14
Trên đường trở về, hắn không nói gì.
Ta lo lắng trong lòng, đoán chừng Tạ Dung Sách có lẽ là giận rồi.
Đang băn khoăn không biết nên mở lời với hắn như thế nào.
Không ngờ, vừa đến cổng cung, hắn đã đột nhiên lên tiếng trước:
"Sơ Nhất, kỳ thực tối hôm đó, ta đi từ hướng nàng và Triệu Ảnh Can đến. Sau đó, ta thấy hình như hai người đang xảy ra tranh chấp, có chút lo lắng, nên mới quay lại."
Hóa ra hôm đó không phải là trùng hợp sao?
Ta ngẩn người.
Lại nghe thấy Tạ Dung Sách nghiêm túc hỏi:
"Người mà nàng vẫn luôn sợ hãi, có phải là hắn không?"
Ta nghe thấy giọng mình khàn đặc: "Phải."
"Ta và Thái tử quả thực có chút chuyện cũ. Hắn chán ghét ta, nên mới luôn kiếm chuyện, nhưng không hề có ý với ta, tướng quân cứ yên tâm."
Tạ Dung Sách như nghĩ đến điều gì đó, trên mặt đầy vẻ khinh thường, giọng điệu cũng có chút chua chát:
"Có lẽ nàng không biết, đôi khi cố ý gây khó dễ, chưa chắc đã là chán ghét, cũng có thể là thích. Tên đó, từ nhỏ đã biến thái, ai mà biết được."
"Nhưng nàng không cần phải sợ Triệu Ảnh Can, sau này, gặp hắn một lần, chúng ta đánh hắn một lần."
Hôm nay ta có thể ra tay tát gã, đã là bị dồn đến đường cùng, lấy hết can đảm rồi.
Nghĩ đến việc sau này mỗi lần gặp Triệu Ảnh Can, lại đánh gã một lần...
Ta rụt cổ lại.
"Ta... không dám."
Tạ Dung Sách đột nhiên bế thốc ta lên, ta hét lên, theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Giây tiếp theo, cơ thể ta đã lơ lửng trên không, bị hắn đặt lên lưng ngựa.
Ta chưa từng cưỡi ngựa, chỉ dám bám chặt lấy, không dám nhúc nhích.
Nhưng cảm giác lơ lửng này thật mới lạ.
Phải mất một lúc, ta lấy hết can đảm, thử thẳng người dậy mà con ngựa cũng rất ngoan ngoãn.
Tạ Dung Sách đứng bên cạnh ngựa, nắm chặt dây cương trong tay, quay đầu nhìn ta:
"Sơ Nhất, có muốn thử không?"
Hắn mặc một thân hồng y rực rỡ như lửa, mái tóc búi cao bị gió thổi bay nhẹ nhàng.
Đôi mắt của Tạ Dung Sách cũng sáng rực như ngọn lửa.
"Có ta ở đây, sẽ không để nàng ngã đâu."
"Sau này nàng muốn học cưỡi ngựa, hay là muốn luyện kiếm, ta đều có thể dạy nàng."
"Ta còn muốn đưa nàng về Hoành Nam thành, ngắm nhìn non nước nơi đó, rồi cho nàng xem Nghê Chu, nơi ta đã từng lập nên chiến công hiển hách..."
Tạ Dung Sách sải bước nhẹ nhàng, thần thái rạng rỡ.
"Được."
Ta không kìm được nhếch mép cười, chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói.
Hóa ra đây chính là cảm giác được yêu thương che chở.
Dù cho phong ba bão táp, vẫn luôn có người ở phía sau che chở cho ta.
Chỉ cần quay đầu lại, cả đời này vẫn có thể cùng người bạc đầu.
15
Suốt khoảng thời gian sau đó, Tạ Dung Sách rất bận rộn.
Tuy nhiên, hắn vẫn dành thời gian rảnh rỗi, tự tay làm cho ta một thanh đoản kiếm vô cùng tinh xảo.
Sau khi nhận được món quà này, ta ngắm nghía rất lâu.
Ta mới phát hiện trên chuôi kiếm có treo một tua rua nhỏ nhắn xinh xắn, tuy có chút cũ kỹ, nhưng có thể nhìn ra được chủ nhân trước kia rất trân trọng nó.
"Hoa văn trên vỏ kiếm này, và của ta là một đôi."
Thấy ta thích, Tạ Dung Sách cong môi cười, tiếp tục nói:
"Đây là tua rua kiếm của mẫu thân ta, sau khi bà ấy mất, ta vẫn luôn giữ bên mình làm kỷ vật. Bây giờ tặng nó cùng thanh kiếm này cho nàng, coi như... bùa hộ mệnh vậy."
"Dù nàng có đi đâu, có kiếm của ta và nó bên cạnh, nàng sẽ luôn bình an."
"Lúc nguy cấp, nàng cũng có thể dùng nó để tự vệ. Nếu nàng không dám, cứ ném nó cho ta, ta nhất định sẽ bắt lấy nó, sau đó lập tức chạy đến bên nàng."
"Không tin, chúng ta thử xem."
Ta vui mừng khôn xiết, sau khi chỉnh lại tư thế, liền thử theo cách của Tạ Dung Sách, quả nhiên đều bị hắn vững vàng bắt lấy.
Nhưng mà... đột nhiên cảm thấy hắn giống như một chú cún con to lớn vậy!
Ta không nhịn được bật cười.
"Đa tạ ngài đã chu đáo như vậy, quả nhiên rất hữu dụng."
Không ngờ, Tạ Dung Sách lại ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, dái tai ửng đỏ.
"Nếu nàng thật sự muốn cảm ơn ta, vậy thì... thì để ta hôn một cái. Hoặc là... tối nay, ta có thể ngủ lại trên giường được không?"
Ta im lặng hồi lâu.
Tạ Dung Sách tưởng ta giận, vội vàng giải thích:
"Nàng đừng hiểu lầm, cái đó, giường phụ nhỏ quá, ta cao lớn như vậy, nằm đau lưng lắm... Trời sắp lạnh rồi, hai người ngủ chung sẽ ấm hơn, ta ngủ rất ngoan..."
Chưa để hắn nói hết, ta đã vòng ra trước mặt hắn, nhón chân lên, nhắm mắt lại.
Trong lúc môi lưỡi ấm áp chạm vào nhau, ta lặng lẽ vòng tay ôm lấy eo Tạ Dung Sách.
Mặc dù nụ hôn này rất ngắn ngủi.
Lúc mở mắt ra, mặt Tạ Dung Sách hình như càng đỏ hơn.
Hắn ngây ngốc đứng im tại chỗ, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, khác hẳn với vẻ thường ngày.
Vị Tạ tiểu tướng quân bách chiến bách thắng này có một tật xấu, chính là vừa hôn xong sẽ ngốc nghếch.
Như vậy thì làm sao được chứ?
Bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn như vậy, ta cũng không khỏi đỏ mặt, nhỏ giọng đáp:
"Đều nghe theo ngài."
Giây tiếp theo, ta nghe thấy giọng nói mừng rỡ của hắn hơi cao lên:
"Thật sao?"
Tạ Dung Sách nhướng mày cười, dùng cánh tay ôm lấy ta, dùng nụ hôn nồng nàn hơn nữa nhấn chìm ta.
Giọng nói của Tô phó tướng đột nhiên vang lên từ phía xa.
"Báo cáo! Tướng quân! Hoàng thượng hạ chỉ, muốn ngài..."
"Cái này... hai người... ta..."
Bắt gặp ta và Tạ Dung Sách, giọng nói của Tô phó tướng nhỏ dần, vội vàng che mắt lại, không dám nhìn nữa.
"Bây giờ dù trời có sập xuống, thì ngươi cũng cút ra ngoài cho ta."
"Lão già không có mắt nhìn!"
Tạ Dung Sách còn chưa hôn đủ, bất đắc dĩ phải ôm chặt lấy ta. Đuôi mắt cũng nhuộm một tầng đỏ ửng, giọng điệu không mấy vui vẻ.
"Hay là ngài cứ lo chuyện của mình trước đi?"
Ta chỉ vào mặt hắn, tốt bụng nhắc nhở:
"Bởi vì... ngài chảy m.á.u mũi rồi kìa."