Tương Tư Hữu Thời

Chương 4: Thế giới văn minh (2)




Người dịch: Rabbitlyn
Trạch Mẫn khiến Triệu Hữu Thời tức đến mặt đỏ tía tai, dường như đã làm được chuyện trọng đại, chỉ thiếu bật cười ha ha, hai chữ "sung sướng" hiện rõ trên trán, một lát sau lại nghe thấy tiếng "ùng ục" vô cùng vang dội, ngay cả người đàn ông cao ráo cũng nhìn về phía này, động tác nhai cơm cũng trở nên chậm. Vì lo lắng kế hoạch có biến, nên Triệu Hữu Thời ở lại đây đợi chừng nửa tiếng để có thể xin sự giúp đỡ từ Trạch Mẫn bất cứ lúc nào, trong lúc đó bụng cô không ngừng kêu "ùng ục" ba lần, cuối cùng nhận được điện thoại báo bình an của Tưởng Phương Dao, cô đã sớm xấu hổ đến mức tai đỏ cả lên, nói một tiếng "cám ơn" rồi chạy trối chết.
Cô vừa đi, cuối cùng Trạch Mẫn đã cười to ra tiếng, người đàn ông cao ráo đi qua hỏi: "Sao cậu lại dọa em ấy đến vậy, mau đi tiễn em ấy đi, đừng để cho một cô nhóc chạy linh tinh vào buổi tối."
"Dọa ư?" Trạch Mẫn lắc đầu cười, "Em ấy tức như vậy, sao cậu nhìn ra tớ dọa em ấy chứ?" Hơn nữa anh ta cũng nể mặt rồi, vừa rồi không cười nhạo trước mặt cô để cho cô uất đến mức bật khóc.
Người đàn ông cao ráo bất đắc dĩ, ăn miếng cơm cuối cùng, đột nhiên hỏi: "Câu cậu vừa dọa em ấy kia rốt cuộc là thật hay giả?"
Trạch Mẫn đã ăn xong, tiện tay ném hộp cơm vào thùng rác dưới chân, vẻ mặt trầm ngâm, không giống lúc trước: "Tan tầm!"
Triệu Hữu Thời đã rời khỏi công ty Trạch Mẫn, nhưng vẫn chưa về nhà, mà đi thẳng đến bệnh viện, lo lắng chờ ở cửa bệnh viện năm phút cuối cùng nhìn thấy Tưởng Phương Dao và Băng Băng bước ra, bên cạnh còn có hai người cảnh sát, dường như đang giáo huấn gì đấy.
Chờ cảnh sát lên xe rời đi, Triệu Hữu Thời mới nhanh chóng chạy tới, Tưởng Phương Dao nhìn cô, mắt ngân ngấn nước: "Triệu Hữu Thời..."
Triệu Hữu Thời ôm tay cô nàng và Băng Băng, lo lắng hãi hùng cả tối, lúc này nhìn thấy bọn họ không bị thương ở đâu, cuối cùng cũng thở phào, muốn mắng các cô ấy một chút, chần chờ một lát, cuối cùng chỉ ôm lấy cả hai. Hai người kia nhiều thịt hơn so với cô, Băng Băng lại có cơ bắp, khó khăn lắm cô mới ôm được cả hai vào lòng, dáng vẻ hơi giống gà mái che chở gà con.
Hiếm khi thấy cô bộc lộ tình cảm như vậy, Tưởng Phương Dao và Băng Băng vô cùng cảm động, cũng vươn tay ôm lại cô, cô nhanh chóng lọt vào trong lòng hai cô ấy.
Triệu Hữu Thời ngửa đầu ra sau, gót chân thiếu chút nữa rời khỏi mặt đất, ôm ấp rất khó khăn, nhưng cô vẫn kiên quyết ôm lấy hai cô ấy, thở hổn hển lại hơi đau lòng, nghĩ lại mà vẫn còn sợ: "Đáng đời hai cậu!"
Ba người đi ra trạm xe buýt, trên đường đi Tưởng Phương Dao khua chân múa tay biểu thị sự vui mừng: "Sau khi bị bọn họ bắt tớ thực sự rất sợ, bọn họ có đến bốn người, dù Băng Băng có khỏe đến đâu cũng không đánh lại họ."
Triệu Hữu Thời không quan tâm đến chuyện đánh nhau: "Bọn họ không bắt nạt các cậu chứ, các cậu có bị đánh không?"
Băng Băng buồn bực gãi đầu: "Cũng không tính là đánh, chỉ kéo cổ áo, lúc lôi chúng tớ đến bệnh viện suýt nữa bẻ gãy cánh tay của bọn tớ. Tớ thì không có việc gì, còn cánh tay Tưởng Phương Dao nhất định bầm tím rồi."
Triệu Hữu Thời lập tức nắm lấy tay Tưởng Phương Dao, tạm thời còn chưa nhìn thấy vết thương, không biết qua một ngày có xuất hiện vết bầm tím hay không, cô tức giận: "Sao không đánh gãy xương các cậu đi!"
Tưởng Phương Dao lấy lòng ôm lấy cánh tay cô, nói tiếp: "Sau đó tớ dựa theo cách cậu dạy tớ, đúng là dùng được, tớ không để cho Băng Băng lên tiếng, cậu ấy nói tớ sợ lộ ra. Tớ giả vờ điềm đạm đáng yêu, nói chúng tớ vừa đi WC, nhìn thấy người nọ bị chụp bao tải, đúng lúc bạn anh ta tìm đến tưởng chúng tớ đánh anh ta thành ra như vậy, tớ giả vờ giống lắm ấy, aiz..." Tưởng Phương Dao đột nhiên nói, "Nếu cậu nói hiệu quả nhất định còn tốt hơn, ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng. Tớ thấy hai chú cảnh sát kia vẫn còn bán tin bán nghi, vừa rồi khi đi ra còn giáo huấn chúng tớ đấy!"
Triệu Hữu Thời hỏi: "Mấy người đàn ông kia thực sự không tranh cãi sao?"
"A!" Tưởng Phương Dao đương nhiên, "Bọn họ nhìn thấy cảnh sát giống như chuột thấy mèo ấy, chỉ nói là hiểu lầm, chuyện cứ vậy là được giải quyết, rất hả giận nha! Ôi..."
Triệu Hữu Thời cấu Tưởng Phương Dao: "Đừng nghĩ đơn giản như vậy!" Nói xong, trong lòng lại cảm thấy kì quái, hình như cô bị Trạch Mẫn tẩy não rồi.
Xe buýt đã đến, ba người đến gần trạm xe thì xe sắp di chuyển, Tưởng Phương Dao và Băng Băng lập tức túm lấy cánh tay Triệu Hữu Thời, kéo cô chạy thật nhanh, lớn tiếng gọi: "Bác tài xế chờ một chút, chờ một chút!"
Thật vất vả mới chạy được lên xe, cánh tay Triệu Hữu Thời bị các cô ấy túm đến phát đau, định lên tiếng, đột nhiên phát hiện còn có một hành khách nữa muốn lên xe, cô vội vàng bước nhanh hơn, lại nghe thấy Tưởng Phương Dao và Băng Băng hô lên: "Đại ca!"
Triệu Hữu Thời quay đầu, hành khách thứ tư là Trạch Mẫn.
Trạch Mẫn được tiền hô hậu ủng, trái ôm phải ấp, trên xe chỉ có lác đác mấy hành khách đều nhìn trộm về bên phía này. Tưởng Phương Dao và Băng Băng trái một tiếng "đại ca", phải một tiếng "đại ca", không biết là ai mấy hôm trước còn hô to gọi nhỏ nói muốn rạch mặt Trạch Mẫn, tuyệt giao với anh ta.
"Đại ca, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, mấy hôm trước là lỗi của em, không nên tức giận với anh." Tưởng Phương Dao bám vào thành ghế, mặt quay về phía sau, Trạch Mẫn và Băng Băng ngồi ở ghế sau cũng lên tiếng trách móc Tưởng Phương Dao.
Trạch Mẫn như cười như không, nơi này chỉ có một người duy nhất không gọi anh ta là "đại ca", lúc này không hề nhìn anh ta, Trạch Mẫn nói: "Muốn cám ơn thì cám ơn em ấy, cách của em ấy không tồi." Người này đúng là ngốc, câm như hến, ngày thường vô cùng nhàm chán, chỉ biết đọc sách, ngày nghỉ hiếm khi tham gia tụ tập, nhưng không hiểu sao nhân duyên lại rất tốt. Trạch Mẫn thừa nhận chỉ số thông minh của cô khá cao, lúc trước chỉ nói một câu cô đã suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh, trong mấy giây gọi điện thoại, lập tức nghĩ ra lý do thoái thác dạy cho Tưởng Phương Dao, không nghĩ tới cô nhìn thành thật như vậy mà cũng biết dạy người ta nói dối.
Tưởng Phương Dao kích động vỗ vai Triệu Hữu Thời: "Cậu giỏi thật đấy Triệu Hữu Thời, tớ tưởng là đại ca dạy cậu nói, thật không hổ là chị em tốt của tớ, thông minh y như tớ!"
Triệu Hữu Thời che bả vai, u oán liếc Tưởng Phương Dao, Trạch Mẫn trùng hợp nhìn thấy một bên mặt cô, lông mi dày, sắc mặt hơi tái nhợt, anh ta cười: "Không dám đâu, vì em, cô ấy phải chịu đói bụng đấy."
"Ầm" một tiếng, khuôn mặt tái nhợt nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Trạch Mẫn tốt bụng nhịn cười, nói mấy câu bảo Tưởng Phương Dao và Băng Băng đưa di động ra, hai cô ấy không biết anh ta muốn làm gì, ngoan ngoãn đưa di động, ngay cả Triệu Hữu Thời cũng cảm thấy hiếu kì, quay đầu lại xem.
Trạch Mẫn nhắn tin ở từng di động một, nói: "Anh vừa bảo cha mẹ các em đến trạm xe đón." Nói xong ngước mắt lên, lại nhìn thấy tầm mắt của Triệu Hữu Thời, anh ta cười, "Gần đây ít ra ngoài vào buổi tối thôi, về sau nhớ rõ làm việc gì cũng phải động não. Ngày mai theo anh đi mua chút quà tặng thành thật nhận lỗi, tối nay chẳng qua là đưa được các em về thôi, đừng nghĩ như vậy là đã xong chuyện, hai em đánh vỡ đầu họ, cũng nên cho các em một bài học nhớ đời." Tùy hứng làm bậy, nghĩ rằng cả thế giới xoay quanh các cô.
Khó trách anh ta lại bắt xe ở chỗ này, cả ba người lập tức hiểu được ý của anh ta, hơi hoảng sợ, liếc nhìn lẫn nhau.
Triệu Hữu Thời xuống xe trước các cô ấy, trước khi xuống dặn dò kĩ càng: "Nhất định phải chờ cha mẹ các cậu đấy, đừng có chạy linh tinh!" Mắt thấy Trạch Mẫn cũng sắp xuống, cô nhanh chóng đeo ba lô lên, ba chân bốn cẳng chạy xuống.
Về nhà còn phải đi một chuyến xe buýt nữa, đi bộ mất chừng hai ba mươi phút, ngõ Ngô Đồng tĩnh mịch vắng vẻ, khắp nơi đều lộ ra sự nguy hiểm. Trên đường đi Triệu Hữu Thời nghiêm túc đi theo phía sau Trạch Mẫn, anh ta đi nhanh cô cũng đi nhanh, anh ta đi chậm cô cũng đi chậm, nhưng phần lớn thời gian anh ta đều đi nhanh, mỗi bước phải bằng hai bước của Triệu Hữu Thời. Triệu Hữu Thời là loại người nhỏ chân ngắn so với anh ta, đành phải chạy đuổi theo, đáng ghét nhất là Trạch Mẫn không đi thẳng về nhà mà còn đi đường vòng đến một cửa hàng bán đồ ăn vặt gần đấy, đóng gói một phần chim cút kho và một cốc nước giải khát, mùi chim cút kho lan tỏa bốn phía, Triệu Hữu Thời đói đến mức chân nhũn cả ra, yên lặng nghĩ đến mùi vị ăn cơm với chim cút kho, trong lòng chắc chắn Trạch Mẫn cố ý giở trò.
Nhà của Trạch Mẫn cũng ở chỗ sâu trong ngõ Ngô Đồng, chắc chắn đi qua nhà Triệu Hữu Thời, đã gần mười giờ, trong ngõ không có người, chỉ có hai con gà mái cũng đã bị người ta làm thịt sạch, lúc này không có một chút tiếng động nào. Trạch Mẫn chú ý tới bóng dáng nhỏ trên mặt đất nhắm mắt theo đuôi đi sát anh ta nên cố ý bước càng nhanh, lập tức nhìn thấy bóng dáng phía sau nghiêng ngả, truyền đến tiếng ba lô lúc ẩn lúc hiện, Trạch Mẫn đột nhiên nghe thấy, "Này..."
Anh ta nhướng mày, bước chân ngừng lại, xoay người nhìn về phía Triệu Hữu Thời. Đèn đường chiếu vào Triệu Hữu Thời, vẻ mặt cô nghiêm túc, có mùi chính khí lẫm liệt: "Di động là của chị em."
Đột nhiên nói một câu như vậy, nhưng Trạch Mẫn lập tức hiểu được.
"Số điện thoại được đăng ký bằng tên thật của chị em, bọn họ thực sự có thể tra ra sao?" Ngoài mặt thì Triệu Hữu Thời bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bất an, cô nghĩ ngay từ đầu Trạch Mẫn chỉ đang hù dọa cô thôi.
"Muốn biết sao?" Trạch Mẫn hỏi.
Triệu Hữu Thời gật đầu, vẻ mặt mong đợi, ánh mắt mở to, thấy Trạch Mẫn cười đến đáng giận: "Gọi 110 hỏi cảnh sát ấy."
Triệu Hữu Thời rất muốn cướp lấy túi nilon trong tay anh ta, ăn hết chim cút kho, nhả xương trả lại anh ta.
Khi Trạch Mẫn về nhà, bà Trạch vẫn còn chưa ngủ, lại bật điều hòa rồi mang canh đậu xanh ra: "Sao hôm nay tăng ca muộn như vậy, buổi sáng ra ngoài cũng không mang theo di động. Đúng rồi, buổi chiều có một cô bé tên Tưởng Phương Dao gọi cho con đấy." Nói tới đây, bà Trạch nháy mắt, "Cô bé đó là ai vậy?"
Trạch Mẫn buồn cười đưa túi nilon, quả nhiên thành công dời được sự chú ý của bà Trạch: "Ai da, buổi sáng mẹ chỉ tiện miệng nói muốn ăn chim cút kho của "Hưng Ký", khuya như vậy con còn chạy đi mua làm gì."
"Mệnh lệnh của mẹ con nào dám không theo!" Trạch Mẫn mở hộp thức ăn nhanh ra, mùi hương ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng, anh ta nhìn vẻ mặt rạng rỡ của bà Trạch, đột nhiên nhớ tới mấy lần rẽ trên đường nhìn thấy vẻ mặt ai oán tức giận của Triệu Hữu Thời, cô không nghĩ là anh ta cố tính trêu cô đấy chứ, ngây thơ vậy sao?
Lúc này Triệu Hữu Thời đang chan canh ăn cơm, bên tai là giọng nói của chị gái: "Mấy ngày nữa em cũng nên mua di động đi, trước kia không để cho em mua là sợ ảnh hưởng đến học tập."
Triệu Hữu Thời bụng đói kêu vang, nhai cơm lại ra mùi chim cút kho, thầm hận Trạch Mẫn ấu trĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.