Từ khi biết Minh Nguyệt chính là “Phượng Thành Giai Lệ Tận Diệt” thần bí, Nhị thiếu tướng trằn trọc mất ngủ mấy đêm liên tiếp.
Hắn vốn có ý kiến với kết cục của thoại bản, lúc này lại không dám đưa ra ý kiến. Hắn tính toán xin chữ ký, nhưng lúc này cũng không dám xin.
Nhìn chủ tử nhà mình thở ngắn than dài mấy ngày liền, Đông Tú cũng thấy muộn phiền: “Thiếu gia, gần đây người có vẻ không được bình thường.”
Nhị thiếu tướng nằm rạp ra bàn, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm bánh bò trên mặt bàn rồi uể oải đáp: “Ta chỗ nào không bình thường?”
“Thiếu gia chỗ nào cũng không bình thường. Thiếu gia nghĩ mà xem, người không đi theo dõi ông chủ của Thư Các, cũng không ồn ào bắt tiểu nhân đi tìm thần tượng. Kỳ quái nhất là bình thường thiếu gia phải ăn ba bát cơm lớn, nhưng gần đây lại không khác gì cây củ cải héo, không buồn ăn uống, dần dần gầy ốm.”
“Haizzz, ngươi tổng kết lại cũng đúng đó, nhưng mà quả thật trong lòng ta có chuyện.”
Vừa nghe được lời này, tính bát quái trong lòng Đông Tú lại bốc cháy hừng hực, “Thiếu gia, người có chuyện phiền lòng thì cứ nói với nô tài! Chẳng lẽ đầu xuân nên thiếu gia cũng phát dục?”
“Ngươi xéo sang chỗ khác cho ta!”
Thật ra Nhị thiếu tướng chỉ đơn thuần nhằm vào “Phượng Thành Giai Lệ Tận Diệt”, hắn đã viết ý kiến phản hồi những điểm mà hắn cho rằng không hợp lý trong thoại bản.
Hoắc Đình Lang vẫn luôn nghĩ rằng nếu một ngày tìm được vị tác giả kia thì hắn sẽ đưa tờ giấy phản hồi cho người ta, sau đó cùng người ta giao lưu vài câu để kéo gần quan hệ, cuối cùng sẽ là xin chữ ký.
Nhưng người này lại là Minh Nguyệt, hắn vừa nghĩ đã thấy ngượng ngùng.
Hoắc Đình Lang hắn đường đường là một thiếu niên tướng quân anh dũng quả cảm, mười bốn tuổi theo phụ thân tòng quân, mười tám tuổi được phong thiếu tướng, tay không giết hổ, dẹp tan vô số kẻ ngoại tộc xâm lược, trấn thủ một phương, an lòng bá tánh… đây là một hình tượng vô cùng cao lớn vĩ đại!
Nếu lúc này hắn đi xin chữ ký Minh Nguyệt, vậy hình tượng vĩ đại vất vả gây dựng sẽ sụp đổ trong chớp mắt, hơn nữa còn bị muội ấy làm cho hiện nguyên hình là kẻ thô lỗ, như vậy quá mất mặt!
Đông Tú thấy không moi được thông tin gì, hắn liền gãi đầu và nghiêm túc nói: “Thiếu gia, phát dục không hề mất mặt, người cứ làm theo con tim mình, biết đâu sẽ có kết quả ngoài ý muốn!”
“………..”
——
Buổi tối, Minh Nguyệt mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ nàng nhàn nhã ngồi cắn hạt dưa, Hoắc Đình Lang đứng trước mặt nào, quần áo nửa kín nửa hở làm lộ ra làn da trắng không tì vết cùng xương quai xanh gợi cảm trí mạng. Nàng hưng phấn nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt sáng quắc, trong lòng không ngừng tấm tắc khen nhan sắc nhà họ Hoắc quả nhiên danh bất hư truyền!
Đột nhiên Nhị ngốc tử kia quay đầu lại nhìn nàng, hắn cười quyến rũ, giọng nói nam tính rõ ràng từng chữ:
“Tiểu Minh Nguyệt thấy ta đẹp không?”
Minh Nguyệt bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trái tim nhỏ đập thình thịch vì bàng hoàng, gương mặt thì nóng rát.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng động rất nhỏ, tiếp theo nàng nghe thấy tiếng gõ cửa ba dài một ngắn quen thuộc, đây là ám hiệu mà nàng và Hoắc Đình Lang tạo ra từ trước kia.
Minh Nguyệt nhíu mày, nàng với chiếc áo choàng khoác lên người rồi đẩy cửa ra, cơn gió se lạnh đầu xuân tràn vào trong phòng làm nàng rùng mình.
Một thân hình cao lớn dường như bị nhoà đi bởi ánh sáng của trăng và sao, hắn đứng yên ở cửa không nhúc nhích.
Lúc thấy cửa mở, Nhị thiếu tướng ai oán nhìn Minh Nguyệt: “Sao muội ngủ say như chết thế? Ta đứng ngoài cửa sắp được một nén nhang rồi đó!” Vừa dứt lời hắn nắm chặt áo choàng, xoa xoa đôi bàn tay rồi đi vào trong phòng.
Trong lòng Minh Nguyệt yên lặng chửi nhưng vẫn đi tìm cho hắn một kiện áo gấm, “Không biết đêm hôm khuya khoắt, Nhị thiếu tướng hạ giá đến đây có việc gì sao?”
Hoắc Đình Lang móc tờ giấy phản hồi trong tay áo đặt lên mặt bàn, hắn chớp đôi mắt và nói: “Ta đến đây nói với muội về cuốn thoại bản này.”
Sau vài ngày rối rắm, cuối cùng con tim cũng chiến thắng được lý trí. Hắn cảm thấy mấy lời Đông Tú nói không sai, người thận trọng nên đi theo nội tâm của chính mình, như vậy mới có thể sống được thoải mái.
Đường đường là thiếu tướng lại thích đọc thoại bản thì có làm sao???
Nếu trước đây chưa có ai thì hắn sẽ trở thành “Người tiên phong”! Hơn nữa khi ở trước mặt Minh Nguyệt, hắn vẫn luôn chẳng có hình tượng gì, cho nên không cần thiết phải nguỵ trang.
“Vì vậy mà huynh xông vào khuê phòng của cô nương gia lúc nửa đêm?”
Vẻ mặt Nhị thiếu tướng vẫn vô tội như cũ, “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Minh Nguyệt hoàn toàn không còn lời nào để nói, nàng túm cổ áo hắn, không chút khách khí ném ra ngoài: “Ta không nói chuyện phiếm với người hâm mộ!”
“Nhưng ta không phải người người hâm mộ não tàn, hai ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, muội hẳn ra rõ ràng nhất ta là người….”
“Ngu ngốc!”