên là Cổ Long bán, ngươi đã từng nghe đến tên hai người này chưa?”
“…” Long Thiên Tài cứng đờ, mẹ nó, hắn đang nghe thấy cái gì thế này?
Đại vương lần thứ hai nhíu mày: “Thế nào, đã nghe thấy bao giờ chưa?”
“Đã nghe đến rồi,” Long Thiên Tài ngơ ngác nói, “Nhưng chưa nhìn thấy bao giờ.”
Đại vương cảm khái, than thở một chút về số mệnh thế gian, cuối cùng nói: “Đi thôi, chúng ta quay về,” hắn nhìn Long Thiên Tài, “Sau đó thì đi theo bản vương, bản vương sẽ không để ngươi phải chịu chút uất ức nào.”
Long Thiên Tài liền cảm động gật đầu, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngươi thực sự là người tốt.”
Đại vương không khỏi sửng sốt, gã cảm thấy so với dòng suối nhỏ trên thảo nguyên, hai mắt người này còn trong sạch hơn. Long Thiên Tài bị hắn nhìn tới dựng lông tơ: “… Đại vương?”
“À, về thôi.” Đại vương xoay người quay về, âm thầm nháy mắt với hai hộ vệ. Gã có thể để người này ở cạnh mình, nhưng trước hết thì phải xác nhận rằng hắn không có võ công, không có nửa phần nguy hiểm.
Tất nhiên Long Thiên Tài thấy rõ ánh mắt đó của gã, hắn ngoan ngoãn đi theo phía sau, không để ai phát hiện mà giơ ngón giữa với người nào đó.
Vân Nhàn, ta X cả nhà ngươi, ngươi bảo ta trốn ra kết quả lại để ta tự cứu lấy mình, lại còn tiểu quan? Tiểu quan cái đầu ngươi! Nếu gã mà kéo ta lên giường, trở lại nhất định ta sẽ trói ngươi trên giường cưỡng gian một trăm lần!
Vân Nhàn trừng hắn.
Nhìn đủ chưa, nếu ta mà không nói ngươi là tiểu quan chạy nạn, ngươi ba hoa bốc phét kiểu gì, là ta cứu ngươi đó.
Long Thiên Tài cũng trừng mắt lại.
Chó má, đó là anh đây thông minh!
Vân Nhàn không phục lần thứ hai trừng mắt lại, vì vậy hai người cứ trừng đi trừng lại như thế, cho đến tận lúc về đến quân doanh Bắc Mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.