Tương Quân Phối

Chương 1:




Vì cái gì? Vì cái gì! Vì cái gì Lăng Sương lại ở dưới thân trấn quốc công tam vương gia uyển chuyển hầu hạ? Y không phải thuộc về Tần Khiếu sao? Phần lớn thời gian bọn họ cách xa nhau, cho dù tịch mịch tương tư thành lệ, không phải bọn họ vẫn vĩnh viễn tin tưởng đối đối phương sao? Vậy vì cái gì Lăng Sương lại ở dưới thân nam nhân khác hầu hạ tận tình như vậy?
Ngũ tạng Tần Khiếu như bị thiêu đốt, trái tim bị phản bội đau đớn vô cùng. Hắn không ngừng run rẩy toàn thân, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh. Hắn hận không có thanh đao nào trong tay để chặt tên đang ở trên người Lăng Sương thành tám khối, nhưng gã là chủ, mà hắn là bề tôi, là đầy tớ. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác tùy tiện đối với con người ôn nhu kia. Đó là, chí bảo hắn bảo hộ năm năm a! Tần Khiếu hắn tuy là thô nhân chinh chiến ngoài sa trường, nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn đối với Lăng Sương quyến luyến cùng si mê. Là hắn, đem sương nhi đang hấp hối từ địa ngục chiến trường cứu ra; là hắn, đối với sương nhi che chở bảo hộ năm năm; là hắn, ở trên chiến trường cửu tử nhất sinh ở trong quan trường tranh đấu không ngừng để có năng lực bảo hộ sương nhi; cùng là hắn, ở đêm cuối cùng trước lần xuất chinh lần này có được hứa hẹn của sương nhi, đáp ứng cùng hắn chung sống cả đời! Sao trong hai năm ngắn ngủi, lại thay đổi như thế?
“A… Mặc, a, ô.”
“Chưa được, còn chưa được, không được phép ra, cùng ta ra…”
Tần Khiếu bi phẫn xoay người. Người hắn gìn giữ năm năm, người hắn động cũng không nỡ động, không chút bị bắt buộc, hoàn toàn mở ra cơ thể cho nam nhân. Nghĩ đên đôi chân trắng nõn bóng loáng của Lăng Sương gắt gao quấn lấy người khác, Tần Khiếu liền choáng đầu hoa mắt. Lảo đảo chạy đi, Tần Khiếu mới đột nhiên tỉnh ngộ: nguyên lai, Lăng Sương đã vào ở trấn quốc phủ! Lúc chiến thắng trở về hắn ra roi thúc ngựa, nghĩ sẽ cho Lăng Sương một sự kinh hỉ, không nghĩ tới bị người mời tới nơi này, còn được nhìn trò hay. Xem ra tất cả đều đã được bố trí tốt, cho biết, cảnh cáo hắn đừng có ý nghĩ không an phận đối với Lăng Sương.
Nhưng sao hắn có thể không nghĩ được?
Hắn còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt, Lăng Sương nghĩ hắn là man tộc tới đánh thôn, rút kiếm che chở trước một đám nhỏ muốn cùng hắn đồng quy vu tận (cùng chết). Y sợ hãi run rẩy tất nhiên có chút buồn cười, nhưng ánh mắt đó bắn quyết liệt làm cho Tần Khiếu bắt đầu ngưỡng mộ. Một tháng sau, thôn Lăng Sương vẫn bị cướp sạch, toàn bộ người trong thôn đều bị giết. Lúc Tần Khiếu đào được y ra từ một đống thi thể, y gần như đã không còn thở. Đánh thắng một trận lớn, hắn theo quân về kinh thành. Tần Khiếu là một cô nhi, vốn là không có năng lực nuôi một người khác, nhưng do hắn ở chiến trường đẫm máu chiến đấu hăng hái, lại cứu mệnh tướng quân, thế là may mắn được phong làm phó tướng, có phủ đệ của mình. Đó là những ngày hạnh phúc nhất của hắn. Cả một năm Lăng Sương không thể xuống giường, mỗi ngày hắn đều lau người cho y, bón cơm cho y. Đợi Lăng Sương bình phục hắn sẽ dạy chữ cho y, giảng giải binh thư binh pháp cho y. Mà hắn cố sức phấn đấu, có địa vị hiện tại. Hắn nhớ rõ lúc hắn cầu hôn Lăng Sương đỏ bừng mặt, nhưng vẫn gật đầu! Vì cái gật đầu này, hắn để đầu trên lưng, ở biên cương đánh tan 50 vạn quân địch, áp chế sinh lực tộc Bắc Địch. Hắn từng thiếu chút nữa bị chém thành hai nửa, nhưng lúc hắn đang chảo đảo trước quỷ môn quan, nghĩ đến không thể phụ cái gật đầu kia của Lăng Sương, phải trở về bên cạnh y.
Tần Khiếu hồ đồ đưa mắt nhìn bốn phía, trên đường vẫn vui vẻ như trước. Hôm nay là ngày đại lễ của đất nước, từng nhà đều giăng đèn đón tiếp đại quân toàn thắng trở về. Rất xa, Tần Khiếu nhìn thấy thân ảnh một người mặc quan phục thở hổn hển chạy tới.
“A? Vương công công, sao ngài lại đến đây?”
“Ôi, tướng quân của ta! Mau mau, theo ta tiến cung gặp Hoàng Thượng!”
“Vương công công, có phải ngài đã quên ta là ngũ phẩm, không có tư cách tấn kiến a!”
“Có lẽ tướng quân không biết, hiện tại ngươi chính là tam phẩm chinh viễn đại tướng quân. Ai ngờ ngươi lại không ở trong đội ngũ tại thính phong, kêu chúng ta đi tìm! Mau! Hoàng Thượng đang đợi!”
Tần Khiếu không kịp nghĩ nhiều, đã bị người nhét vào cỗ kiệu đưa đến điện Kim Loan trong hoàng cung. Chờ phục hồi tinh thần, mới phát hiện cả triều văn võ bá quan đã sớm uy nghiêm đứng hai bên chờ phong thưởng, mà mình lại đang đứng bên ngoài điện nghe tuyên chỉ.
“Tuyên chinh đại tướng quân tấn kiến.”
“Tuyên chinh đại tướng quân tấn kiến.”
“Tuyên chinh đại tướng quân tấn kiến.”
Tiếng một thái giám truyền báo từ xa đến gần, càng ngày càng vang, cuối cùng Tần Khiếu hoàn toàn thanh tỉnh.
“Thần Tần Khiếu khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Ái khanh bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Tần Khiếu ôm quyền đứng dậy.
“Ân, quả nhiên anh tuấn, tuấn tú, lịch sự. Trẫm có nghe đến võ công của tướng quân, những năm gần đay biên quan chiến sự không ngừng, dân chúng khốn đốn, tướng quân lập công vô số, quả thật giúp đỡ quả nhân không ít.”
“Thánh thượng tán thưởng. Mặc dù thần xuất thân là một vũ phu nghèo hèn, nhưng đạo lý của thất phu khi thiên hạ hưng vong thần một ngày cũng không dám quên. Mấy năm nay Bắc Thịnh liên tục quấy nhiễu lãnh thổ nước ta, sát hại dân ta, thần tự nhiên là vì Hoàng Thượng bảo cương hộ quốc, muốn lần chết không chối từ!”
“Ha ha ha!! Là ai nói Tần tướng quân chỉ là một thôn phu sơn dã, dân trong thôn? Trẫm xem ra tướng quân thật sự là trụ cột quốc gia văn võ song toàn!”
“Thần không dám nhận.”
“Tướng quân chớ khiêm tốn. Tuy nhiên trẫm vẫn phải kiểm tra ngươi, nghe nói dân chúng biên cương cùng dị tộc trao đổi càng ngày càng tăng, trẫm nên bế quan tỏa cảng, hay là mặc kệ?”
“Vi thần trộm nghĩ, hai cái đều không thể thực hiện.”
“Nga?” Việc này, trước lúc Tần Khiếu đến các đại thần đã tranh luận rất kịch liệt, nhưng vẫn chưa đạt thành nhất trí. Hiện tại vừa nghe Tần Khiếu nói hai cái đều không được, không khỏi ngạc nhiên bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, đều tò mò vị tướng quân đi lên từ tiểu binh này sẽ nói ra chuyện kinh ngạc gì.
“Thần ở biên quan lâu, phát hiện mặc dù dị tộc thường xuyên đến xâm phạm, nhưng đối với văn hóa nước ta lại vô cùng hâm mộ. Thư tịch cùng tranh ảnh của nước ta là vật dụng hàng ngày, ở địa phương đều là kì vật được cạnh tranh cùng tranh đoạt. Nếu như bế quan tỏa cảng, như thế sẽ gây đả kích lớn đối với sự phát triển kinh tế của bên kia. Huống hồ thánh thượng nhân cơ hội này tăng mạnh thành tựu về văn hóa giáo dục, làm hán hóa di tộc. Nếu cư ngụ hoặc kết hôn với dân tộc hán, lại bị quốc gia của ta giáo hóa, không qua mấy đời, di tộc sẽ trở thành con dân của quốc gia ta, cho ta sở dụng. Bởi vậy, mặc kệ nó cũng không hợp lý.”
“Ân, hảo! Tướng quân nói những câu rất có lý, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!” Cửu ngũ chí tôn Tề Vân Phi nhìn chăm chú Tần Khiếu một cái, quay đầu nói thầm với Vương công công, lại nói: “Chư tướng lâu chưa cùng người nhà đoàn tụ, tạm thời về nhà nghỉ tạm. Đêm nay, trẫm sẽ tự mình đón tiếp các vị tướng lĩnh! Bãi triều.”
Chúng thần theo thứ tự dời đi, Tần Khiếu đang muốn theo sau, lại bị Vương công công ngăn lại.
“Tần tướng quân, Hoàng Thượng cho mời.”
“Vâng, làm phiền công công dẫn đường.” Tùy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không dám nhiều lời, liền đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.