Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 62: Yêu hận




Lúc Hướng Hoằng Huy đi ra khỏi đông cung thì đã là canh ba, trong cung cực kỳ vắng vẻ. Y nhếch khóe môi lên yếu ớt cười, dưới ánh mắt khó hiểu của thị vệ mà bình tĩnh rảo bước tới tẩm cung của hoàng hậu, sau đó thấy bên trong chỉ có một mình bà đang ngồi. Y liền đóng cửa lớn, lưu lại mấy người ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.
Có vẻ như hoàng hậu đã biết là y sẽ đến nên cũng không ngủ, đèn đuốc trong tẩm cung sáng trưng, bà ngồi ở trên chiếc ghế xa hoa trong chính sảnh, mặc chính trang hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Con cũng biết rồi.”
“Bà muốn nói đến chuyện của mẫu hậu ta hay là chuyện trong hoàng cung này?”
“Đều có.”
Hướng Hoằng Huy gật đầu: “Đúng là biết hết rồi,” vừa nãy uống rượu với thái tử, ánh mắt y còn hơi mơ hồ, không nhìn rõ tâm tình. Y thấp giọng nói, “Hiện tại tâm tình của ta rất không tốt.”
“Ta biết.”
“Ta không thích bị người ta sắp đặt như thế.”
“Ta cũng biết.”
Hướng Hoằng Huy giương mắt nhìn bà, khóe miệng hơi nhếch, thần sắc gần như yêu dị: “Ta vừa mới hạ độc thái tử, chỉ có một viên giải dược duy nhất, ngoài ta ra thì không ai biết nó ở đâu, ngươi đã thỏa mãn chưa?”
Vẻ mặt hoàng hậu thoáng thay đổi, cuối cùng khôi phục lại như thường, yếu ớt thở dài: “Con độc chết nó ta càng vui vẻ, nó chết rồi thì nhất định con cũng không sống được, ta sẽ đi theo các con, đời này nợ các con, kiếp sau nhất định ta sẽ trả lại.”
Hướng Hoằng Huy thở ra một hơi: “Đúng là bà rất hận phụ hoàng.”
Vô tình nhất là đế vương, tình cảm của phụ hoàng chỉ dành cho một mình mẫu hậu, đáng tiếc mẫu hậu bạc mệnh.
Khi đó y còn nhỏ, có nhiều việc không hiểu hết được, y chỉ biết mẫu hậu khó sinh, đứa trẻ sinh ra cũng không giữ được, lúc đó tiểu di lại đang mang bầu, nghe được tin này thì động thai, thai nhi chưa đủ tháng đã vội vàng muốn ra. Nhưng bởi vì sinh non, vốn có hai đứa trẻ trong bụng nhưng cũng chỉ sống được một đứa, cũng là thái tử hiện tại.
Lúc đầu tiểu di không được sủng ái, nhưng khi đó mẫu hậu đi, ấu tử do bà nuôi nấng, mà chính bà cũng vì chuyện của mẫu hậu mà mất đi một đứa con, phụ hoàng nhớ nhung lại tới nơi này. Bà là em ruột của mẫu hậu nên đương nhiên cũng giống nhau một chút, huống chi bà còn biết rất nhiều chuyện lý thú của mẫu hậu khi còn nhỏ, có thể trò chuyện rất nhiều với phụ hoàng.
Tiểu di dần dần được sủng ái là vào lúc đó.
Hướng Hoằng Huy không phải không cảm động và nhớ ơn nuôi dưỡng của bà, nhưng có một số chuyện cứ nghĩ nhiều sẽ thành tâm bệnh, y vẫn nghĩ liệu khi mẫu hậu qua đời có ẩn tình khác không, nhưng vẫn không điều tra được. Có điều vài ngày gần đây đột nhiên có chút tin tức, y biết là tiểu di chuẩn bị buông tay rồi.
Sau khi quay về Trạch Nam, những nếp nhăn trên trán tiểu di dường như nhiều thêm, y có thể hiểu được, dù sao đến y còn nhận thấy đã có chuyện gì đó giữa phụ hoàng và thái tử, hơn nữa trong buổi yến hội lần trước, y nhìn thấy một góc áo màu vàng đúng chỗ thái tử vừa rời đi, lại càng chứng tỏ suy nghĩ của y là đúng. Y chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường.
Đến cả y còn nghĩ như vậy, tiểu di thì càng không phải nói. Y vốn tưởng rằng bà muốn nói hết chuyện đã xảy ra năm đó, dù sao phụ hoàng cũng không yêu bà, thà rằng để ngài hận bà, mà có thái tử chắn giữa thì phụ hoàng cũng không thể giết bà được. Nhưng cho đến tận lúc những người đó cung khai thì y mới biết rằng mình sai rồi.
Những người kia cũng biết là không sống lâu được, để tránh nỗi đau da thịt nên khai ra rất nhanh. Từng đoạn từng đoạn chuyện cũ năm xưa được lật lại, vốn dĩ y đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ rằng sau khi nghe xong thì không thể khống chế nổi bản thân: “Ngươi nói cái gì?!”
“Khởi bẩm điện hạ, năm đó đúng là Lệ quý phi khó sinh, nhưng cũng không đến mức không chết không xong,” lão thái giám quỳ trên mặt đất run rẩy, “Hơn nữa đứa trẻ Lệ quý phi sinh ra không phải đã bị chết non, đứa bé bị chết đó được đưa từ ngoài cung vào. Trong bụng hoàng hậu chỉ có một thai nhi, sinh non cũng là cố ý, điện hạ ngài nghĩ xem, nếu năm đó không nói đứa trẻ Lệ quý phi sinh ra bị chết non, dựa vào tình cảm của hoàng thượng với Lệ quý phi, Lệ quý phi đi thì nhất định tiểu hoàng tử sẽ do người đích thân nuôi dưỡng, đến lúc đó dù hoàng hậu có sinh được hoàng tử thì cũng không thể lọt vào mắt hoàng thượng nữa rồi…”
“Bản vương biết,” Hướng Hoằng Huy thấp giọng nói, “Cho nên bà ta cố ý sinh non, truyền ra là sinh đôi hai bé trai, nhưng dù sao cũng không phải là song sinh thật, sau khi lớn lên sẽ bị người ta phát hiện được. Ban đầu bà ta định giết chết đứa trẻ của mẫu hậu, tiếc là trời không chiều lòng người, con của bà ta lại thực sự chết vì sinh non, có đúng không?”
Thái giám kia giống như thấy quỷ: “Điện hạ ngài… ngài đã biết thái tử là con ruột của Lệ quý phi rồi sao?”
Hướng Hoằng Huy không đáp mà hỏi lại: “Có phải khi lớn lên thái tử rất giống mẫu hậu không?”
Lão thái giám ngẩn ra, gật đầu: “Điện hạ nói rất đúng, so với ngài, thái tử còn giống Lệ quý phi hơn.”
Hướng Hoằng Huy nhắm mắt, tức giận đến mức nắm tay hơi run lên. Y nhanh chóng giải quyết hết mấy người kia, tiến cung tìm thái tử uống rượu, sau đó đúng như dự đoán, phát hiện hoàng hậu đã nói hết sự tình cho thái tử.
“Bà biết là nếu ta biết được đệ đệ ruột bị phụ hoàng nhúng chàm thì nhất định sẽ không bỏ qua, mà nếu ta hỏi tội phụ hoàng thì sẽ mang trọng tội, cho nên bà mới nói hết sự tình cho thái tử,” Hướng Hoằng Huy nhẹ giọng nói, “Không nói đến tình cảm huynh đệ giữa ta và nó, chỉ nói tới giờ biết ta là ca ca ruột của nó thì chắc chắn nó sẽ không cho phụ hoàng giết ta. Như vậy phụ hoàng sẽ phải vướng mắc giữa hai huynh đệ bọn ta, không được ngày nào yên ổn. Một kế này của bà, dằn vặt đủ ba người phụ tử bọn ta.”
Hoàng hậu không đáp, rút một con dao trong cổ tay áo ra đặt lên cổ tay cắt một đường: “Con còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Bà tính toán tốt lắm, vậy thì lúc đầu sao còn phái người giết ta?”
Hoàng hậu thở dài: “Ta vốn không muốn làm như vậy, khi con đi Thánh Hoa ta mới biết chuyện của bọn họ, mà con lại thông minh như thế, lâu dài chắc chắn sẽ phát hiện ra. Ta sợ một ngày nào đó con biết được sẽ làm phiền phụ hoàng con, so với việc để hắn hạ lệnh giết con, thà rằng cứ để ta gánh cái tội này. Ta ám sát con hai lần, muốn con ở lại Thánh Hoa, ai ngờ con lại trở về,” bà dừng một chút, lần thứ hai thở dài, thì thào, “Khi đó hành động của ta quá lộ liễu, phụ hoàng của con phát hiện, hắn nói ta xen vào việc của người khác, còn thuận tiện cầm luôn mũ phượng đi. Người đó, nếu muốn đối xử tốt với một ai thì trong mắt sẽ không có những người khác, ta đã biết từ trước, nhưng khi đó lại quá ngốc, cho rằng sẽ có một ngày hắn đặt tâm tư của mình lên người ta, đến hôm nay mới…”
Hướng Hoằng Huy không khỏi nói tiếp: “Mới hoàn toàn từ bỏ hy vọng với người đó.”
Hoàng hậu lặng lẽ.
Hướng Hoằng Huy nhìn bà: “Đã nhiều năm rồi, bà vẫn không thắng được mẫu hậu…”
Hoàng hậu cũng không giận, nhàn nhạt mỉm cười: “Tỷ tỷ cái gì cũng tốt, vừa dịu dàng vừa tài giỏi, ai ai cũng thích. Nhưng tỷ tỷ thương ta, nàng biết ta có tình ý với hoàng thượng, thỉnh thoảng lại cố ý đưa hoàng thượng tới chỗ ta, nếu không phải nàng… Ta làm sao so được, tấm lòng lương thiện của nàng…” Bà nói đến đó, nước mắt tràn ra. Bà dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi, tay trái vẫn đặt lên tay vịn của ghế, máu chậm rãi tràn ra từ cổ tay, nhanh chóng thấm ướt thảm. Sắc mặt bà cũng trắng bệch, nhẹ giọng nói, “Kỳ thực tỷ tỷ không hợp để sống trong cung, ta cũng không hợp, ta vốn định tìm một phu quân, giúp chồng dạy con, tiếc là không có cái mệnh này…”
Bà thấp giọng thì thào, câu tiếp theo không còn nghe rõ nữa. Bà chậm rãi nhắm mắt, hơi ngửa về phía sau, thật lâu sau không còn cử động nữa, như thể là đang ngủ. Chính trang hoàng hậu mà bà mặc trên người cao quý không thể xâm phạm.
Người này dịu dàng một đời, chỉ ngoan độc có hai lần, tất cả đều vì một người đàn ông. Một lần để đạt được hắn, một lần khác… là vì để trả thù.
Hướng Hoằng Huy lẳng lặng nhìn, quỳ xuống cung kính dập đầu hai cái để tạ ơn công nuôi dưỡng của bà với mình và đệ đệ. Y mở rộng cửa ra ngoài, bên ngoài có một thái giám đang đứng, thấy y thì cung kính nói: “Điện hạ, hoàng thượng mời ngài đến ngự thư phòng.”
Y cười lạnh một tiếng, nhấc chân bước đi. Lúc y đến ngự thư phòng thì thị vệ vừa lĩnh mệnh đi vây hành cung của Hướng Hoằng Dương. Y không khỏi cười nhẹ: “Việc này thì có liên quan gì đến hắn đâu?”
Quốc quân Trạch Nam nhấp một ngụm trà: “Hắn không biết an phận, nếu biết trong cung có chuyện thì nhất định phải vào xem. Trẫm chỉ muốn yên tĩnh, mà trẫm giam lỏng hắn lại thì bọn kẻ dưới nhìn vào cũng không dám tùy tiện náo loạn.”
Hướng Hoằng Huy vâng một tiếng, đứng giữa ngự thư phòng, còn không thèm hành lễ. Quốc quân cũng không để ý: “Nhị đệ ngươi trúng độc là do ngươi hạ?”
“Vâng.”
“Hoàng hậu thì sao? Chết rồi?”
“Vâng.”
Quốc quân trầm mặc giây lát: “Chuyện năm đó gần đây trẫm mới biết, ngươi cũng biết rồi?”
“Vâng.”
“Y là đệ đệ ruột của ngươi.”
Hướng Hoằng Huy mỉm cười: “Nếu nó không phải là đệ đệ ruột của nhi thần, để báo thù mẫu thân nó, nhi thần sẽ dùng giải dược để mạng đổi mạng với hoàng hậu. Nhưng nó là, nên nhi thần không thể đưa giải dược ra được. Thà rằng tự tay nhi thần kết thúc cho nó còn hơn là để phụ hoàng nhúng chàm nó.”
Quốc quân nhìn y, sau một lúc lâu đột nhiên hỏi: “Y tự nguyện uống thuốc độc sao?”
Hướng Hoằng Huy hơi ngẩn ra, sau đó hoàn hồn: “Nhi thần đưa thuốc, nó biết nhi thần muốn tìm hoàng hậu tính sổ nên mới uống, để tránh việc hoàng hậu vừa chết phụ hoàng lại giết luôn nhi thần. Không ngờ bà ấy lại tự vẫn, cũng không ngờ người lại biết chuyện năm đó, coi như lần này nó uống thuốc độc quá oan uổng rồi…” Y thở ra một hơi, “Nó nói nó không hối hận chuyện của hai người, nhưng người thì sao, người coi nó là ai? Mẫu hậu đã chết rất lâu rồi, người làm vậy với nó, dưới suối vàng mẫu hậu biết được thì sẽ cảm thấy thế nào, người có nghĩ không?”
“Nhị đệ ngươi không phải là thế thân của bất kỳ người nào, ngược lại mẫu thân ngươi, sau này trẫm cũng không nhớ được nàng trông như thế nào nữa rồi, trẫm nói như vậy… sợ là ngươi vẫn oán trẫm thôi.”
Hướng Hoằng Huy không đáp, trầm mặc thật lâu.
Quốc quân hỏi: “Tiểu Tiếc vừa xem qua, chỉ có một viên giải dược thôi sao?”
“Nói cho người biết cũng được, trong hoàng cung Thánh Hoa có một phòng bí mật, nhi thần để giải dược ở đó, nếu người có khả năng lấy được trong ngày một ngày hai thì đến đó mà lấy.”
Không nói đến việc hoàng cung Thánh Hoa không phải là nơi có thể ra vào dễ dàng, chỉ riêng việc phòng bí mật đã không biết phải tìm bao lâu, lại càng không biết có bao nhiêu phòng bí mật như vậy. Quốc quân không nhịn được: “Ngươi…”
“Người muốn giết nhi thần sao?”
“Ngươi muốn gì? Cái long ỷ này sao?”
Hướng Hoằng Huy lập tức mỉm cười: “Lúc đầu thì nhi thần cũng nghĩ đến nó đấy, nhưng sau này lại thấy phiền với cái hoàng cung này rồi. Thôi, nhi thần không muốn. Nếu nhi thần muốn người buông tha cho nhị đệ… người có bằng lòng không?”
Ánh sáng bình minh lại chiếu rọi vào trong căn phòng bị khóa kín, Long Thiên Tài duỗi người: “Sáu ngày…”
Khóe miệng Vân Nhàn giật giật: “Ca, ta thông cảm với ngươi.”
Long Thiên Tài yếu ớt thở dài: “Rốt cuộc thì lúc nào bọn họ mới tới cứu chúng ta?”
“Không biết, chờ thôi.”
Long Thiên Tài tiếp tục thở dài: “Ta không có thời gian để chờ…” Ánh mắt hắn liếc sang, thấy Thai Văn Khoan lại ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn cửa phòng, không khỏi hỏi: “Không lẽ ngươi nghĩ y bị sơn tặc giết thật rồi hả?”
Thai Văn Khoan cứng đờ, run giọng nói: “Nhất định y sẽ tới cứu ta!”
Long Thiên Tài gật đầu:” Được rồi được rồi, loại chuyện này cứ thành tâm thì sẽ linh nghiệm.”
Thai Văn Khoan cắn môi: “Tốt xấu gì ta cũng có thời gian để chờ, còn ngươi thì chắc chắn không có.”
Vân Nhàn cười xì một tiếng, Long Thiên Tài thì âm trầm nhìn hắn. Thai Văn Khoan yên lặng lùi về phía sau, nhưng không phục: “Đến lúc ngươi phát độc mà chết thì xem ngươi bắt nạt ta thế nào.”
Vân Nhàn cười càng vui vẻ: “Ca, con thỏ nóng này cũng cắn người, quả nhiên lời này là thật.”
Long Thiên Tài ngẩn ra, không ngờ lại không giận dữ gì mà chỉ đi vòng quanh Thai Văn Khoan: “Đột nhiên ta nghĩ ra cách này có thể thử xem…”
Trong lòng Thai Văn Khoan còn sợ hãi, vô thức đặt tay lên bụng vẫn còn âm ỉ đau: “Ta không tin ngươi!”
“Thật mà, lần này chắc chắn thành công, chỉ phụ thuộc vào quyết định của ngươi mà thôi.”
Thai Văn Khoan vẫn không tin, Vân Nhàn thì vô cùng kinh ngạc: “Là cái gì?”
“Cắn lưỡi, giả vờ nôn ra máu, ngươi nói xem bọn chúng có tìm thầy thuốc đến đây không? Nếu có, chắc chắn bọn chúng phải phái người ra ngoài, bây giờ xung quanh đây đều có ám vệ tìm kiếm, rất có thể sẽ gặp được.”
Vân Nhàn suy nghĩ một chút: “Thế nhưng ca à, nếu như trong đám sơn tặc này có thầy thuốc thì sao? Hả?”
Long Thiên Tài yên lặng lui về phía sau.
Vân Nhàn cười cực kỳ xinh đẹp: “Ca ca thân ái à ~ Trên người ngươi có độc, cho dù bọn họ có thầy thuốc cũng không chữa được cho ngươi, thế thì nhất định phải đi gọi thầy thuốc khác, đúng không?”
“…”
“Ca ca, ngươi cũng không còn nhiều thời gian để chờ đợi đâu nhỉ ~”
Long Thiên Tài nhất thời phẫn hận.
Vì vậy khi sơn tặc đưa cơm nước tới thì thấy một người trong đó đột nhiên ho khan mãnh liệt, máu chảy từ khóe miêng ra ngoài, mà máu lại có màu đen. Gã cực kỳ kinh hãi: “Hắn bị làm sao thế?”
Vẻ mặt Vân Nhàn bối rối, đỡ hắn rồi rít gào với sơn tặc: “Đi gọi đại phu, sợ là hắn bị trúng độc rồi, nhanh lên, nếu chậm chạp mà để hắn gặp chuyện không may thì các người đừng hòng lấy được một phân tiền nào!”
Sơn tặc cũng không muốn để xảy ra tai nạn chết người, liền vội vã đi tìm đầu lĩnh. Người sau nghe vậy thì vô cùng kinh hãi, vội vàng chạy tới. Máu vẫn tràn ra từ khóe miệng Long Thiên Tài, màu máu đó làm cho lòng người sợ hãi. Gã vẫn còn cầm một số tiền lớn từ người kia nên không thể để bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng vì phòng ngừa có trá nên vẫn để cho thủ hạ có chút hiểu biết y thuật tới bắt mạch. Người nọ vừa nhìn đã nói: “Lão đại, đúng là hắn bị trúng độc rồi.”
Tên thủ lĩnh quyết định rất nhanh, vội vàng cho người gọi đại phu dưới chân núi lên, còn gã thì đi qua đi lại trong phòng: “Hắn sẽ không sao chứ? “
Vân Nhàn bị gã lượn lờ trước mặt đến phiền, nhẫn nại nói: “Chỉ cần có thể trấn trụ được dược tính trong một ngày, hắn sẽ không gặp chuyện nguy hiểm.”
“Một ngày?” Tên thủ lĩnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại đợi trong chốc lát thấy mình ở chỗ này cũng không giúp được gì, liền để cho thủ hạ canh chừng bên ngoài, còn mình thì đi mất.
Long Thiên Tài nằm trên giường muốn chết không muốn sống, đầu lưỡi đau đến mức không thể nói lên lời. Hắn phẫn hận nhìn chằm chằm hai người trong phòng —- ta hận các ngươi!!!
Vân Nhàn vội vàng an ủi hắn: “Ngoan nha, đại phu sắp tới rồi, ngươi nhẫn nhịn một chút nữa là được, với cả, máu không còn chảy nữa rồi, nhỡ đầu tên thủ lĩnh quay lại thì sao, ngươi cắn thêm một phát nữa đi.”
“…”
Ngoài thành Kiến Nghiệp có rất nhiều đường nhỏ, trong đó trên một con đường có một đôi nam nữ đang chậm rãi đi tới. Nữ cầm một quyển sách trong tay, thỉnh thoảng nhìn một cái, tay kia thì kéo cánh tay của nam tử vô cùng thân thiết. Nam tử thì thường thường nhìn bên mặt của nữ tử, ánh mắt phức tạp.
Nữ tử cười nhẹ: “Tướng công, ngươi đã nhìn ta cả đường rồi.”
Nam tử lập tức giận: “Đừng dùng cái giọng đó nói với ta!”
“Vì sao? Giờ ta đang mặc nữ trang, trước đây như vậy thì ngươi rất vui vẻ cơ mà.”
“…” Nam tử từ bỏ việc tranh luận, đổi sang chuyện khác, “Nhìn bản đồ trên tay ngươi, ngươi xác định trên đường này có cái gì?”
Hai người này đúng là Tiêu Sùng và Bạch Liên, lối rẽ quanh đây thì nhiều lắm, ám vệ chỉ có thể phân chia ra tìm. Dựa vào kinh nghiệm làm sơn tặc nhiều năm, Tiêu Sùng chọn một trong những lối rẽ đó, kéo Bạch Liên tới đây. Hắn nhìn vào bản đồ trong cuốn sách mang theo, lại nhìn bốn phía: “Không chắc lắm, ta chỉ có thể đoán thôi, đi thêm thử xem.”
Hai người lại đi về phía trước hơn trăm thước, giương mắt liền thấy trước mặt có ba người đang đi nhanh tới, không khỏi ngẩn ra. Ba người kia thấy bọn họ cũng ngẩn ra, vừa định mở miệng hỏi thăm xem vì sao bọn họ tới nơi này thì đột nhiên một người trong đó kinh ngạc nói: “Sách thuốc!”
Tiêu Sùng ngẩn ngơ, nhìn quyển sách trên tay. Đây là quyển sách hắn cầm đại đi từ trong hành cung, y thuật của Hướng Hoằng Tiếc rất tốt, phân nửa kho sách của nàng đều là sách thuốc.
Người nọ đại hỉ: “Vị phu nhân này là đại phu sao?”
Tiêu Sùng chớp mắt, nhàn nhạt nói: “Tổ tiên hành nghề y.”
“Như vậy là tốt rồi, phu nhân có thể đi cùng bọn ta tới cứu một người hay không, hắn trúng độc.”
Tiêu Sùng còn chưa đáp, Bạch Liên đã kéo hắn ra phía sau, giả vờ cảnh giác nhìn bọn chúng: “Các ngươi là ai?”
Phản ứng của y hoàn toàn hợp tình hợp lý, nghi ngờ trong lòng ba người kia cũng tiêu tan. Bọn chúng biết vẻ ngoài của mình không giống người tốt, nhưng lúc này bất chấp cái khác, nếu khuyên bảo mãi mà không được thì buộc phải bắt bọn họ lên núi.
Tiêu Sùng giữ chặt Bạch Liên: “Tướng công, gia phụ từng nói thầy thuốc phải lấy đức làm đầu, sao có thể thấy chết không cứu chứ?”
“Nhưng bọn họ…”
“Thôi mà, cứ đi cùng bọn họ đi,” Tiêu Sùng ngẩng đầu nói, “Đi thôi.”
Mấy người kia lập tức cảm động tới rơi nước mắt, thầm nghĩ người này vừa có vẻ ngoài dễ nhìn, lại là người có tấm lòng lương thiện: “Đa tạ phu nhân.”
Bạch Liên vẫn có vẻ không muốn, nhưng chung quy vẫn phải chiều theo hắn, đành đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.