Tương Tỉnh

Chương 11: “Không bỏ xuống được.”




Đối phương nói liên hồi khiến Khương Tỉnh ngơ ngẩn một chút.
Cô không lên tiếng, đối phương càng thêm sốt ruột, “Nghe tôi nói gì không? Điện thoại hư sao, sao không có tiếng gì?”
Bây giờ Khương Tỉnh mới mở miệng giải thích: “Trần Thứ không ở đây, anh ấy quên mang điện thoại.”
Bên kia yên tĩnh một giây, hiển nhiên là bị bất ngờ, nhưng phản ứng lại rất nhanh, hỏi: “Xin hỏi cô là ai? Điện thoại của cậu ta để ở chỗ nào?”
“Để ở nhà, tôi là hàng xóm của anh ấy.”
Đối phương “A” một tiếng, như thở phào một hơi, nói: “Tiệm sách Tháng Bảy đúng không, vừa vặn tôi đi qua đó, tôi sẽ ghé qua lấy.”
Khương Tỉnh không có ý kiến, trả lời: “Được.”
Nói chuyện xong, khoảng mười phút sau, có người đầy cửa kính vào.
Khương Tỉnh ngẩng đầu, thấy một cô gái tóc ngắn đi tới.
Cô gái thấy cô, đầu tiên là sững sờ, sau đó đánh giá cô một cái, mỉm cười chào hỏi: “Này.”
Khương Tỉnh đứng lên, lấy điện thoại trên bàn: “Cô chính là người gọi điện đúng không?”
Cô gái nói: “Đúng, là tôi.”
Khương Tỉnh đưa điện thoại cho cô ấy.
Cô gái nói: “Cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
“Vậy tôi đi trước, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Thấy cô ấy đi ra, Khương Tỉnh tiếp tục ngồi xuống, đọc tiếp trang sách dang dở.
Khương Tỉnh đọc sách cả ngày. Ba giờ chiều, tiệm sách ít người, Tôn Du hết sức rảnh rỗi, tự mình làm bánh quy, đun sữa cho Khương Tĩnh.
Đãi ngộ thế này không phải ngày nào cũng có, Khương Tỉnh được chiều mà sợ: “Làm phiên bà chủ Tôn.” Cô cười tiếp nhận sữa.
“Ba hoa.” Tôn Du ngồi xuống đối diện cô, nói: “Thế nào, hôm qua đã gặp Trần tiên sinh rồi chứ, có phải rất tốt không?”
Khương Tỉnh uống sữa, “Ừ” một tiếng, “Rất tốt.”
“Chị đã nói rồi, tuổi không lớn lắm, con người lại rất chững chạc, đối xử với người khác cũng rất lễ phép, bây giờ rất ít người trẻ được như vậy.”
Khương Tỉnh gật đầu, bày tỏ đồng tình.
Tôn Du lại khen thêm vài câu, Khương Tỉnh chỉ nghe, không phát biểu ý kiến.
Sau đó, hai người lại nói đến chuyện nhà, Tôn Du đột nhiên cười thần bí, nói: “Khương Khương, bàn với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Tôn Du nói: “Lần trước nói với em về luật sư Hà, còn nhớ không?”
Mí mắt Khương Tỉnh khẽ động, vẻ mặt thêm cảnh giác: “Chị định làm gì?”
Tôn Du lộ vẻ mặt khẩn cầu: “Khương Khương, em đi gặp người ta đi, xem một chút, không vừa ý thì thôi.”
“Sao chị lại như vậy.” Khương Tỉnh nhíu mày.
“Bạn chị đã năn nỉ mấy lần, lời gì cũng nói, lại nói, tuổi em cũng không nhỏ, chẳng lẽ muốn tiếp tục cô đơn vậy sao, mẹ em lần nào gọi điện thoại cũng nói chị khuyên em, em đi thử một lần cũng không có gì xấu.”
Khương Tỉnh cúi đầu không nói, Tôn Du nóng nảy, “Khương Khương, có phải em còn nhớ tên khốn kia?”
“Không có.”
“Ai tin được, đã bốn năm năm rồi, em chia tay anh ta xong liền độc thân đến giờ, không hẹn hò với ai, thái độ này của em chính là không bỏ xuống được.”
Khương Tỉnh không biết làm sao để  nói rõ cho chị, đành giải thích: “Cũng không thể tùy tiện hẹn hò được, gặp một người liền hẹn hò, cũng đâu phải mua quần áo.”
Tôn Du bất mãn: “Ai bảo em tùy tiện gặp, luật sư Hà là người quen của bạn chị, mọi mặt đều không tệ, em đi gặp một chút, chị cũng dễ nói chuyện với mẹ em.” Ngững một lát, lại nói, “Khương Khương, nếu em đã buông xuống mọi chuyện, thì nghe lời chị đi thử một chút, bộ dạng này của em, chính là không buông được.” 
Khương Tỉnh hết cách: “Được rồi, em đi còn không được sao.” Cô đứng lên, “Không nói nữa, em đi đón con chị.”
Thái độ trốn tránh rõ ràng như vậy, sao Tôn Du lại không nhìn ra, nhưng nghe lời Khương Tỉnh nói, Tôn Du thấy đủ liền thôi, không nói thêm lời nào, từ quầy bar đi ra đưa chìa khóa xe cho Khương Tỉnh, sau cùng dặn dò một câu, “Quyết định vậy nhé, tối nay chị hẹn người ta.”
Khương Tỉnh “Ừ” một tiếng, nhận chìa khóa xe.
Hôm nay là thứ sáu, thời gian tan học sớm hơn bình thường, ba giờ bốn mươi liền thấy học sinh đi ra.
Khương Tỉnh đưa Tiểu Tây lên xe, giúp cậu thắt dây an toàn.
Bởi vì mai là ngày nghỉ, Tiểu Tây hết sức vui vẻ, cậu bé chính là người hay nói, hôm nay lại càng nói nhiều.
Khương Tỉnh vừa lái xe, vừa đáp lời cậu, trên đường đi qua một tiệm pizza, Tiểu Tây lập tức hưng phấn, “Dì, đi ăn pizza được không, con rất muốn ăn.”
“Buổi tối ăn cơm với mẹ con.” Khương Tỉnh từ chối.
Tiểu Tây tất nhiên là không cam lòng, nài nỉ hết lần này đến lần khác, lời tốt đẹp gì đều nói, nâng Khương Tỉnh lên tận trời.
Khương Tỉnh không chống đỡ được nịnh nọt như vậy, chỉ đành đồng ý.
Trong tiệm pizza không ít người, mất rất nhiều thời gian xếp hàng, đến khi ăn xong đã năm giờ. Khương Tỉnh nhắn tin cho Tôn Du nói rõ tình huống, để chị khỏi lo lắng.
Từ trong tiệm đi ra, Tiểu Tây muốn chơi gắp thú bông, Khương Tỉnh không đành lòng từ chối, đành phải đưa cậu đi, cuối cùng hai người ôm một đống gấu bông rời đi.
Dọc đường, hai mắt Tiểu Tây sáng rỡ, không ngừng ngọt ngào khen Khương Tỉnh: “Dì thật lợi hại, thật lợi hại.”
Khương Tỉnh nhếch môi, “Đương nhiên.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ thế, trước kia cô thích chơi trò này, nhưng đều không gắp được, về sau Thẩm Bạc An dạy cho cô vài kỹ xảo, luyện nhiều lần dĩ nhiên là lên tay.
Lái xe đến đầu đường rẽ phải, đến đoạn đường đông đúc.
Lúc chờ đèn đỏ, Tiểu Tây đột nhiên gọi: “Ồ, chú Trần.”
Khương Tỉnh nhìn qua, đúng là Trần Thứ.
Anh đứng cách đó không xa, đang gọi xe. Một chiếc xe đến gần, anh còn chưa lên, một cô gái từ sau lưng nhanh chóng mở cửa xe ngồi xuống.
Khương Tỉnh cùng Tiểu Tây tận mắt thấy anh bị người khác giành xe, Tiểu Tây hết sức tức giận: “Chị kia sao lại như vậy, chú Trần gọi trước mà.”
Đang nói, đèn chuyển xanh, Khương Tỉnh lái xe theo dòng xe cộ, nhưng đi được mấy chục mét liền dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, Tiểu Tây gọi ra ngoài: “Chú Trần.”
Trần Thứ nghe tiếng nhìn qua, thấy Tiểu Tây ngồi bên cạnh ghế lái, ánh mắt chuyển một chút, phát hiện người lái là Khương Tỉnh.
Lúc này Khương Tỉnh cũng nghiêng đầu, nói với anh: “Về nhà sao>”
“Ừ.”
“Vậy lên xe đi.”
Trần Thứ hơi sững sờ, Tiểu Tây đã vui vẻ gọi: “Chú Trần, nhanh lên xe, cùng nhau về nhà.”
Sau khi lên xe, Trần Thứ liền nói cảm ơn.
“Chú Trần đừng khách sáo.” Tiểu Tây giành nói trước.
Khương Tỉnh không nói gì nữa.
Trần Thứ nhớ ra cái gì, lại nói với Khương Tỉnh: “Sáng nay cảm ơn cô.”
Khương Tỉnh biết anh nói chuyện di động, nói: “Không có gì.”
Trần Thứ ngồi ở ghế sau, bên cạnh là một hàng gấu bông, anh kinh ngạc hỏi Tiểu Tây: “Đây đều là của con?”
“Đúng vậy.” Tiểu Tây lắc lắc người khoe với anh, “Đều là dì gắp cho con, dì rất lợi hại đúng không?”
Khương Tỉnh mặc dù tập trung lái xe, nhưng vẫn nghe được đoạn hội thoại của bọn họ.
Cô nghe Trần Thứ nói: “Phải, rất lợi hại.”
Tiểu Tây lại hỏi: “Chú Trần, chú biết gắp thú bông không, có phải cũng lợi hại như dì không?”
Trần Thứ trả lời: “Chú chưa từng chơi, không biết khó hay không.”
Tiểu Tây ngạc nhiên nói: “A? Chơi cái đó rất vui, lần sau chú đi cùng bọn con, dù sao dì cũng rất lợi hại, có thể dạy cho chú.”
Trần Thứ vô thức nhìn qua Khương Tỉnh, cô cầm tay lái, anh nhìn thoáng qua mặt cô trong gương chiếu hậu, bình tĩnh, lạnh nhạt, không có biểu cảm gì.
“Chú Trần, chú có muốn đi hay không?” Tiểu Tây đang đợi anh trả lời.
Trần Thứ đành phải nói: “Được, rảnh thì cùng đi.”
Chỉ cần Tiểu Tây ở đây, không lo bầu không khí sẽ ngột ngạt, cậu bé có thể vừa nghĩ vừa nói rất nhiều, cho nên dọc đường, Trận Thứ bận cùng Tiểu Tây nói chuyện, Khương Tỉnh lại được rảnh rang.
Trở lại tiệm sách ven sông, đã hơn sáu giờ, người khách cuối cùng trong tiệm cũng rời đi, Tôn Du rảnh rỗi ra cửa đón, thấy Trần Thứ cũng xuất hiện, “Ồ” một tiếng.
Tiểu Tây nhanh miệng giải thích: “Mẹ, bọn con gặp chú Trần ở trên đường.”
Tôn Du không hỏi nhiều, vội vã nói chuyện khác với Khương Tỉnh.
“Có mấy người bạn học cũ từ nơi khác tới, tối nay chị đi gặp họ, chắc sẽ chơi đến khuya, Tiểu Tây ở cùng em một đêm nhé?”
Khương Tỉnh nói, “Tiểu Tây đồng ý là được, em không có vấn đề gì.”
Vừa dứt lời, Tiểu Tây lập tức bày tỏ thái độ: “Không thành vấn đề, mẹ đi đi, chơi vui vẻ nha.” Cậu bé tính toán rất tốt, mẹ không ở đây, cậu có thể xin dì tối nay không cần làm bài tập.
Sau khi Tôn Du rời đi, Tiểu Tây giống như chim sổ lồng. Trần Thứ làm cơm tối ở phòng bếp. Tiểu Tây chạy tới chạy lui, một hồi hỏi anh cái này, một hồi lại hỏi cái kia, Khương Tỉnh ở ngoài sảnh nghe thấy, quả thực khâm phục sự kiên nhẫn của Trần Thứ.
Cơm tối làm xong, Trần Thứ mời bọn họ cùng ăn, pizza trong bụng Khương Tỉnh còn chưa tiêu hóa xong, khoát tay từ chối, Tiểu Tây lại là con mèo tham ăn, cứ thế lại ăn thêm một bữa.
Ăn cơm xong, Khương Tỉnh giục Tiểu Tây lên lầu tắm rửa, Tiểu Tây không muốn, Khương Tỉnh nóng nảy, cậu lại nói một câu: “Dì tắm trước đi, con sẽ tắm chung với chú Trần.”
Khương Tỉnh đau đầu, không hiểu sao cậu thích gần gũi Trần Thứ như vậy. Suy nghĩ một chút, lại hơi hiểu ra. Tiểu Tây từ nhỏ sống cùng Tôn Du, gặp gỡ ba cậu rất ít, điều này ảnh hưởng tới cậu khá nhiều.
Dù sao cũng là trẻ con, lòng Khương Tỉnh mềm xuống, cũng theo ý cậu.
Vừa vặn Trần Thứ cũng nói: “Cô lên trước đi, tôi sẽ tắm cho cậu bé.”
Khương Tỉnh gật đầu, “Vậy làm phiền anh.”
“Không có gì.”
Tám giờ, Trần Thứ đến tìm Khương Tỉnh. Anh đã tắm xong, tóc còn ướt, mặc một chiếc áo thun rộng rãi cùng với quần vải dài màu đen.
Anh đứng ở cửa hỏi: “Có quần áo của Tiểu Tây không?”
“Có, ở dưới lầu.” Cô nói xong đi ra ngoài, “Anh chờ một chút.”
Trần Thứ cũng đi cùng, “Cùng đi đi, hành lang tối quá.”
Hai người cùng nhau xuống lầu, Trần Thứ dùng di động chiếu sáng, đi được nửa đường, Khương Tỉnh vô tình hụt chân, thiếu chút nữa ngã xuống, Trần Thứ kịp thời kéo cô.
“Cẩn thận.”
Khương Tỉnh mượn lực tay anh đứng vững, tim vẫn đập rất nhanh.
“Giật mình hả?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Nửa người cô dán lên ngực anh, mùi hương sữa tắm tỏa ra nhàn nhạt. Khương Tỉnh đột nhiên ý thức được bọn họ dựa vào nhau quá gần, mà bàn tay ấm áp mạnh mẽ của anh vẫn dang cầm cổ tay cô. 
“Không sao.” Cô co tay lại, Trần Thức nhận ra, lập tức buông tay.
Anh tiếp tục chiếu vào đường đi dưới chân cô, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Xuống dưới lầu, Khương Tỉnh vào phòng lấy quần áo cho anh, hai người cùng nhau lên lầu.
Tiểu Tây thay quần áo xong liền bị đuổi về phòng Khương Tỉnh.
Lúc Trần Thứ đi, Tiểu Tây giữ chặt anh: “Chú Trần, cùng nhau xem ti vi đi.”
Nói xong, nghiêng đầu xin Khương Tỉnh, “Dì, trong phòng chú Trần không có ti vi, chúng ta để chú ấy sang đây xem một lúc được không?”
Khương Tỉnh và Trần Thứ đều sững sờ, nhìn Tiểu Tây, lại nhìn nhau. Trần Thứ đang định nói không cần, Khương Tỉnh mở miệng:
“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.