Tương Tư Hữu Thời

Chương 12: Tận dụng đồ Vật (2)




Người dịch: Rabbitlyn
Thời tiết nóng đến khó chịu, hơn nữa phòng bếp vốn oi bức, Triệu Hữu Thời nhanh chóng viện cớ đó nên đỏ mặt, nhưng cô vẫn hơi căng thẳng, âm thầm phỏng đoán ý tứ của Trạch Mẫn, rốt cuộc là trêu đùa cô hay là nói thật, có nên gọi cả Tưởng Phương Dao không, đã lâu mọi người chưa tụ tập, nhân cơ hội này gặp mặt cũng tốt.
Kết quả qua mấy ngày, Trạch Mẫn vẫn kề cà không nói cho cô thời gian địa điểm. Triệu Hữu Thời nghĩ quả nhiên cô lại bị đùa giỡn rồi, không khỏi có chút mất mát, nhưng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Triệu Hữu Thời đang ở nhà tính toán khoản tiền tiết kiệm của mình, tiền lương ở quán trà và công ty là một con số không hề nhỏ, cô tính tiền sinh hoạt, rồi đưa hơn một nửa cho chị gái: "Chị, số tiền này em gửi ở chỗ chị, tiền thưởng cuối năm của chị dùng để trả cho cậu, còn tiền này dùng để lắp chân giả, tiết kiệm thêm một chút nữa có lẽ là đủ, không thể mua loại chân giả quá kém."
Triệu Hữu Vi đưa lại tiền cho em gái cười: "Được rồi, sau này tiền em kiếm được thì em tự tiêu, không cần phải quan tâm chi tiêu trong nhà, em cũng không cần quan tâm chuyện chân giả của chị, không cần phải đau lòng vì tiền chân giả, lắp chân giả còn phải đến bệnh viện kiểm tra, mất rất nhiều thời gian vật lí trị liệu. Hiện tại công việc của chị bận như vậy, làm gì có thời gian chứ, chờ sau này chị gom được ngày nghỉ rồi nói sau."
Triệu Hữu Thời đưa tiền lại, cố chấp: "Vậy cũng gửi ở chỗ chị, em không cần nhiều như vậy. Sau khi khai giảng, em vẫn tiếp tục làm việc cho công ty của bọn Trạch Mẫn, tiền lương cũng đủ cho cuộc sống của em." Nói xong cô đột nhiên nghĩ tới trước đó Trạch Mẫn đưa ra đề nghị chuyển đổi, cô có nên lo trước tính sau để tránh cho đến lúc đó lại đột nhiên thất nghiệp.
Đang nghĩ ngợi tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Hữu Thời nghe xong nói: "Vâng, tôi lập tức tới ngay." Cúp điện thoại, cô nói với chị gái, "Trạch Mẫn nói công ty có chút việc bảo em đến tăng ca."
"Chỗ đó một tuần mới cho em nghỉ một ngày, sao lại có việc được chứ, sau này có cho em nghỉ bù không?"
Triệu Hữu Thời: "Bọn họ rất quan tâm em, bình thường em vắng mặt, họ cũng chưa bao giờ nói gì." Cô đeo ba lô lên, nhìn thoáng qua nhà bếp, "Em sẽ nhanh chóng trở về nấu cơm chiều, chị cứ nghỉ ngơi nhé."
Triệu Hữu Vi đột nhiên ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, Triệu Hữu Thời cảm thấy kì quái hỏi: "Chị, sao vậy, chị có việc sao?"
Cuối cùng Triệu Hữu Vi nói: "Buổi tối có thể chị không ăn cơm ở nhà."
Triệu Hữu Thời thở phào: "Em còn tưởng là chuyện gì cơ, không sao, vậy em ăn cơm luôn ở công ty."
Đã gần trưa, ánh mặt trời như thiêu như đốt, Triệu Hữu Thời đi rất nhanh, muốn tránh khỏi ánh mặt trời, vừa mới bước ra đầu ngõ, tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên phía sau cô, cô nghĩ đến mình chắn đường của người khác, nhanh chóng dịch sang bên phải, ai ngờ tiếng còi vẫn vang lên, một lát sau có người gọi: "Chẳng lẽ tôi còn phải thông cả lỗ tai em."
Triệu Hữu Thời quay đầu lại, kinh ngạc: "Trạch Mẫn!"
Trạch Mẫn bảo cô lên xe, chỉ huy cô thắt dây an toàn: "Hôm nay tôi mời em ăn cơm."
"Không phải anh nói tới công ty tăng ca sao?"
"Không nói công ty tăng ca, sao em có thể ra ngay chứ?"
Triệu Hữu Thời cũng có cùng suy nghĩ với Trạch Mẫn, nhưng lập tức lắc đầu, có cùng suy nghĩ gì chứ. Cô đột nhiên hét lên: "Vậy gọi luôn Tưởng Phương Dao đi, gần đây cậu ấy luôn tức giận bảo tôi và anh bỏ mặc cô ấy."
Trạch Mẫn không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, cuối cùng đành cướp lấy di động trong tay cô, tức giận: "Không có tiền, chỉ có thể mời một người, nếu không em xuống xe ngay ở ven đường."
Triệu Hữu Thời bị dọa, lập tức ngoan ngoãn ngồi.
Giao thông cuối tuần vẫn đông đúc, chạy một lúc lâu xe mới lên được đường cao tốc, Triệu Hữu Thời không biết đường, nhưng nhìn bảng chỉ dẫn, kì quái hỏi: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu, sao phải đi đường cao tốc thế này?"
"Yên tâm tôi sẽ không lừa bán trẻ em." Trạch Mẫn liếc cô, thấy cô nhíu mày, anh ta cười: "Đường hơi xa, có thể không kịp trở về ăn cơm chiều, bảo với chị em một tiếng ăn ở bên ngoài đi."
"Chị tôi cũng không ăn cơm ở nhà, không sao, rốt cuộc anh mang tôi đi đâu?"
Trạch Mẫn nhướng mày, hơi đăm chiêu, cũng không trả lời câu hỏi của Triệu Hữu Thời. Chờ xe dừng lại đèn đỏ, anh ta mới lấy di động ra nhắn tin, Triệu Hữu Thời nghiêng đầu sang xem, nhìn thấy trước cửa kính có dán một tấm ảnh, trong ảnh là Đinh Sĩ Lỗi ôm một cô gái, có lẽ đây là xe của Đinh Sĩ Lỗi.
Qua một lúc lâu cuối cùng đã tới điểm đến, Triệu Hữu Thời nắm chặt cửa xe không muốn xuống, Trạch Mẫn túm cô từ bên cửa kia: "Có tin tôi khóa toàn bộ cửa kính cho em buồn chết không?"
Triệu Hữu Thời tức giận: "Anh nói mời ăn cơm, nhưng chỗ này đắt lắm." Vé vào cửa cho học sinh sinh viên ở sở thú hoang dã Lô Xuyên cũng tận 140 tệ, rốt cuộc là bọn họ đi thăm động vật hay động vật thăm bọn họ đây. Tiêu tiền uổng phí thế này chẳng đáng, cô cũng không hi vọng Trạch Mẫn phải tốn nhiều tiền như vậy.
Trạch Mẫn bất đắc dĩ: "Vé vào cửa được người ta tặng, lần trước lúc tôi nghe điện thoại, không phải em nghe lén ở bên cạnh ư?"
Triệu Hữu Thời suy nghĩ, lập tức buông tay ra, ngoan ngoãn xuống xe, Trạch Mẫn cười: "Không phóng khoáng!"
Trong sở thú có rất nhiều du khách, có hướng dẫn viên du lịch ở bên cạnh chèo kéo khách, trong sở thú có quy định không được mang theo thức ăn vào cho động vật, Trạch Mẫn mua một túi hoa quả đắt tiền đưa cho Triệu Hữu Thời: "Đói bụng thì lấy ra ăn."
Triệu Hữu Thời trừng anh ta, nhận lấy hoa quả cho động vật ăn, đi bộ trong khu du lịch, con người và động vật cách nhau khá xa, hổ, sư tử và gấu chó chỉ có thể nhìn từ xa. Buổi chiều Trạch Mẫn mang cô đến khu biểu diễn động vật ở bên trong, Triệu Hữu Thời xem rất chuyên tâm, không có phòng bị để cho Trạch Mẫn đưa đồ vào miệng cô, chờ đến khi nhai, cô mới phát hiện là chuối tiêu đút cho khỉ, cô tức giận nuốt cũng không nuốt được nhổ ra cũng không xong, Trạch Mẫn cười ngặt nghẽo, cắn một ngụm hết chỗ chuối tiêu còn lại.
Ăn xong trong quán fastfood, Trạch Mẫn mang cô đi ngồi xe lửa, chỗ ngồi trên xe gần như đầy hết cả rồi, Trạch Mẫn để cho Triệu Hữu Thời dựa vào cửa sổ: "Thức ăn nhanh chỗ này kinh quá, đợi buổi tối sẽ ăn đồ ngon."
Triệu Hữu Thời hưng phấn, mong đợi nhìn những con vật khác, không để ý đến Trạch Mẫn, Trạch Mẫn trêu cô: "Em ngốc thế, sao không để du khách cho em ăn, sau đó mang hết hoa quả về nhà bán lấy tiền."
Triệu Hữu Thời không lên tiếng, đột nhiên lấy ra một quả táo, nhanh chóng nhét vào mồm Trạch Mẫn, cười nói: "Anh nói tiếp đi."
Trạch Mẫn cười, tiện thể cắn một miếng to, Triệu Hữu Thời ghét bỏ nhìn anh ta, táo còn chưa rửa không sợ trúng độc à. Trạch Mẫn nhai táo, giọng nói không rõ ràng: "Quay đầu."
Triệu Hữu Thời khó hiểu, quay đầu lại, lập tức hét chói tai, cánh tay ôm lấy cổ Trạch Mẫn, lui vào trong lòng anh ta.
Chiếc xe lửa thì bé, nhưng cửa kính xe lại lớn, lúc này đang có một con lạc đà dán mặt lên cửa kính, mồm toàn lông lá, mũi to, ánh mắt màu nâu mở to, khiến Triệu Hữu Thời sợ chết khiếp, hoàn toàn không dám ngẩng đầu, trong khi những du khách khác trong xe lửa ra sức gọi động vật không được, còn cô chưa làm gì đã có động vật đưa lên tận cửa. Trạch Mẫn cười to, ôm lấy cô giả vờ an ủi: "Đi rồi đi rồi, nó bị em dọa đi mất rồi."
Trạch Mẫn đẩy cô trở lại chỗ ngồi, lạc đà đã đi mất rồi, chỉ còn lại con thảo ni mã ngốc nghếch nhìn Triệu Hữu Thời.
Hai mắt Triệu Hữu Thời đầy nước nhìn con thảo ni mã.
Rời khỏi sở thú, Triệu Hữu Thời tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn lau nước mắt, nhưng trên mặt khô cong nên không giả vờ được, Trạch Mẫn nhìn cô, nhét cô vào trong xe, nhịn cười dỗ cô: "Được rồi, mang em đi ăn nhé, thịt lạc đà được không?"
Triệu Hữu Thời oán hận đấm cánh tay anh ta, nhưng cánh tay anh ta rất cứng, cô đánh vào lại khiến tay mình bị đau, Trạch Mẫn còn cố tình chụp bả vai cô không buông ra, Triệu Hữu Thời cảm thấy mình bị dọa quá thảm, thịt lạc đà cũng tiêu diệt được cô, "Ăn cái gì mà ăn, tôi phải về nhà, về sau không bao giờ...đi với anh nữa..." những lời còn lại đều là giọng mũi, khụt khịt cộc lốc, "...Anh không có đạo đức, anh buông ra!"
Trạch Mẫn nhéo mũi cô, buồn cười uy hiếp: "Nói nữa tôi sẽ hô hấp nhân tạo cho em."
Lúc đầu Triệu Hữu Thời không hiểu, chờ đến lúc hiểu cô đã vô cùng khó chịu, không kịp lĩnh ngộ ẩn ý sâu hơn trong dó, trong lòng chỉ hận Trạch Mẫn ra tay ác độc, mũi cô đau quá.
Lại đi đường cũ, mất rất nhiều thời gian mới vào được nội thành đã là bảy giờ, sắc trời còn chưa tối hẳn, Trạch Mẫn không đưa Triệu Hữu Thời về nhà, mà mang cô đến một nhà hàng tôm hùm khá nổi tiếng. Bên ngoài nhà hàng người xếp hàng dài, Trạch Mẫn đi đến bàn báo tên: "Họ Trạch."
Nhân viên phục vụ: "Mười giờ sáng Trạch tiên sinh đã đặt chỗ cho hai người. Mời Trạch tiên sinh theo tôi."
Triệu Hữu Thời kì quái, tầm mười giờ hai người còn đang cho gấu chó ăn, Trạch Mẫn đặt chỗ vào lúc nào chứ? Cô cũng không nghĩ nhiều nữa, khẽ giật tay áo Trạch Mẫn: "Không cần mời tôi ăn cơm đâu, lãng phí lắm, nếu không chúng ta đổi chỗ khác, tôi mời anh."
Trạch Mẫn cười: "Vừa rồi còn muốn ăn tôi, hiện tại lại tiếc tiền cho tôi?"
Hai người đi theo nhân viên phục vụ, còn chưa đi đến chỗ ngồi, Trạch Mẫn đột nhiên kéo Triệu Hữu Thời: "Nhìn kìa, đó không phải là chị em sao?"
Triệu Hữu Thời nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy chị gái đang ngồi bên cửa sổ, đối diện còn có một người đàn ông, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của đối phương. Triệu Hữu Thời muốn giả vờ như không thấy, lặng lẽ nhìn lén, ai ngờ chị gái đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt hai người lập tức chạm vào nhau.
Triệu Hữu Vi hô lên: "Tiểu Thời!"
Triệu Hữu Thời và Trạch Mẫn đến gần, lúc này cô mới phát hiện đã từng gặp người đàn ông ngồi đối diện chị gái mấy lần. Lần đầu tiên nhận được giấy báo trúng tuyển, sau đó cũng luôn nhìn thấy anh ta đi cùng chị gái từ công ty ra, Triệu Hữu Thời bình tĩnh nói: "Chị ăn cơm ở đây ạ."
Triệu Hữu Vi quan sát Trạch Mẫn, hỏi Triệu Hữu Thời: "Không phải em nói tăng ca sao, sao lại đến đây?"
Triệu Hữu Thời còn chưa kịp đáp, Trạch Mẫn đã tìm cớ thay cô: "Tối nay vốn là Lí Giang mời, nhưng lúc bọn em đến đây cậu ta mới nói có việc, không còn cách nào khác, không nghĩ tới lại khéo như vậy hai người cũng đến đây ăn."
"Đây là em gái em?" Thẩm Đạo ngồi đối diện Triệu Hữu Vi vốn im lặng đột nhiên nói, "Nếu đã khéo như vậy chi bằng cùng ngồi ăn chung đi?"
Trên bàn đã có hai món ăn, xem ra bọn họ cũng mới đến, chọn ngày không bằng ngẫu nhiên gặp, Trạch Mẫn tất nhiên không khách sáo, Triệu Hữu Thời có thể quan sát người đàn ông tên Thẩm Đạo, nên tất nhiên cũng không khách sáo. Triệu Hữu Vi hơi thẹn thùng, trốn tránh ánh mắt những người khác, lén nhìn thoáng qua Thẩm Đạo.
Thẩm Đạo khẽ cười: "Trạch Mẫn, Tiểu Thời, hai em gọi thêm mấy món đi, chỗ này ngoài tôm hùm, thì những món khác cũng rất ngon."
Anh ta vốn không hề thân với cô, lúc này lại trực tiếp gọi cô là "Tiểu Thời", Triệu Hữu Thời âm thầm lẩm bẩm, cười rất vui vẻ, ngay cả Trạch Mẫn cũng cảm thấy mất mặt cho cô, đành phải thay cô lên tiếng: "Buổi chiều em ấy nói muốn ăn thịt lạc đà, tiếc là nơi này không có, không cần quan tâm đến em ấy, món gì em ấy cũng ăn được hết."
Triệu Hữu Thời không giấu được niềm vui lúc này, khi ăn cơm miệng phải cong đến tận khóe mắt, Triệu Hữu Vi vô cùng xấu hổ, lại không thể bảo em gái kiềm chế, hại chị phải đỏ mặt. Triệu Hữu Thời đã tiến vào cảnh giới quên hết tất cả, nếu không phải Trạch Mẫn quăng vỏ tôm hùm vào trong bát cô thì cô vẫn sẽ tiếp tục ngơ ngác.
"Trạch Mẫn!"
"Gọi anh có chuyện gì?"
Triệu Hữu Thời kẹp vỏ tôm hùm ném trở lại bát anh ta: "Anh ăn nhiều một chút."
Thẩm Đạo buồn cười nhìn về phía Triệu Hữu Vi, bóc một con tôm hùm cho chị, hành động tự nhiên khiến Triệu Hữu Thời vô cùng hài lòng. Một bữa cơm cả chủ và khách đều hài lòng, Thẩm Đạo tán gẫu chuyện công việc với Trạch Mẫn, lập tức thao thao bất tuyệt, nhờ vậy Triệu Hữu Thời mới biết Thẩm Đạo bằng tuổi chị gái, mới từ nước ngoài trở về đầu năm, làm cùng bộ phận trong công ty với chị gái. Kỹ thuật của Trạch Mẫn khá giỏi, đã được trưởng phòng kỹ thuật mời ở lại làm việc sau khi anh ta tốt nghiệp. Hai người lập tức bàn bạc về triển vọng tương lai, Trạch Mẫn nói đâu ra đấy, Thẩm Đạo nói có sách mách có chứng, Triệu Hữu Thời ngơ ngác nhìn, trao đổi ánh mắt với chị gái, hai chị em cười nhìn nhau, đều cảm thấy không hiểu gì hết.
Triệu Hữu Vi có rất nhiều câu hỏi về chuyện của Triệu Hữu Thời và Trạch Mẫn, nhưng chuẩn bị cả một tối, chờ sau khi ăn xong về nhà, chị chỉ tổng kết một câu: "Sao Trạch Mẫn luôn bắt nạt em vậy?"
Triệu Hữu Thời tức giận, nhưng chuyện quan trọng hôm nay không phải là chuyện này, cô lập tức nói sang chuyện khác: "Chị, anh Thẩm Đạo hình như không phải là người địa phương?"
Triệu Hữu Vi ấn trán em gái: "Chuyện này không liên quan đến em, chị chỉ ăn một bữa cơm với đồng nghiệp thôi, em nhìn xem lúc ăn cơm em cười thành cái dạng gì, có biết mất mặt hay không. Em chỉ cần quan tâm tốt bản thân là được, nhớ kĩ đừng có chỗ nào cũng nói bừa."
Chị gái càng giấu đầu hở đuôi, Triệu Hữu Thời càng hưng phấn, cô có cảm giác khổ tận cam lai, vất vả mười mấy năm chỉ là mây khói, tương lai là một con đường thênh thang, chị gái sẽ nắm tay một người đàn ông anh tuấn vĩ đại, cuộc sống của hai chị em sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Đáng tiếc hiện tại Triệu Hữu Thời vẫn đang ở trong giai đoạn gian khổ, ngày hôm sau mưa dầm kéo dài, chị gái đưa chè đậu xanh nói: "Nhân lúc chè còn nóng mang qua đi. Hiện tại dì Trạch còn chưa ra ngoài luyện kiếm, chị còn bận đi làm. Sáng nay em không phải đến quán trà, có thời gian dọn dẹp nhà cửa một chút."
Triệu Hữu Thời múc chè vào bình giữ nhiệt nhét vào tay chị gái: "Chị cũng mang cho anh Thẩm Đạo một chút đi, đừng keo kiệt."
Triệu Hữu Vi buồn cười nhéo mặt em gái.
Triệu Hữu Thời nghe theo lời dặn của chị gái, đi đến nhà Trạch Mẫn, quả nhiên bà Trạch còn chưa đi luyện kiếm, mở cửa nhìn thấy Triệu Hữu Thời, bà Trạch vui mừng: "Tiểu Thời à, sao mới sáng sớm đã đến vậy?"
Triệu Hữu Thời đưa chè đậu xanh qua cười: "Dạ, chị cháu bảo cháu mang chè đậu xanh sang, may mà dì chưa ra ngoài."
Bà Trạch đảo mắt, không nhận lấy bát, đột nhiên vỗ đùi: "Trời ơi, xem trí nhớ của dì kìa, đã muộn thế rồi à, dì còn phải đi luyện kiếm, đến muộn mất thôi. Tiểu Thời, cháu giúp dì nhé, cháu mang bát chè để vào trong tủ lạnh cho dì. Dì muộn mất rồi, phải đi ngay."
Bà không để cho Triệu Hữu Thời có cơ hội phản đối, lập tức quay vào nhà mang kiếm rồi vội vàng ra cửa, cũng không quay đầu lại chỉ nói: "Đúng rồi, anh Mẫn Mẫn của cháu còn chưa dậy, cháu gọi nó dậy nhé. Nếu cháu không bận thì cứ ở chơi một lát, không cần phải gấp gáp làm gì, dì đi trước đây!"
Dưới chân bà Trạch nổi gió, dùng tốc độ chạy đến siêu thị đại hạ giá.
Người trẻ tuổi ngại ngừng, bà không thể vạch trần, người trẻ tuổi bận rộn, bà phải thay bọn họ tạo ra không gian, bà làm mẹ cũng không hề dễ dàng chút nào.
Bà Trạch giơ kiếm, trời vẫn đổ mưa, tự cảm thán tình thương vĩ đại của người mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.