Tướng Tư Hà Sinh

Chương 1:




1.
"Trường An, mau quỳ xuống."
Ta vội vàng kéo tay Trường An quỳ xuống trước xe ngựa của Nhiếp Chính Vương, cúi đầu thấp đến mức suýt nữa chui vào vạt áo.
Sợ người phía trên nhìn thấy mặt ta.
Hôm nay là trung thu, kinh thành vô cùng náo nhiệt, ta dẫn Trường An ra ngoài ngắm đèn lồng.
Lúc giải câu đố, thằng nhóc này không cẩn thận lại bị đám đông xô đẩy ra ngoài, thậm chí suýt nữa còn va phải xe ngựa của người khác.
Nhưng không ngờ, Nhiếp chính vương Thẩm Cảnh Hành này lại là... hắn.
Ta chỉ biết tên hắn là Thẩm Tam, nhưng không biết tên thật của hắn lại là như vậy.
Cảnh Hành Cảnh Hành, cái tên này thật sự rất hợp với hắn.
Nhưng tiểu công tử yếu ớt đã từng khâu vá từng đường kim mũi chỉ cho ta, sao giờ lại trở thành vương gia lạnh lùng nắm quyền sinh sát trong hoàng thành?
“Vương gia thứ tội, tiểu tử nghịch ngợm dám to gan va phải xe ngựa của Vương gia, dân nữ thật sự dạy con không nghiêm."
Trường An bên cạnh thấy ta như vậy, đứa trẻ nhỏ lập tức chạy tới chắn trước mặt ta, giọng nói gấp gáp lại non nớt nói: “Xin Nhiếp chính vương thứ tội, không phải lỗi của mẹ ta, là ta vừa bị người ta xô đẩy ra ngoài rồi va phải ngài, ngài đừng giận được không?"
Lúc này may mắn duy nhất chính là Trường An ngoài đôi mắt cái mũi giống hắn, còn miệng giống ta. Còn những chỗ khác thì giống ai cũng được.
Tình cảnh bị nhận ra ngay lập tức, may mà sẽ không xảy ra trên người Trường An.
"Không sao."
Tiếng nói khẽ khàng vang lên trên đầu,
Nhẹ nhàng bay bổng, không nghe ra được cảm xúc gì.
Ta vẫn kéo Trường An quỳ, "Dân nữ có tội, xin Vương gia cho phép dân nữ và nhi tử dân nữ quỳ cho đến khi Vương gia rời đi."
Bây giờ đứng dậy, khuôn mặt của ta chắc chắn sẽ bị Thẩm Cảnh Hành nhìn thấy.
Nếu bị nhận ra thì sẽ phiền phức.
Người phía trên lại không thấy động tĩnh gì,
Bỗng nhiên tiếng bước chân truyền đến, một góc áo màu trắng như trăng đột nhiên xuất hiện.
Nơi nhìn đến, ngón tay thon dài quen thuộc đỡ Trường An dậy.
Ta bỗng nhớ lại sáu năm trước, cũng là đôi bàn tay này thay ta nhóm lửa nấu cơm, giặt giũ gấp chăn.
Chủ nhân của đôi bàn tay cần mẫn chịu khó làm những việc như một người vợ hiền, ngoan ngoãn chờ ta về nhà.
Giờ đây thời thế đã thay đổi, Thẩm Cảnh Hành trên cao nhìn xuống ta.
"Tại sao không dám ngẩng đầu lên?"
Ký ức bị gián đoạn, ta vẫn cúi đầu, "Dung mạo dân nữ xấu xí, chỉ sợ làm Vương gia kinh hãi."
Người trước mặt ta đứng yên, dường như cười lạnh một tiếng.
Ta còn đang phân vân liệu mình có nghe nhầm tiếng cười đó hay không thì hắn xoay người.
Không nói gì đã đi rồi.
Đây là... không nhận ra ta sao?
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta vội vàng nắm tay Trường An quay trở về nhà, hội đèn lồng cũng sợ đến nỗi không còn chút hứng thú nào để ngắm nhìn.
Không ngờ ngày hôm sau lại đón nhận một vị khách không mời mà đến.
Ta tự mình đến một cửa hàng son phấn dưới danh nghĩa của ta để kiểm tra sổ sách, đang bàn bạc với ông chủ về doanh thu tháng trước và nhập hàng tháng sau, chợt nghe thấy bên ngoài vốn đang náo nhiệt bỗng im bặt như chết.
Cảm thấy có điều không ổn, ta liền nghi ngờ đi xuống lầu xem xét.
Lại thấy nữ tử trong tiệm đều nín thở im lặng, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa si mê nhìn chằm chằm một người đàn ông trong gian hàng.
Khi nhìn rõ người nọ là ai, trái tim ta bỗng thắt lại.
…Thẩm Cảnh Hành?
Hắn đến đây làm gì?
"Không biết Vương gia đích thân đến tiểu tiệm có việc gì?"
Ta đè nén hoảng loạn trong lòng, vẻ mặt thản nhiên.
Đã bị thấy rồi, trốn tránh chỉ khiến người ta sinh nghi ngờ, chi bằng quang minh chính đại.
Hơn nữa trên đời này đâu phải không có người có tướng mạo giống nhau.
"Ta nghe nói phấn mặt của Lan Anh Các rất tốt, không ít Công chúa Hoàng phi đều cất đi son phấn được tiến cống, đổi sang mua của Lan Anh Các.”
Thẩm Cảnh Hành buông phấn mặt trong tay xuống, ánh mắt nhìn ta vô cùng xa lạ,
Như thể hôm qua hắn chưa từng gặp ta.
“Vừa hay ngày mai là sinh nhật Thái hậu nương nương, cô đặc biệt đến đây chọn lựa một ít.”
Ly biệt sáu năm, khác với chàng thiếu niên ngây ngô tuấn tú 18 tuổi của trước kia. Hiện giờ Thẩm Cảnh Hành 24 tuổi ngũ quan càng thêm sắc bén, người cũng càng thêm thẳng tắp, trong vẻ thanh tú văn nhã có thêm vài phần trầm ổn và khí thế áp người của kẻ có địa vị cao, khiến người khác e ngại.
Ta cười trừ vài tiếng, “Phấn mặt tầm thường như thế này có tài đức gì mà cũng đáng cho Vương gia đích thân đến, tiểu tiệm này đúng là vinh hạnh lắm rồi.”
“Nếu đã như vậy, dân nữ sẽ giới thiệu vài loại phấn mặt đặc biệt thích hợp với thân phận tôn quý của Thái hậu nương nương."
Hắn nhàn nhạt gật đầu nhìn một vòng rồi lại nghiêm túc chọn lựa phấn mặt.
Trước kia hắn chỉ chọn phấn mặt cho một mình ta, giờ lại giúp những nữ nhân khác chọn rồi.
Nghe nói Hoàng đế đương triều còn nhỏ, Thái hậu cũng chỉ mới 23 tuổi,
Tương truyền Nhiếp chính vương cùng vị Thái hậu này quen biết từ thuở thiếu thời, thanh mai trúc mã tình nồng thắm, không ngờ một sớm một chiều lại cách biệt như trời với đất, thanh mai gả cho tiên đế, trúc mã lại thành con riêng.
Giờ đây Tiên đế qua đời, Nhiếp chính vương và Thái hậu lại cùng nhau phò tá vị vua nhỏ, hai người dường như lại nảy sinh tình cảm, có nhiều bí mật ái muội.
Ta đang suy nghĩ vẩn vơ, Thẩm Cảnh Hành trước mặt lại chuyển chủ đề.
"Chưởng quầy còn trẻ như thế, không biết con trai giờ mấy tuổi rồi?"
Ta chợt giật mình.
Hắn hỏi con trai ta làm gì?
Nếu hắn nhận ra ta rồi, nói con trai năm - sáu tuổi thì chẳng phải là tự thú sao?
"Bốn tuổi." Ta mặt không đỏ tim không đập nói dối.
Cứ cho là hắn nhận ra ta đi nữa thì sao? Chia tay sáu năm, trừ đi mười tháng mang thai, đứa trẻ bốn tuổi dù sao cũng không thể là con hắn.
Lòng bàn tay Thẩm Cảnh Hành vuốt ve hộp phấn mặt bằng ngọc trắng, cười như không cười, "Bốn tuổi mà đã lớn như vậy?"
"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã ham ăn, dân nữ cũng luôn chiều theo ý nó."
"Phải không?", Hắn cong khóe môi, ý cười lại lạnh lẽo,
Nắm lấy cằm ta buộc ta phải ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa màu hổ phách lạnh lùng nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt ta,
"Chưởng quầy có nửa lời dối trá không?"
Ta miễn cường cười, "Không có."
Khóe môi hắn lại càng thêm lạnh lẽo,
"Cô có kim bài do Tiên đế ban tặng, gặp cô như gặp vua. Lừa cô, chính là khi quân."
"Tội chết chu di cửu tộc, vẫn khuyên chưởng quầy suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói."
Ta: "..."
2.
Ta và Thẩm Cảnh Hành thực sự có một đoạn duyên tình.
Ta gặp hắn vào ngày Thanh Minh, mưa to gió lớn, đường núi lầy lội trơn trượt.
Ta đeo một chiếc giỏ gỗ đi lấy thuốc, che một chiếc ô giấy dầu đi xuống núi, đột nhiên nhìn thấy một công tử nằm trên đường toàn thân lấm lem bùn đất.
Nam nhân trên đường không thể tùy tiện nhặt về, đây là quy luật muôn đời.
Ta chỉ coi như không nhìn thấy, nhấc chân định bước qua người hắn.
Ai ngờ giây tiếp theo lại bị một tay nắm lấy mắt cá chân.
Ta rũ mắt nhìn xuống, tuy rằng một thân áo trắng của người đó dính đầy bùn đất, nhưng làn da lại trắng nõn, đôi mắt màu hổ phách rất nhạt, hóa ra là một mỹ nhân đẹp không thể nào đẹp hơn.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng đều có,
Cuối cùng ta vẫn như người mê muội nhặt hắn về nhà.
Hắn nói hắn tên là Thẩm Tam, lão tam trong nhà.
Bốn năm trước gia đình hắn đã chết trong lúc trên đường lưu vong, giờ chỉ còn một mình hắn sống sót.
Phải nói người ta xinh đẹp, một thân áo tang. Người trước đây còn một thân bẩn thỉu đã thay một bộ quần áo trắng sạch ngồi trên giường, mái tóc đen như nước đổ xuống.
Sống mũi cao thẳng, mặt mày như vẽ, nhìn không giống người phàm, mà giống như một tiên nhân rơi xuống trần gian.
“Ta cứu ngươi rồi, ngươi phải báo đáp ta?”, Ta bưng bát thuốc đưa cho hắn, nói thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt hắn vẫn còn mang theo chút xanh xao của người bệnh, nghe vậy gật đầu, “Ừ.”
“Ta nói yêu cầu gì ngươi cũng đều đồng ý?”
Hắn rũ mắt, “Mạng là tiểu thư cứu, đương nhiên phải lấy mạng báo đáp.”
Thật là một người biết ơn.
Ta nói, “Ta không cần mạng của ngươi, chỉ cần người của ngươi. Làm phu quân của ta, một năm là đủ.”
Hàng mi dài run lên, hắn ngẩng đầu nhìn ta, “Vì sao nhất định phải là phu quân?”
“Hiện giờ ta 19 tuổi, đã đến tuổi cập kê, nên gả chồng.”
“Chỉ một năm thôi sao?”
“Không nên bắt ngươi quá lâu, một năm sau ta sẽ thả tự do cho ngươi.”
Hắn im lặng một lúc, môi mỏng mím chặt, cuối cùng nói, “Ừ.”
Vì sao ta cứu hắn?
Không vì gì khác, chỉ vì hắn sinh ra trắng trẻo tuấn tú, lại có phong thái thư sinh sạch sẽ như vậy.
Phù hợp để mượn giống.
3.
Từ nhỏ mẹ ta đã dạy ta, nam nhân thấp hèn đa phần bạc tình bội nghĩa, mà nữ nhi mê muội thì không thể thoát khỏi.
Gặp phải người không tốt, chữ tình đối với nữ tử chẳng khác gì một liều thuốc độc, trăm hại mà không có một lợi.
Năm xưa mẹ cũng từng cứu một kẻ bạc tình như vậy.
Tâm địa bà thiện lương, trên đường gặp phải một nam nhân bị bọn cướp mã tặc cướp bóc toàn thân đầy máu, bà liền đưa hắn về nhà, ngày ngày chăm sóc, không rời nửa bước.
Không lâu sau hai người nảy sinh tình cảm, tưởng chừng như sẽ có một mối tình đẹp tình chàng ý thiếp, cho đến khi ta được sinh ra.
Hắn nắm lấy tay mẹ ta, lời nói khẩn thiết nói phải trở về kinh thành gặp cha mẹ, sau đó sẽ cưới hỏi đàng hoàng. Nhưng ai ngờ lại là một đi không trở lại.
Mẹ ta cho rằng hắn đã chết, nhưng sống phải thấy người chết phải thấy xác, tích góp bốn năm tiền bạc lặn lội ngàn dặm đến kinh thành, đúng lúc gặp được hắn đang dẫn vợ con đi dạo phố.
Hoá ra hắn không chết, mà đã sớm kết thân với Công chúa.
Người nọ sợ mẹ ta bám theo, trước tiên là nửa thật nửa giả đe dọa mẹ ta, thấy mẹ ta không động tâm, lại quỳ xuống cầu xin mẹ ta đừng kể chuyện của bọn họ cho Công chúa, cứng rắn nhét cho mẹ ta một khoản tiền.
Mẹ ta không lấy tiền, tát hắn một cái thật mạnh, chỉ yêu cầu hắn cùng mình quay về.
Người nọ thấy mẹ ta mềm cứng không ăn, liền xông vào đánh đập bà, sai người đánh đuổi bà ra khỏi kinh thành.
Ngoài mặt còn nói mẹ ta là một thôn phụ quê mùa thấy kinh thành phồn hoa, lại muốn leo lên giường của Phò mã để cầu một đời vinh hoa phú quý, quả thật là một kẻ vô liêm sỉ.
Tính tình mẹ ta vốn mềm yếu, lấy sáu năm chân thành bị đánh đổi, gặp trượng phu phản bội thì uất ức trong lòng, trở về nhà bệnh tật không dứt.
Mẹ ta buồn bã quá độ, ba dãi lụa trắng treo ở xà nhà, sớm đã qua đời.
Sau đó ta được Lưu quả phụ ở đầu làng nhặt về.
Trượng phu bà mất sớm, dưới gối không con, bà đối xử với ta như nữ nhi ruột. Một năm sau bà bắt đầu kinh doanh, một nữ tử yếu đuối cũng có thể làm ăn phát đạt.
Cho nên ngươi xem, thay vì chờ đợi dựa dẫm vào nam nhân, tốt hơn hết nữ tử nên tự mình mạnh mẽ.
Đến lúc đó thứ được gọi là tình yêu ấy cũng chỉ là một điểm nhấn cho cuộc sống mà thôi.
Ta không muốn nam nhân, ta chỉ muốn nuôi đứa con của mình.
Thẩm Tam này chính là người ta ưng ý.
Một năm phu thê cũng đủ cho ta có thai, sau đó bỏ cha lấy con.
Bởi vì chỉ là phu thê tạm thời, ta không muốn làm công văn quan phủ với hắn, cũng không muốn bái đường.
Nhưng hắn lại có hơi bướng bỉnh, im lặng không nhắc đến công văn quan phủ, nhưng nhất định phải bái đường với ta.
Đôi mắt nhạt màu của hắn bình tĩnh nhìn ta, giọng điệu chân thật đáng tin, "Một năm phu thê cũng là phu thê, nhất định phải danh chính ngôn thuận."
Ta hỏi: "Nếu là danh không chính ngôn không thuận, không bái đường mà chỉ ở bên nhau thì sao?"
"Đó không phải là thê, là thiếp."
Chữ thiếp thật đúng là không dễ nghe chút nào.
Hơn nữa ta không lay chuyển được hắn, nghĩ thì cứ bái đường đi, cho nhau một danh phận, sau này đứa con ra đời cũng không đến mức tính là con hoang.
Chúng ta cứ như vậy đã bái đường thành thân.
Ngoại trừ đêm tân hôn đều là đêm đầu tiên của cả hai nên có chút lúng túng.
Hắn đi đường vất vả, ta cũng bất ngờ đau đớn một lúc, nhưng những thứ khác đều diễn ra suôn sẻ.
4.
Sau này chúng ta cùng nhau mở một tiệm bán bánh bao.
Ngày xưa khi ta một mình quản lý cửa hàng, khách hàng đến mua bánh bao chủ yếu là nam tử.
Sau này sức khỏe của hắn hồi phục một chút, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng đã có thể đi lại, liền đến học cách phụ giúp ta.
Chỉ sau hai ngày mở cửa, chuyện có một lang quân xinh đẹp ở cửa hàng của ta đã lan truyền khắp thị trấn.
Tiệm bánh bao ngày nào cũng đông khách, ta mới biết hóa ra ở thị trấn này, dù là tiểu cô nương hay đại cô nương cũng nhiều như vậy.
Mới đầu thường có nữ tử hưng phấn đến hỏi mối quan hệ của chúng ta, vẻ mặt chờ mong hỏi ta hắn có phải là huynh trưởng của ta hay không.
Thực ra hắn nhỏ hơn ta một tuổi, nhưng thân hình cao ráo thanh tú, còn cao hơn ta hai cái đầu, bị nhận nhầm thành huynh trưởng cũng là bình thường.
Lúc đầu nhìn thấy ánh mắt mong đợi của các cô nương, nghĩ đến một năm sau hắn sẽ được tự do, không muốn cản trở nhân duyên của hắn sau khi rời khỏi ta.
Liền gật đầu đùa rằng hắn là biểu đệ xa của ta.
Hắn dừng tay, liếc nhìn ta, hình như có vẻ không vui.
Sau lại có nữ tử hỏi thân phận của hắn, hắn không quan tâm đến ta, chỉ dõng dạc nói bản thân đã có gia đình, thê tử mới mười chín tuổi, đang ở bên cạnh.
Một đám cô nương mới không cam tâm thất vọng rời đi.
Xuân qua thu lại, hoa nở hoa tàn.
Chẳng mấy chốc lại sang đông.
Dù ở phía nam, Nam Lăng cũng có một vài ngày mùa đông lạnh đến mức xương cốt tê cứng.
Ta vốn là người cẩu thả, đối với thời tiết se se lạnh này cũng không nhạy cảm lắm, năm ngoái bị ốm thì cứ nằm trên giường một vài ngày là qua.
Chẳng cần suy nghĩ gì đã mặc một bộ quần áo như thường lệ chuẩn bị ra ngoài.
Hắn nhìn thấy lại giữ chặt ta, cởi sạch quần áo không dày lắm của ta, nhét cho ta một đống áo khoác dày đến mức không thể đi nổi.
Ta cố tình trêu chọc hắn như một bà già, "Ta không mặc thì ngươi có thể làm gì ta?"
Hắn cũng không tức giận.
"Tùy ngươi, không mặc cũng không sao."
Nụ cười này khiến người ta khó hiểu, ta bán tính bán nghi, "Thật sao?"
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, đột nhiên buông màn giường xuống,
"Chính vì trời lạnh, không thích hợp ra ngoài."
"Vậy thích hợp làm gì?"
Hắn lời ít mà ý nhiều, "Ấm giường."
Tay ta ôm quần áo cứng đờ, "Ngươi... đang đùa phải không?"
Hắn lại không nhanh không chậm bắt đầu cởi thắt lưng.
"..."
Mắt thấy không ổn, ta lập tức chuẩn bị bỏ chạy mất dạng.
Nhưng lại bị hắn ôm lấy eo, không chút khách khí ép lên giường.
Cằm đặt lên cổ ta, hơi thở quấn quýt, ngón tay mát lạnh chậm rãi vuốt ve phần thịt mềm bên hông ta,
Da thịt chạm vào nhau, nóng bỏng mê người.
Ngoài trời gió lạnh rít gào, trong phòng bỗng chốc tràn ngập hương xuân.
...
Mấy ngày sau ta lại không dám mặc quần áo mỏng manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.