Tương Quân Phối

Chương 22:




“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lục vương gia đã bị bắt, chỉ chờ ngài ban hạ chiếu thư công bố thiên hạ để hành hình. Chính là…”
Dừng một chút, Tề Mặc Nhiên tiếp tục “Bên người Hoàng Thượng chỉ sợ có nội gian.”
“Nga?” Tươi cười như có như không bên môi biến mất, Tề Vân Phi buông chén trà, nghiêm túc dị thường “Vậy ngươi thật ra muốn nói, bên người trẫm trừ bỏ Tần Khiếu còn có Tào Thích, chính là thị vệ cùng thái giám một lòng trung thành, rốt cuộc ai sẽ có hiềm nghi này?”
“Hoàng Thượng, tri nhân tri diện bất tri tâm “tương tự câu dò sông dò biển ai dò được lòng người”, hoàng huynh không thể phớt lờ!” Tề Mặc Nhiên mắt sáng như đuốc, thấy Tề Vân Phi mặc dù giữ khuôn mặt hết sức bình tĩnh, nhưng ánh mắt cũng không chút để ý dừng ở trên người Tần Khiếu đang cúi đầu bên cạnh, nhất thời phóng tâm. Xem ra đại ca đã có điều phát hiện, hơn nữa thực có thể đã biết ai là trạm gác ngầm. Tề Vân Phi lòng dạ thâm sâu, không dễ dàng nhìn ra tâm tư, lại cố tình ở sự tình mấu chốt liên quan đến tính mạng trước mắt này lộ ra vẻ phong đạm vân khinh, Tề Mặc Nhiên âm thầm thở dài: Không biết ai lại bất hạnh lạc vào bẫy rập của đại ca. Chỉ có thể đợi y vạch trần đáp án đó thôi.
Trong phòng lập tức lâm vào trầm mặc, ánh sáng ngọn nến lay động ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tề Vân Phi lưu lại bóng ma quỷ dị, lại giây lát lướt qua. Một lát sau, Tề Vân Phi đánh vỡ lặng yên, xoay người đối mặt với Tần Khiếu.
“Tần tướng quân, ngươi nói xem?”
“Bẩm Hoàng Thượng, không có chứng cớ, thần không dám tự tiện phán đoán.” Chắp tay thở dài, Tần Khiếu tiếp tục “Nhưng nếu có thể tìm ra kẻ trộm mật báo, tự nhiên có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được kẻ làm chủ phía sau. Y thần xem ra, việc này kỳ lạ ở chỗ địch nhân cơ hồ nắm rõ hành tung của Hoàng Thượng trong lòng bàn tay, ngay cả đội cận vệ cũng mất liên lạc với Hoàng Thượng, thích khách lại có thể dưới tình huống có lợi nhất tự thân xuất hiện cùng ngắm bắn chúng ta. Trừ phi trong ta cùng Tào đại nhân có ai lưu lại ký hiệu trên đường, còn có chính là…” Tần Khiếu do dự, cúi đầu không nói.
“Hey, trẫm nếu không tin người cùng Tào Thích sao lại lựa chọn các ngươi hộ giá? Ái khanh cứ nói đừng ngại!”
“Thần lúc còn chinh chiến với Bắc Địch từng gặp qua dị tộc biết huấn luyện một loại dược nhân, bọn họ đều là hoạt tử nhân có võ công cao cường, hoàn toàn không có ý chí, toàn bộ do dược sư dùng dược vật điều khiển, cho nên đối với mùi đều cực mẫn cảm. Trong đó có một loại thuật ám sát, đó là loại kê đơn dẫn ở trên thân thể người, một khi dược nhân bị phát hiện, bọn họ sẽ gắt gao dây dưa, cho đến khi nuốt sống được người đó rồi mới bỏ qua!”
“Trên đời này vẫn có loại sát chiêu ác độc như thế sao?” Tề Mặc Nhiên bắt đầu hồi tưởng, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ngươi là nói… Trẫm bị hạ thuốc dẫn?”
“Thần mới chỉ hoài nghi. Hết thảy đều quá mức ăn khớp. Bắt đầu hồi tưởng, thích khách ngày đó có ánh mắt dại ra, chỉ biết tiến công, chẳng những hoàn toàn không tiến hành phòng vệ, quả thực tựa như không có cảm giác đau. Hơn nữa cho dù chết thảm trọng vẫn không hề sợ hãi, giữa chúng cũng hoàn toàn không có sự ăn ý.”
“Nói có lý.” Tề Vân Phi như có chút đăm chiêu gật gật đầu. Nói đã đến nước này, ba người đều hiểu trong lòng không nói: trừ bỏ thái giám bên người chuẩn bị hành trang săn bắn, sẽ không có người thứ hai. Giữa lặng yên, không có ai chú ý đến nụ cười phệ huyết dấu ở trong bóng ma.
Xoa xoa huyệt thái dương, Tề Vân Phi tự thuật “Trẫm nhớ rõ… Ngày đó là Vương công công đổi xiêm y cho trẫm, nhưng những thứ này từ trước đến nay đều là do Tiểu An Tử để ý huân hương…”
“Huân hương!?” Tần Khiếu kinh hãi “Đây đúng là một trong những phương pháp kê đơn dẫn!”
“Nguyên lai là hắn?” Tề Mặc Nhiên đứng bật dậy, trên mặt trắng bệch.
“Thần đệ sẽ đi bắt tên đó nhốt vào tử lao!” Xoay người sẽ bước ra cửa.
“Chậm đã!” Tề Vân Phi chậm rãi đi đến trước mặt Tề Mặc Nhiên, vô cùng thân thiết kéo gã vào trong lòng ngực mình “Mặc Nhiên… Chỉ sợ ngươi vừa đi, Tiểu An Tử sẽ không nhìn thấy thái dương ngày mai đi? Khổ sở sao? Đau lòng sao? Mặc Nhiên đáng thương…” Ôm lấy hai má đệ đệ, Tề Vân Phi đau lòng vuốt ve.
“Hoàng huynh…” Không dám tin mở to hai mắt nhìn, Tề Mặc Nhiên ngũ tạng câu đốt. Điều này sao có thể… Không, không có khả năng, không có khả năng! “Hoàng huynh, ta cầu ngươi…”
Thở dài, Tề Vân Phi lắc đầu.
“Người tới, bãi giá hồi cung!”
Trước khi đi, Tề Vân Phi quay đầu lại, thật sâu nhìn thoáng qua khuôn mặt đau thương ảm đạm của Tề Mặc Nhiên. Không nên trách trẫm, Mặc Nhiên, ám sát thiên tử là tội gì? Ngươi dù có ba đầu sáu tay cũng không bảo hộ y được đầy đủ. Trẫm tha thứ không được y! Hết thảy, chỉ nhìn tạo hóa của y…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.