3
"A!"
Ta hét lên.
Cùng lúc đó, ta giơ chiếc giày thêu đã nắm chặt trong tay từ lâu, hung hăng ném vào mặt Triệu Ảnh Can.
Triệu Ảnh Can ngồi xổm tại chỗ, giống như một con cóc bị bịt mắt.
Ta nhân cơ hội co giò chạy.
"Nguyễn Sơ Nhất!"
"Ngươi dám dùng đế giày đánh ta sao?!"
Tiếng quát giận dữ của gã, rất nhanh đã truyền đến từ phía sau.
Dọc theo hồ sen, ta liều mạng chạy.
Kiếp trước, đêm đó ở Đông cung là lần đầu tiên Triệu Ảnh Can gặp ta.
Thế nhưng vừa rồi, gã lại gọi đúng tên ta.
—— Triệu Ảnh Can cũng sống lại sao?
Ta không dám nghĩ tiếp nữa.
Tiếng bước chân phía sau dường như ngày càng gần.
Sau một khúc cua, không biết áo bào màu đen của ai đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, ta không kịp đề phòng va vào.
"Hự."
Người nọ bị ta húc đầu một cái.
Mãi đến khi nhìn rõ mặt ta, hắn mới có chút kinh ngạc: "Mỹ nhân hung dữ từ đâu chui ra vậy?
"Trông cũng khá xinh xắn đấy."
"May mà ta thân hình cường tráng, chịu va đập giỏi."
Không còn thời gian nữa.
Triệu Ảnh Can sắp đuổi kịp rồi.
Ta đột nhiên ôm lấy người đàn ông trước mặt, nghiến răng nói:
"Vị đại nhân này, thật ngại quá."
Vừa dứt lời, ta kéo hắn, cả người trượt xuống hồ sen bên cạnh.
Ánh trăng chiếu lên mặt người đàn ông, vẻ mặt kinh ngạc của hắn hiện ra rõ ràng.
Tạ Dung Sách?
Không ngờ lại là hắn, ta khẽ giật mình.
"Này, ngươi đây là muốn——"
Chưa kịp để hắn nói hết lời, ta đã kéo hắn cùng rơi xuống hồ sen.
Trong đầu cuối cùng cũng nhớ ra gương mặt này.
Là vị Tạ tiểu tướng quân kia, người đã lập công lớn trong một trận chiến.
Mỗi lần ban sư hồi triều, hắn đều cưỡi con ngựa màu trắng, hiên ngang đi qua đường phố kinh đô.
Thiếu niên mặc áo giáp sắt, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt kiêu ngạo và nhiệt huyết, như có khí phách kiên cường bất khuất.
Chỉ là——
Nếu ta nhớ không lầm, một tháng sau, Tạ Dung Sách sẽ c h ế t trên chiến trường, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không còn.
Thứ được mang về, chỉ có một bàn tay bị chặt đứt.
Nguyên nhân cái c h ế t không rõ.
Đáng thương cho cả nhà họ Tạ trung liệt, trên dưới đều mặc đồ tang, Tạ lão phu tóc như bạc trắng chỉ sau một đêm.
Như vậy xem ra, Tạ Dung Sách cũng khá thảm.
Hắn cũng chẳng khá hơn ta là bao.
Tuy trong lòng ta không đành, nhưng vì mạng sống, vẫn phải kéo hắn xuống nước.
Dù thế nào, ta cũng tuyệt đối không muốn quay lại làm tù nhân của Triệu Ảnh Can nữa.
Ta... rất muốn sống sót.
Thật xin lỗi, Tạ Dung Sách.
Ta thầm niệm trong lòng.
Lần này, kéo ngươi làm tấm đệm, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi.
"Ùm——"
Dòng nước lạnh lẽo nuốt chửng chúng ta.
Nước tràn vào khoang mũi, ta cố gắng vùng vẫy vài cái, nhưng cơ thể quá nặng, không tài nào nổi lên được.
Lúc ta nghĩ rằng mình có thể sẽ c h ế t đuối như vậy, thì tay Tạ Dung Sách đột nhiên từ trong nước vươn ra.
Hắn một tay đỡ lấy eo ta, dùng sức nâng ta lên, cho đến khi đưa được ta lên bờ.
Ta run rẩy ôm chặt lấy cơ thể ướt sũng của mình.
Nhìn những cung nhân nghe thấy tiếng động chạy đến cứu giúp, còn có một đám người nhà họ Tạ, ta cuối cùng cũng nhếch môi cười.
Ta đã đánh cược đúng rồi.
Thứ nữ nhà họ Nguyễn mạng như cỏ rác, nhưng mạng của Tạ tiểu tướng quân lại rất đáng giá.
Trên vai đột nhiên có thêm một chiếc áo choàng.
Là Tạ Dung Sách.
Hắn nhận lấy chiếc áo choàng mà người hầu đưa tới, trực tiếp đưa cho ta.
Ta sờ chiếc áo choàng dày trên người, đang ngẩn ngơ.
Gương mặt Tạ Dung Sách có chút đỏ ửng:
"Cái đó... vừa rồi ở dưới nước, là ta mạo phạm, nhưng ta thật sự muốn cứu ngươi."
"Ngươi không giận chứ?"
Hắn không giận ta, ngược lại còn quan tâm ta trước sao?
Ta ngẩn người.
Đã rất lâu rồi không có ai hỏi han ta như vậy.
Nhân phẩm của ta bị chà đạp, xương cốt bị nghiền nát, sống như một con chó, cũng đã... rất lâu rồi.
Trong lòng dâng lên một tia ấm áp, nhưng khóe mắt cũng theo đó mà cay xè.
Ta cố gắng kìm nén để không rơi lệ.
Một ánh mắt đột nhiên nhìn về phía ta.
Ta theo bản năng nhìn theo hướng đó——
Triệu Ảnh Can đang đứng ở ngoài đám người, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Gã đang nhìn chằm chằm vào ta.