Tướng Quân Tảo Hôn

Chương 5:




8
Không biết đã nôn bao lâu, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn.
Sau khi trở về phòng, ta mới phát hiện, Tạ Dung Sách đang bưng chén nước, vẫn luôn nhìn bóng lưng ta.
Ta nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi đã phạm phải sai lầm lớn.
Ta áy náy quỳ xuống dưới chân Tạ Dung Sách, bắt đầu xin lỗi.
"Vừa rồi quét sạch hứng thú của tướng quân, là ta không hợp lễ nghi, thật sự là tội đáng muôn c h ế t."
"Mong tướng quân đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta lần này."
"Bây giờ ta sẽ đi tắm rửa lại, nếu tướng quân không chê, có thể tiếp tục."
Ta bắt đầu tự cởi cúc áo của mình, động tác vừa gấp gáp vừa thô bạo.
Tạ Dung Sách đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Hắn cau mày nhìn ta, một tay kéo lấy cánh tay ta:
"Nguyễn Sơ Nhất, từ lần đầu tiên gặp nàng, hình như nàng lúc nào cũng quỳ xuống."
"Vừa rồi nàng trốn sau cửa nghe lén rất lâu, cuối cùng cũng không chịu đi ra."
"Còn có, rõ ràng không thích ta hôn nàng, bây giờ lại muốn lấy lòng ta như vậy."
"Những điều này... chắc không phải cũng là vì lễ nghi gì đấy chứ?"
Ta sững sờ tại chỗ.
Tất cả tâm tư, giờ khắc này đều không thể che giấu.
"Giữ quy củ cũng không phải là giữ phép tắc như thế, nàng thật sự... thích gò bó bản thân mình."
Vừa dứt lời, Tạ Dung Sách học theo dáng vẻ của ta, vén vạt áo lên, ung dung quỳ xuống đất.
"Này, ngài đang làm gì vậy!"
Ta luống cuống, đứng dậy, ra sức kéo hắn lên.
Sao có thể để Tạ Dung Sách quỳ trước mặt ta chứ?!
Nhưng Tạ Dung Sách luyện võ quanh năm, sao ta có thể kéo nổi.
"Ta không thích úp úp mở mở, nói chuyện làm việc đều thích thẳng thắn."
Hắn giữ tay ta lại.
"Chi bằng đêm nay, chúng ta nói rõ mọi chuyện, như vậy, đối với cả ta và nàng đều tốt."
"Tuy hôn ước của chúng ta là do Hoàng thượng ban cho, nhưng ta thấy nàng rất hợp ý ta, ta không bài xích hôn sự này."
"Còn về phần nàng, nếu như đã có người trong lòng, thật sự không muốn, đợi ta tìm cơ hội, sẽ tâu với Hoàng thượng xin hủy hôn."
Lời nói của hắn thật sự rất thẳng thắn, ngay cả việc có ý với ta, cũng nói rõ ràng rành mạch như vậy.
"Nếu như nàng bằng lòng... thì cũng xin đừng để ý ta xuất thân quân ngũ, hành xử lỗ mãng. Chúng ta còn có ngày dài tháng rộng sau này, chi bằng, từ từ tìm hiểu."
Tạ Dung Sách ngẩng đầu lên, đôi mắt đó nhìn ta một cách nghiêm túc:
"Nguyễn Sơ Nhất, nàng bằng lòng sống cùng ta hay không?"
Ánh mắt đó trong veo, chứa đựng những vì sao mà ta chưa từng thấy.
Cũng mang đến cho người ta cảm giác an tâm khó tả.
Tâm niệm vừa động, miệng đã thốt ra câu trả lời: "Ta... bằng lòng."
Hắn có vẻ là người có thể tin tưởng được.
Tạ Dung Sách cười, ánh sao trong mắt càng thêm rực rỡ.
Hắn lớn tiếng nói:
"Còn nữa, nhà họ Tạ không có nhiều quy củ như vậy, sau này nơi này chính là nhà của nàng, cho nên... ta hy vọng nàng có thể thoải mái một chút, mọi chuyện đều có ta bảo vệ nàng chu toàn."
"Sau này đừng không có việc gì lại quỳ xuống như vậy nữa. Nếu nàng không sửa được, vậy thì nàng quỳ đối ta một lần, ta cũng sẽ quỳ đối nàng một lần."
Bộ hỷ phục màu đỏ chói của hắn dính bụi đất trên mặt đất, giống như ta, có chút chật vật.
Dù là ở trong khuê phòng, hay là sau khi gả vào Đông cung ở kiếp trước, ta đã sớm quen với việc sống một cách thận trọng.
Lúc nhỏ, không nghe lời sẽ bị bỏ đói, bị phụ thân đánh.
Rồi sau đó, không nghe lời sẽ khiến Triệu Ảnh Can không vui, gã không vui, chính là lúc ta bắt đầu chịu khổ.
Hắn đột nhiên ghé sát vào ta, thấp giọng nói: "Nghe rõ chưa?"
Hơi thở ấm áp phả vào tai ta.
Ta có chút ngứa ngáy, rụt cổ lại, gật đầu lia lịa.
"Đúng rồi."
Tạ Dung Sách như nhớ ra điều gì đó, lại cười tủm tỉm ghé sát vào:
"Lần sau nếu không nhịn được lại hôn nàng, thì đừng giận ta nhé."
9
Sau này, ta mới biết, Tạ Dung Sách không lừa ta.
Cả nhà họ Tạ từ trên xuống dưới, quả thực không giống như những gia tộc quyền quý trong ký ức của ta.
Ta cuối cùng cũng đã hiểu, tại sao Tạ Dung Sách lại có tính cách thuần lương và thẳng thắn như vậy, chính là vì người nhà họ Tạ đều như thế.
Họ phóng khoáng đáng yêu, mọi việc đều làm theo ý mình.
Lão phu nhân từ lần đầu tiên ta dâng trà, đã rất yêu thích ta, khen ta xinh đẹp, lại ngoan ngoãn nghe lời, luôn kéo ta đến bên cạnh trò chuyện.
Bà còn nói, trước đây đã từng tìm đại sư xem nhân duyên cho Tạ Dung Sách rất nhiều lần.
Lần nào đại sư cũng nói, Tạ Dung Sách không có đường nhân duyên. Còn nói, có lẽ là người trời định cho hắn vẫn chưa xuất hiện trên thế gian này, phải chờ đợi cơ duyên.
Bây giờ, người trời định là ta đã xuất hiện.
Lão phu nhân mới yên tâm, vui mừng khôn xiết.
"Cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng có người trị được con khỉ gió Dung Sách này rồi."
Tạ Dung Sách ngồi bên cạnh nghe thấy, vô cùng tủi thân.
"Tổ mẫu, ta là Nghê Chu hầu của Hoành Nam, không phải con khỉ gió gì cả. Trước mặt Sơ Nhất, tổ mẫu nói gì vậy chứ... Tổ mẫu không thể nói tốt cho cháu trai một chút sao..."
Tạ lão phu nhân lập tức hiểu ý, nắm lấy tay ta, ân cần nói:
"Được rồi được rồi, vậy chúng ta nói chuyện oai phong một chút."
"Cái thằng nhóc thối tha này lần đầu tiên luyện kiếm, đã lỡ tay cắt đứt dây lưng của cha nó. Trước mặt cả thủy quân Hoành Nam, quần của cha nó bị tuột xuống, lộ ra cái m.ô.n.g trắng hếu, muốn chọc tức c h ế t cha nó mà."
Tạ Dung Sách:...?
Điều thú vị nhất là, Tạ lão phu nhân tuy đã ngoài năm mươi, nhưng mỗi sáng vẫn luôn thức dậy cùng tiếng gà gáy, đúng giờ tập luyện buổi sáng.
Ta thường xuyên bắt gặp, trời còn chưa sáng hẳn, hai bà cháu đã cùng nhau tập luyện trong sân.
Tạ lão phu nhân múa trường thương, Tạ Dung Sách luyện kiếm.
Hai bà cháu, đều có thân hình nhanh nhẹn. Uyển chuyển như chim hồng bay lượn, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa.
Nghe nói Tạ lão phu nhân lúc còn trẻ cũng từng là một nữ tướng oai phong lẫm liệt. Giờ đây, vẫn có thể nhìn thấy được phong thái năm xưa.
Tiểu Hoàn, thị nữ thân cận của ta, khẽ cảm thán:
"Trắc phu nhân, người không biết đâu. Nhà họ Tạ bây giờ chỉ còn lại lão phu nhân, và một mình Tạ tiểu tướng quân. Những người khác... đều đã c h ế t trên chiến trường cả rồi."
"Nhà họ Tạ đời đời đều là vợ chồng đầu bạc răng long, chưa từng nạp thiếp, nên con cháu vốn đã ít ỏi. Trải qua nhiều năm chinh chiến như vậy... càng thêm hiu quạnh."
"Họ là chủ nhân tốt nhất mà ta từng gặp, nhưng cũng là những người đáng thương nhất. Haiz."
Câu nói này lại một lần nữa thức tỉnh ta.
Nụ cười của ta cứng đờ, trong lòng tràn đầy u ám.
Cảnh tượng trước mắt rõ ràng rất đẹp.
Nhưng mà, một tháng sau... không, có lẽ là, thời gian chưa đến một tháng nữa.
Không chỉ Tạ Dung Sách sẽ bỏ mạng, Tạ lão phu nhân cũng sẽ vì không chịu nổi cú sốc, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, tiều tụy héo mòn.
Nhà họ Tạ trong phút chốc sụp đổ.
Cho nên, Tạ Dung Sách nhất định phải bình an vô sự.
Chỉ cần hắn còn sống, thì chuỗi bi kịch đó sẽ không xảy ra.
Ta nhất định phải làm gì đó cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.