Tương Tư Hữu Thời

Chương 18: Câu chuyện thang máy (1)




Người dịch: Rabbitlyn
Triệu Hữu Thời bị tiếng pháo năm mới đánh thức, mùng một Tết, trong ngõ Ngô Đồng không ngừng truyền ra tiếng pháo, bảy giờ Trạch Mẫn đã ngồi xe buýt đến công ty. Buổi sáng anh gửi đến một tấm ảnh, trong ảnh màu vàng phủ kín một góc trời, mặt trời mới nhô lên từ phía đông, dừng ngay phía trên tòa nhà Thời Đại, như làm nổi bật thêm cho nó.
Triệu Hữu Thời liệt kê số lần bọn họ thân mật đến nay, ngoài lần đầu tiên cô bị ép buộc sau đó khóc nức nở, lần thứ hai là nụ hôn thoáng qua ở trường học, lần thứ ba ở công ty vào thời khắc mấu chốt suýt bị người khác phá vỡ, lần thứ tư cũng chính là ngày hôm qua, Trạch Mẫn dịu dàng, động tác cẩn thận gấp bội, dường như đó mới là nụ hôn đầu tiên.
Triệu Hữu Thời che mặt, hỏng bét rồi, cả người đều nóng bừng.
Bảy ngày nghỉ Tết âm lịch, phần lớn công việc trong công ty chỉ có Trạch Mẫn chống đỡ. Trạch Mẫn làm việc vô cùng nghiêm túc, quả thật coi Triệu Hữu Thời là không khí, Triệu Hữu Thời đành yên lặng đổi mới hậu trường, yên lặng sắp xếp cơm trưa. Đến mùng tám cuối cùng mọi người đã đến đầy đủ, sau khi giới thiệu xong ba nhân viên mới, Trạch Mẫn lại cùng Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi đi ra ngoài nghiên cứu thị trường vật liệu xây dựng. Triệu Hữu Thời thân là "đàn chị", phụ trách quản lý giám sát, đến khi kì nghỉ đông kết thúc, Triệu Hữu Thời đã hoàn toàn thân với ba người kia.
Trước khi đi, Trạch Mẫn đưa cho cô một thứ, lúc đầu Triệu Hữu Thời nghĩ là quà dành cho cô, một ví tiền màu đỏ mới tinh, cô định rụt rè nói "Không cần", ai ngờ mở ví ra lại thấy bên trong không chỉ có một xấp tiền mà còn có hai chiếc thẻ tín dụng.
Trạch Mẫn: "Không phải em quen một cô gái tên là Hứa Ninh ư, người học tiến sĩ ở trong trường em ấy?"
Triệu Hữu Thời kinh ngạc: "Không tính là quen biết, chính là cô gái trêu đùa Hoa Sơn mà em từng đề cập với anh ấy."
Trạch Mẫn cười: "Vậy thì đúng rồi. Năm ngoái cô ấy để quên ví tiền ở chỗ anh Dương, anh Dương muốn trả lại, nhưng cô ấy không chịu đi ra, em mang đi trả đi."
Triệu Hữu Thời lập tức phân tích kĩ lưỡng: "Lần trước anh Dương đặc biệt chạy tới trường em chính là muốn tìm Hứa Ninh?"
Trạch Mẫn nhún vai: "Anh không biết gì hết." Anh lại khiến người ta tức giận, "Vừa rồi nhìn vẻ mặt của em, em cho là anh muốn đưa tiền cho em sao?"
Triệu Hữu Thời lập tức phủ nhận: "Không có."
Trạch Mẫn vẫn không đưa Triệu Hữu Thời ra ga tàu, thỏa mãn "sở thích" lén lút của cô.
Sau khi Triệu Hữu Thời lên xe mới phát hiện trong túi có thêm đồ, một hộp màu hồng có in chữ vàng, mở ra nhìn thấy bên trong có một ví tiền màu hồng nhạt, trong ví có một tờ giấy, trên giấy viết tên ngân hàng, phía dưới có chữ kí của Trạch Mẫn, bên mặt trái tờ giấy có ghi chú: Trong vòng mười năm, anh nhất định sẽ biến nó trở thành chi phiếu thật.
Anh không viết số tiền, chỉ cần Triệu Hữu Thời viết lên đó bao nhiêu, anh đều có thể làm cho chi phiếu trở thành thật. Triệu Hữu Thời tươi cười, so về kiêu căng ngạo mạn, Trạch Mẫn nhận thứ hai thì không có ai dám nhận thứ nhất.
Hứa Ninh hơi kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Triệu Hữu Thời, chị không có ở trường, nên hẹn Triệu Hữu Thời hôm sau gặp mặt.
Ngày hôm sau Triệu Hữu Thời ngồi đợi trong căn tin ba phút đã thấy Hứa Ninh xuất hiện, chị nhìn đồng hồ: "Chị quen đến sớm năm phút, còn tưởng hôm nay đến muộn cơ."
Triệu Hữu Thời cười: "Đâu có, do em đói bụng nên đến sớm thôi." Cô dứt khoát lấy ví tiền ra đưa cho Hứa Ninh, "Đây là ví tiền của chị, chị xem có thiếu gì không."
"Lần trước đánh mất ví tiền, nên chị phải ngồi tàu hỏa vội vàng trở về, lại còn phải ngồi nhờ xe của sinh viên mới, đúng là đủ mất mặt." Chị giơ ví tiền lên, "Cám ơn."
Triệu Hữu Thời xua tay: "Không cần phải cám ơn em làm gì, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà."
"Vậy chuyển lời cám ơn đến Dương Quang giúp chị."
Triệu Hữu Thời vốn muốn nói cô không quen anh Dương, còn chưa lên tiếng, lại nghe thấy Hứa Ninh nói: "Dương Quang bảo em là bạn gái nhỏ của Trạch Mẫn?"
Triệu Hữu Thời giật mình: "Chị biết Trạch Mẫn?"
Hứa Ninh cười: "Chị quen anh trai Trạch Thành của cậu ấy."
Thế giới cũng thật là nhỏ, Triệu Hữu Thời tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Ninh biết anh trai Trạch Mẫn, cô tính thời gian năm Trạch Thành gặp chuyện không may thì có lẽ cô mới học lớp hai hoặc ba, Hứa Ninh cũng mới mười mấy hai mươi tuổi, bằng tầm tuổi cô hiện tại.
Cô nói chuyện này với Trạch Mẫn, ở bên đầu kia điện thoại anh im lặng một lát, nói: "Anh Dương chưa từng nhắc đến, nên anh cũng không biết cô gái tên Hứa Ninh này."
Ấn tượng của Triệu Hữu Thời đối với chuyện năm đó vô cùng mơ hồ, cũng không rõ tại sao Trạch Thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô rất tò mò, nhưng lại sợ gợi lại chuyện thương tâm của Trạch Mẫn, nên không đề cập tới nữa.
Trạch Mẫn cúp điện thoại, trầm tư một lát, mới quay trở lại làm việc.
Kế hoạch cơ bản đã hoàn thành, anh cũng đã ước tính chuẩn xác các loại báo giá, hệ thống máy chủ trong văn phòng thoạt nhìn hơi chật chội.
Lí Giang lật đi lật lại bản kế hoạch: "Từ đầu đến cuối chúng ta đã chạy đến hơn mười thị trường vật liệu xây dựng, cũng nghiên cứu một số nhãn hiệu nội thất, bản kế hoạch này đã sửa chữa mấy tháng rồi, hiện tại đã không còn chỗ nào cần sửa nữa, làm tốt lắm!"
Đinh Sĩ Lỗi nhíu mày, tựa lưng vào ghế: "Trước đó chúng ta đã vấp phải ba lần trắc trở, lần này tôi tính sẽ lên phía bắc, đã liên lạc với mấy người bạn, bọn họ có thể giúp tôi giới thiệu nhà đầu tư. Trạch Mẫn, cậu nghĩ như thế nào?"
Trạch Mẫn đứng trước bàn làm việc, tiện tay lật giấy, những trang giấy này là vô số tâm huyết của bọn họ, ý tưởng khởi động từ năm ngoái, đến năm nay cuối cùng đã hoàn thành, tốn hết cả một năm ròng.
"Tập đoàn Thời Đại khởi nghiệp từ thương mại điện tử, Thẩm Lãng Vĩ là người thành công nhất và cũng là nhà đầu tư trong lĩnh vực ấy, không ai thích hợp hơn ông ta. Sĩ Lỗi, cậu lên phía bắc, tôi tìm Thẩm Lãng Vĩ."
Lí Giang lập tức nói: "Ba lần kia ngay cả cơ hội nhìn thấy ông ta còn chả có, lần này tôi cũng không ôm nhiều hi vọng lắm."
Trạch Mẫn nhíu mày: "Cơ hội nhìn thấy ông ta? Tôi đã gặp ông ta rất nhiều lần, chỉ cần không đi ra ngoài, mỗi sáng từ chín giờ đến chín rưỡi ông ta nhất định sẽ dùng thang máy chuyện dụng đi lên văn phòng ở tầng cao nhất, thời gian ước chừng bốn đến năm mươi giây."
Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi khó hiểu: "Vậy thì sao?"
Trạch Mẫn cười: "Thuyết phục trong thang máy."
Thuyết phục trong thang máy, lợi dụng mấy chục giây ngắn ngủi nhà đầu tư ở trong thang máy nói rõ ý tưởng với đối phương, trong mấy chục giây cần phải để cho đối phương biết bạn là ai, làm gì, dựa vào gì và có gì để cho người ta đầu tư, nhưng chưa có ai từng thử nghiệm chuyện này. Thuyết phục trong mấy chục giây tuy là hành động bất đắc dĩ, nhưng có thể làm cho người ta từ tầng thấp nhất lên đến tầng cao nhất.
Hôm nay khi Triệu Hữu Thời gọi điện thoại tới đánh thức, Trạch Mẫn đã sớm rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề. Anh đánh bóng giày da, trước khi ra cửa cẩn thận chỉnh lại âu phục, bộ âu phục không quá nghiêm túc cũng không quá lỗ mãng, anh không cần phải giả vờ dày dạn kinh nghiệm, nên tất cả đều vừa phù hợp.
Năm ngoái khi kết thúc kì nghỉ hè, anh đã rời khỏi tập đoàn Thời Đại, nửa năm nay thỉnh thoảng anh vẫn trở về tìm đồng nghiệp cũ ăn cơm, cũng sẽ hẹn Thẩm Đạo đi câu cá chơi bóng, bởi vậy cách trang hoàng sắp xếp của tập đoàn Thời Đại vẫn y nguyên như trong trí nhớ của anh, đó là vị trí thang máy chuyên dụng của Thẩm Lãng Vĩ.
Chờ nửa tiếng, cuối cùng có một người dung mạo xấu xí từ từ đi đến vị trí thang máy chuyên dụng, nhân viên tập đoàn Thời Đại đều dừng lại lễ phép chào hỏi: "Thẩm tổng."
Thẩm Lãng Vĩ mặc âu phục, trên tay mang theo sữa đậu nành và hộp thức ăn nhanh, gật đầu, đi thẳng về phía thang máy.
Cửa thang máy từ từ khép lại, một bàn tay đột nhiên chen vào, khiến cho cửa thang máy lại mở ra, đối phương đi vào, thang máy lập tức đóng lại. Thẩm Lãng Vĩ nhíu mày, nghĩ thầm người này đi nhầm thang máy, cũng không trách mắng, ai ngờ đối phương lại chậm chạp không chọn tầng. Thẩm Lãng Vĩ nghi hoặc, lại nghe thấy: "Thẩm tổng, năm ngoái ngài mua ba tòa biệt thự ở Lục Khoa, tiền trang trí tốn đến hàng triệu, doanh thu bất động sản năm ngoái của Lục Khoa là 150 tỷ, diện tích tiêu thụ lên đến 160 tỷ mét vuông, giả dụ trong ba năm trang trí toàn bộ số bất động sản này, chi phí sẽ không thể thấp hơn 50 tỷ, toàn bộ đều lọt vào thị trường nội thất thực thể."
Thang máy đã di chuyển lên hai tầng, Thẩm Lãng Vĩ vẫn không có cơ hội nói, Trạch Mẫn tiếp tục: "Mười mấy năm trước ở trong nước không có ai lên mạng mua quần áo, đồ ăn và mỹ phẩm, mười mấy năm sau thì đặt xe mua nhà trên mạng. Hiện giờ đa số chủ nhà khi trang trí nhà đều sẽ tìm đến nhà thiết kế cá nhân hoặc là công ty nội thất. Tất cả nền nhà, gạch tráng men, vân vân đều đang thiếu trên thị trường internet. Nếu có một trang web có thể tập hợp tất cả các nhãn hiệu nền nhà và gạch tráng men, cùng với phòng tắm, nhà bếp, vật dụng trong nhà và các nhãn hiệu nội thất, đồng thời bố trí nhà thiết kế bên trong, để cho mọi người có thể mua vật liệu xây dựng trên mạng, vừa giảm được chi phí trung gian vừa tạo ra một thị trường thương mại điện tử chuyên trang trí nhà cửa, lấp vào lỗ hổng thị trường, chiếm được một nửa thị trường 50 tỷ." .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Thang máy không ngừng đi lên, Thẩm Lãng Vĩ nhìn về phía Trạch Mẫn, thản nhiên, tiếp tục duy trì sự im lặng.
Trạch Mẫn liếc con số trên thang máy, đã là tầng hai mươi hai, anh cười: "Tôi là Trạch Mẫn, đây là danh thiếp của tôi."
Anh đưa hai tay, nhưng Thẩm Lãng Vĩ không hề nhận lấy, chỉ liếc qua danh thiếp của Trạch Mẫn: "Đây là thang máy riêng của tôi, cậu tự tiện xông vào, tôi có thể gọi bảo vệ."
Trạch Mẫn: "Xin lỗi Thẩm tổng, tôi từng làm việc ở Thời Đại hai tháng, có biết đây là thang máy riêng của ngài, ra hạ sách này cũng là bất đắc dĩ. Năm ngoái tôi và đồng nghiệp từng đến tìm ngài ba lần, nhưng không có cơ hội gặp mặt."
Thẩm Lãng Vĩ thuận tay lấy danh thiếp của anh, cửa thang máy đã sớm mở ra, ông ta đi thẳng ra ngoài: "Cậu về trước đi."
Trạch Mẫn: "Vâng, tôi đã gửi bản kế hoạch ở chỗ thư kí của ngài. Cám ơn Thẩm tổng."
Anh không đưa bản kế hoạch trực tiếp cho Thẩm Lãng Vĩ, nhưng lại trực tiếp cám ơn ông ta. Thẩm Lãng Vĩ nhìn qua cửa kính phía trước, nhìn anh từ từ đi theo phía sau ông ta, đi đến bàn thư kí mới dùng lại, ông ta nhíu mày, đi thẳng vào văn phòng, vốn muốn ném danh thiếp đi, nhưng nghĩ lại thì tùy tiện đặt ở một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.