Thật ra trước khi Nhị thiếu tướng hồi kinh, Thái tử và Minh Nguyệt đều có chung suy nghĩ là hai người bọn họ không thể kết thân.
Thái tử điện hạ là người thông minh, hắn biết người trong lòng Minh Nguyệt là ai, vì muốn giúp Minh Nguyệt mà hắn còn gặp riêng phụ hoàng để thỉnh cầu: “Hay là phụ hoàng cho Đình Lang sớm hồi kinh, tốt xấu gì đệ ấy cũng theo hoàng thúc trấn thủ biên cương nhiều năm, tham gia không ít những trận chiến lớn nhỏ, công lao không hề ít.”
Chính vì vậy mới có sự tích Hoắc nhị thiếu gia mười tám tuổi được phong thiếu tướng.
Hơn nữa thấy sinh nhật hai mươi tuổi của mình sắp đến, nếu không giải quyết nhanh chóng chuyện của Minh Nguyệt và Hoắc Đình Lang, một khi thánh chỉ hạ xuống thì rất khó giải quyết.
Cho nên Thái tử thường xuyên nhắc đến Hoắc nhị thiếu tướng của Hoắc gia trước mặt Hoàng Thái hậu, khơi dậy tình cảm của lão nhân gia đối với ngoại tôn, sau đó hắn tìm phụ hoàng đòi phụ hoàng hạ lệnh triệu hồi quân đội của Hoắc gia về kinh thành.
Minh Nguyệt vẫn luôn nhỡ kỹ câu hứa hẹn kia của Nhị thiếu tướng “Thái tử biểu ca không cưới muội, đợi ta trở thành tướng quân, ta sẽ cưới muội”. Nhưng thật vất vả mới đợi hắn được phong hàm thiếu tường rồi hồi triều, vậy mà tên ngốc kia lại không hề đi tìm nàng.
Hôm đó, biết được Hoắc Đình Lang sẽ đi tuần tra trên phố, Minh Nguyệt rón rén chạy tới nhìn hắn, không ngờ tên ngốc kia tự tìm đường chết đi thu thoại bản của nàng. Minh Nguyệt tức giận đến ngứa răng, nàng lập tức viết cuốn《 Đường Tình Duyên Trắc Trở Của Tướng Quân Ngốc Nghếch》, cố ý hấp dẫn sự chú ý của Hoắc Đình Lang.
Nhưng hắn vẫn không hề thông suốt, nàng dứt khoát cùng Thái tử trình diễn tiết mục tình chàng ý thiếp để tên đần độn kia thổ lộ cõi lòng.
Nàng quá hiểu rõ Hoắc Đình Lang, biết hắn nhất định sẽ đến, quả nhiên nàng thắng!
Nhưng mà nàng cũng không định nói những việc này cho kẻ lỗ mãng kia biết.
Tiếp sau đó, Minh Nguyệt và Nhị thiếu tướng cùng đi thỉnh an Hoàng Thái hậu, bọn họ đang cân nhắc nên nói như nào thì Hoàng Thái hậu đã giành trước một bước.
“Ngươi là tiểu tử thối không có lương tâm, đã nhiều năm không trở lại thăm ai gia, hại ai gia trong lòng luôn canh cánh vì người, hiện giờ vừa mới về liền đoạt mất cháu dâu của ai gia, biến Thái tử thành cẩu độc thân! Hoắc tiểu tử, ngươi cũng biết tội?”
Nhị thiếu tướng oan ức bĩu môi, “Thần biết tội.”
“Nếu đã biết tội thì tiến lên nghe phạt!”
“Ngoại tổ mẫu—”
“Làm nũng vô dụng, ngươi cướp cháu dâu của ai gia, vậy trả cho ai gia một cháu ngoại dâu!”
Nhị thiếu tướng ngốc luôn tại chỗ, ngay sau đó mới hiểu ý tứ Hoàng Thái hậu nói. Hắn cười vui vẻ không khác gì tên ngốc rồi dập đầu tạ ơn, “Tôn nhi cảm ơn ngoại tổ mẫu!”
Thái hậu “hừ” một tiếng, bà không để ý đến hắn mà quay sang từ ái nói với Minh Nguyệt: “Nha đầu, lần này là do chính con lựa chọn nên không thể trả hàng! Tuy rằng con không thành cháu dâu ai gia nhưng làm cháu ngoại dâu cũng rất tốt. Nhưng mà đứa cháu ngoại này của ai gia có chút ngốc nghếch, sau này con phải vất vả nhiều rồi. Nếu nó dám bắt nạt con thì phải nói với ai gia, ai gia sẽ giúp con xử lý tên nhóc thối ấy!”
Nhị thiếu tướng biện minh: “Con mới là tôn nhi của người cơ mà!”
“Ngươi câm miệng!”
Nhị thiếu tướng tủi thân ngậm miệng, xem ra địa vị trong nhà của hắn sau này rất là nhỏ bé!
Thái tử nhìn không nổi tiết mục làm ra vẻ như này, hắn nhanh chóng xách theo Nhị thiếu tướng đi ra ngoài, “Không được ăn quỵt, đệ nhanh đưa ta đi tìm thần bếp tiểu cô nương!”
Thái hậu vô cùng đau lòng, Thái tử tham ăn thế kia… tháng nào năm nào mới có thể cưới cháu dâu cho bà???