Tương Tư Không Biệt Ly

Chương 7:




Tác giả: Bắc Đồ Xuyên
Dịch & biên tập: AnVTNh
KHÔNG RE-UP ‼️ KHÔNG RE-UP ‼️KHÔNG RE-UP ‼️ HÃY ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ @ANVTNH ‼️
- --
- DÙ CHỈ MỘT KHẮC CŨNG KHÔNG THỂ NHÀN RỖI -
(Phần 1)
Tương Tư bị tiếng đập cửa làm cho bừng tỉnh.
Thông thường Niệm Xuân và Thính Hạ sẽ thay phiên nhau gác đêm, mà nhóm quân thị vệ được chỉ định ở lại đây cũng luôn không ngừng canh giữ bên ngoài.
Theo lý mà nói, bọn họ sẽ không tự ý gõ cửa như vậy, nếu có việc thì phải xin chỉ thị trước mới phải.
Nhưng đầu óc Tương Tư bây giờ đã bị cơn mê man làm cho lẫn lộn, nhất thời không thể phân định rõ ngày giờ hay nơi chốn.
Nàng bị tiếng đập cửa kia làm cho hoảng loạn, nhanh chóng khoác áo ngoài rồi bước ra mở cửa.
Lý Văn Huyên đứng bên ngoài khung cửa, toàn thân khoác áo màu đen sẫm, nước mưa đã thấm ướt toàn bộ áo choàng bên ngoài của hắn, ngay cả ngọn tóc cũng ướt đẫm vì lệ trời. Ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn nàng, cúi đầu hỏi, "Sao lại khóc?"
Tương Tư đưa tay lau qua gương mặt mình, đến bây giờ mới phát hiện ra nước mắt đã rơi đầy hai gò má, bèn phải lắc đầu, "Ăn uống không vào, ngủ cũng không ngon..."
Lời nói vừa dứt, bỗng nhiên cảm thấy như mình đang nũng nịu với hắn.
Ngẫm nghĩ lại cũng thấy không có gì gọi là quá đáng, từ trước đến nay nàng vẫn luôn như vậy.
A huynh luôn nuông chiều nàng, đến mức có mấy lần nàng trộm nghĩ, có khi nào mình chính là muội muội thất lạc nhiều năm của hắn hay không.
Nhưng lần này hẳn chẳng nói năng gì, chỉ cúi đầu như vậy, nhìn nàng.
Nửa đêm xông vào khuê phòng của nữ nhân, Tương Tư cảm thấy hắn thật không có phép tắc gì.
Nhưng rồi nàng lại nhận ra, xưa nay hắn vẫn luôn hành xử phải phép với người khác, duy chỉ trừ nàng ra.
Trước kia nàng vẫn luôn cảm thấy giữa hai người, tình ý chênh lệch.
Nhưng dường như màn đêm đã làm nhoè đi lý trí, khiến lòng người nhuốm màu sầu muộn, để nàng tự nảy sinh chút cảm giác dè dặt.
Càng cảm thấy hắn chính là một tên lãng tử Đăng Đồ*.
*Lãng tử Đăng Đồ (登徒浪子) hay cách gọi khác là Đăng Đồ Tử. Trong đó, Đăng Đồ là họ kép, Tử là cách để gọi nam nhân. Đăng Đồ Tử, là một vị quan lớn của nước Sở ở thời Chiến quốc. Tống Ngọc viết bài phú <Đăng Đồ Tử háo sắc phú> miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ cổ điển, đồng thời khắc hoạ sự háo sắc của vị quan Đăng Đồ Tử, thể hiện quan điểm về tình yêu. Về sau, Lãng tử Đăng Đồ hoặc Đăng Đồ Tử được dùng để chỉ những người đàn ông mê luyến nữ sắc. (Theo Baidu)
"Sao A huynh không nói năng gì, có phải là, người cũng đang cảm thấy ta đang vô cớ gây chuyện?" Đã nhiều ngày qua Lý Văn Huyên không ghé đến thủ phủ, nhưng vẫn luôn không quên sai người đem vật phẩm và những món ăn ngon đến đây, chung quy lại là lo lắng không thiếu bất kỳ thứ gì, thậm chí còn vì sợ nàng nhớ hương vị quê nhà mà cố tình sắp đặt một đầu bếp có thể nấu được món ăn Hoán Dương vào trong phủ.
Tương Tư biết rằng, nàng không nên trách cứ hắn điều gì.
Thế nhưng vẫn không kiềm lòng được mà oán than.
Hắn còn chưa kịp nói gì thì nàng đã ban tội trước, "Đêm hôm khuya khoắt mà người lại đến trước cửa khuê phòng, cũng không thèm dè chừng thể diện cho ai."
Ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, nàng cảm thấy hắn so với trước đây lại càng cao hơn đôi chút, dáng vẻ đĩnh đạc, khí thế bức người. Giữa khoảnh khắc lặng im không nói một lời kia, quả thực rất có phong thái của bậc đế vương.
Khiến Tương Tư cảm thấy, dường như nàng mới là người đã không phải phép.
Gần đây nàng thường xuyên có cảm giác lạc lõng hệt như hồi nhỏ, trong thâm tâm dần tồn tại một nỗi khát khao được cùng hắn khăng khít thân mật như thuở xưa. Nhưng nàng cũng sợ chính mình mạo phạm Thiên tử, đem thêm phiền toái đến cho đường huynh và những người thân khác của mình.
Lý Văn Huyên thở dài, "Thực lòng ta rất muốn ôm nàng một cái, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, nếu ta ôm nàng thì sẽ có vẻ tuỳ tiện, nhưng nếu không được ôm nàng, ta lại chẳng cách nào ngăn được cảm giác khó chịu ấy trong lòng. Cũng thật đáng thương, chỉ là muốn ôm lấy nàng một chút nhưng lại khó khăn đến vậy... Giờ đây nàng đã trưởng thành, không thể yêu cầu ta đối đãi với nàng theo vai vế của bậc huynh trưởng như trước đây được."
Dáng vẻ ưu sầu kia của Tương Tư chợt tan biến trong phút chốc, tựa như có năm nguồn sấm nổ vang trời trong cùng một khoảnh khắc, kéo theo đó là hàng vạn ngọn lửa kết hoa rực rỡ cả một góc trời, khiến đầu óc nàng vỡ vụn thành trăm mảnh.
Không biết thời gian đã trôi qua mất bao lâu, mãi đến khi Tương Tư cảm thấy hơi thở của mình không thể nghẹn lại thêm nữa, cuối cùng nàng mới có thể hít sâu một hơi, kiềm nén hơi thở của mình, nhìn hắn mà một lời khó nói hết, "Ngài không thể giữ chừng mực một chút ư?"
Ngài có tâm tư thế nào thì cứ giữ trong lòng là được rồi, hà cớ gì còn phải nói ra.
Hiện tại Tương Tư cảm thấy mình không thể nhìn hắn thêm được nữa, đành phải quay đầu đi.
"Nếu Cô không biết giữ chừng mực, thì ngay từ hai năm trước lúc nàng quyết định rời khỏi Kinh thành, ta vẫn còn chuyện khác vẫn chưa tính sổ với nàng, việc hạ thuốc vào thức ăn của ta, là chủ ý của nàng, đúng không?"
Nào có phải là hắn kiên quyết không cho phép nàng được rời đi, bởi kỳ thật hắn cũng đã từng cân nhắc rõ ràng hai mặt lợi và hại, suy cho cùng, ở thời điểm đó thì phải để nàng rời đi mới là lựa chọn tốt nhất. Khi ấy Thái hậu đã qua đời, ngoại trừ hắn ra sẽ không còn ai khác che chở cho nàng. Dẫu không đành lòng thì hắn vẫn phải thừa nhận một điều, ở thời điểm đó, hắn cũng không đủ năng lực để có thể bảo vệ nàng thật chu toàn.
Hắn chỉ hy vọng mình có thể đích thân tiễn nàng rời đi, được hộ tống nàng đến bình an đến Hoán Dương, rồi chờ một thời cơ thích hợp lại sẽ nghênh đón nàng trở về.
Phải làm như vậy thì mới gọi là trân trọng nàng, cũng sẽ không khiến nàng phải chịu cảm giác đắng cay hay tủi hờn.
Thế nhưng nàng lại quả quyết cắt đứt với hắn đến thế.
Tương Tư cúi đầu, vô thức kháng cự việc gợi nhắc lại chuyện này, "Là do ta biết là A huynh sẽ không thể nhẫn tâm, thay vì quyết đoán thì người lại quá do dự. Ta không muốn khiến người phải khó xử thêm." Không hiểu vì sao, Tương Tư cảm thấy dây cương vốn luôn xiết chặt trong lòng nàng giờ đây đã buông lỏng, lặng lẽ rơi xuống mặt đất giá lạnh.
Hắn đã hỏi thành lời, có lẽ cũng sẽ không chấp nhặt nữa.
"Chỉ là nàng đã không đặt Cô ở trong lòng mà thôi." Khoảnh khắc hắn buông tay xuống, cơn mưa rả rích chợt dứt đoạn, mây đen cũng tan đi, để lộ ánh trăng ngà lững lờ phía sau. Mà ngọn lửa từ trong tượng đèn đá nay đã dần trở nên lập loè khó tả, khiến gương mặt hắn ẩn hiện từ trong khoảng không ngược sáng, có vẻ lạnh lùng khác lạ.
Tương Tư nhíu chặt lông mày, cảm giác tủi hờn lúc này khiến nàng cũng chẳng dễ chịu là bao, "Đâu phải là ta không biết tốt xấu, chỉ là từ trước đến nay vẫn luôn là người che chở cho ta, chẳng lẽ ta lại không muốn vì người một lần hay sao?"
Tiên Đế cùng Thái hậu đời trước không phải là mẫu tử thân sinh, hai người họ nếu không phải đang âm mưu tính kế thì cũng là nhọc lòng phòng bị với đối phương, cứ như vậy suốt năm suốt tháng. Nhớ khi đó Tiên đế đăng cơ đương tuổi vẫn còn nhỏ, Thái hậu đứng ra trông coi đất nước, nắm toàn bộ quyền hành triều chính, chờ đến khi Hoàng đế thành niên thì chủ động giao lại toàn bộ quyền lực. Cũng từ đó bà quay về ngụ tại Đông cung, không còn lộ diện trước chúng quần thần nữa, thế nhưng toàn bộ Hoàng cung này, không ai lại không sợ bà.
Suốt một đời của Tiên đế, ngài vừa chán ghét, lại vừa dè chừng vị Mẫu hậu này.
Hoàng hậu nhìn mà không tránh được dao động trong lòng, bà ta biết rõ thế lực từ mẫu tộc mình không cách nào sánh bằng với Thái hậu, mà Thái tử điện hạ lại có năng lực hơn người, thậm chí còn vượt bậc so với Phụ hoàng của hắn. Về sau nếu như Thái tử đăng cơ thì toàn bộ nửa đời sau của bà ta liệu có được yên bình mà giữ được mạng hay không, đều phụ thuộc vào đứa con trai này.
Mà Thái tử, hiển nhiên cũng không xem bà ta là Mẫu hậu trong lòng hắn.
Hoàng hậu không phải hạng người sẽ ngồi yên chờ lưỡi đao kề cổ, càng về sau bà ta lại càng cảm thấy chính mình không thể tiếp cận được Thái tử, dần dà đã nổi lên dã tâm. Tương Tư trộm nghĩ, nếu như có được một thời cơ thích hợp, hẳn là bà ta sẽ muốn diệt trừ tận tay mối nguy trong lòng này.
Trước khi Tương Tư rời khỏi Kinh thành, Hoàng hậu đã mấy lần gọi nàng sang Trung cung trò chuyện, nếu không ám chỉ bóng gió thì cũng là mỉa mai đâm thọc, lờ mờ ngỏ ý muốn nàng ngoan ngoãn quy thuận bà ta, trở thành tâm phúc để bà ta nói sao nghe vậy. Mỗi lần như thế Tương Tư đều bày ra dáng vẻ ngây thơ thật thà, cái gì cũng không biết không hiểu. Đến khi hồi cung lại hãi hùng, khiếp đảm, chẳng biết lần sau sẽ là khi nào.
Thái tử rất chán ghét những lần Hoàng hậu động đến Tương Tư, thế nên về sau càng ngang nhiên công khai đối đầu với bà ta.
Hoàng hậu nản chí, không còn cố tình tiếp cận Tương Tư nữa, thay vào đó một bên mượn sức mẫu tộc chống đối Thái tử, một bên lại cùng Tứ hoàng tử bày mưu tính kế.
A huynh không thèm bận tâm, nhưng Tương Tư lại không thể không nặng lòng.
Giữa chốn thành trì cao rộng này, kỳ thật trước nay Tương Tư vẫn chưa từng có được một vị trí của riêng mình. Nơi duy nhất mà nàng có thể yên ổn ở lại cũng là do Thái hậu và A huynh ban cho.
Hiện giờ Thái hậu đã qua đời, A huynh lại vướng vào thế vẫy vùng nơi nước cạn, nàng càng không muốn trở thành hòn đá ngán chân hắn.
Giả như nàng không còn ở đây nữa, thì sẽ không ai có thể kiếm cớ đổ tội lên người nàng, mà A huynh cũng có thể vì thế mà không cần kiêng tránh dè chừng, mặc sức thể hiện quyền năng.
Thực tâm mà nói, nếu như hắn có thể bỏ mặc nàng sớm hơn một chút, vậy thì sẽ chẳng còn thứ gì có thể lay động đến hắn, khiến hắn phân tâm.
Đáng tiếc, hắn lại là người nặng tình như thế.
Hắn còn quá mức tự tin, chẳng màng che đậy bất kỳ điều gì, lại càng không muốn giả vờ xa cách hay thờ ơ với nàng.
Người như hắn vốn kiêu ngạo từ trong xương cốt, một khi đã quyết định đưa một thứ gì đó về dưới vây cánh của mình thì ắt sẽ bảo vệ đến cùng, dù có đổ máu cũng chớ hề buông tay.
Thái phó đã từng nói, trọng tình nghĩa chính là cái phúc của hắn, nhưng đồng thời cũng là mối nguy của hắn. Ngài hy vọng vào một ngày nào đó về sau, hắn sẽ không lựa chọn hành động theo cảm tính nữa.
Thời điểm Tương Tư rời đi, lòng nàng nặng trĩu nỗi sầu. Nàng quả thực không đủ can đảm, cũng không dám đánh cược, và càng không có dũng khí để đối mặt với hắn.
Hắn không chỉ là A huynh của nàng, mà còn là Thái tử điện hạ, là niềm hy vọng của hàng vạn bách tính ngoài kia.
Hắn chắc chắn sẽ là một vị quân vương anh minh.
Lý Văn Huyên khẽ gật đầu, "Được, nói đi liền đi, còn ta đến cả tư cách để tiễn nàng một đoạn đường cũng chẳng có, đúng không? Nàng liệu có biết lúc đó có bao nhiêu ánh mắt đang túc trực theo sát bên người nàng hay không?"
Một đường rời khỏi đô thành kia có biết bao gian nan, phải đến khi người của hắn dõi theo tới tận Hoán Dương, nàng mới có thể an toàn đến nơi.
"Ta biết, nhưng ta chỉ mong rằng, người sẽ không phải nhọc lòng vì ta thêm nữa."
Lý Văn Huyên cười lạnh một tiếng, nói tiếp, "Nàng đúng là sợ Cô sẽ liên luỵ đến nàng. Quả thực không sai, đúng là Cô muốn đem nàng giữ lại bên mình, che chở cho nàng. Nhưng nếu không có Cô, cũng sẽ không ai lại một mực để mắt đến nàng như vậy. Là do Cô đơn phương tình nguyện."
Giọng điệu kia rõ ràng là đang rất tức giận, nhưng cớ vì sao nàng lại nghe ra mấy phần tủi hờn nơi đó, như thể hắn đang trách giận hành động của nàng.
Nhưng những lời nàng nói cũng là sự thật, lúc ấy nàng chỉ mong hắn có thể bình tĩnh hơn một chút, đừng mãi tự làm theo ý mình.
Nàng cho rằng...
Nàng không đáng để hắn làm như vậy.
Số mệnh đã an bài để nàng chỉ có thể là một tấm thân phiêu bạc tha phương. Thế nhưng nàng vẫn được hưởng một đời vinh hoa như thế, lại chưa từng chịu điều gì khổ sở, ngay cả việc được gặp gỡ hắn cũng chưa bao giờ khiến nàng phải hối hận. Những ngày tháng ở Hoàng cung ấy, người người đều nói thật buồn chán, thật khó khăn, nhưng đối với nàng mà nói, lại là những năm được vô ưu, vô lo nhất đời người.
Nàng thực lòng biết ơn.
"Lời nói lúc đó chỉ là vì ta đang tức giận... Thôi vậy." Tương Tư muốn phản bác lời hắn nói, nhưng giọng điệu nàng lại càng nhẹ dần đi. Bởi nàng biết, dù trong những lúc gian nan nhất, trăn trở nhất, hắn cũng chưa từng một lần nói lời nào khiến nàng buồn lòng.
Lý Văn Huyên dường như đã bắt được điểm yếu của nàng, liền nói, "Thư ta viết cũng không buồn hồi đáp, quà lễ ta gửi cũng không thèm thu nhận, hai năm qua đối với ta mà nói là biết bao gian truân cách trở, không lúc nào là không tự phiền trách bản thân vì để nàng phải chịu cảnh tùi hơn một mình. Còn nàng ở Hoán Dương lại thật quá tự tại, chỉ e là cũng chưa từng nhớ đến ta bao giờ. Bao nhiêu thư tín hay quà lễ vừa gửi đến đã lập tức chối từ, đúng thật là khó chiều." Lời càng nói ra lại càng hăng say, hắn liên tiếp gật đầu, thanh âm bị đè nén đến độ trầm khàn, "Tâm ý của ta từ trước đến nay, đều chẳng đáng giá một đồng."
Một cảm giác chán chường đột nhiên vỡ oà trong lồng ngực nàng, chèn ép đến mức khiến nàng khó chịu mà siết chặt bàn tay, "Ta không có nghĩ như vậy. Chỉ là ta sợ... sợ rằng nếu như buông lỏng đề phòng, dù chỉ một khắc, cũng sẽ để lại nỗi luyến tiếc."
Lý Văn Huyên nhướng mày, "Luyến tiếc cái gì?"
Tương Tư bình tĩnh lại, mím môi không nói lời nào.
Như rằng lại thất vọng thêm lần nữa, Lý Văn Huyên khẽ đáp, "Được rồi, nàng chớ có lừa gạt ta nữa. Nàng bạc tình bạc nghĩa như thế, ta đã sớm thấu rõ rồi, chỉ đáng thương cho ta, tình nghĩa nặng sâu nhưng lại phó thác sai người."
Dứt lời, liền quay đầu rời đi, chỉ là từng bước chân nối nhau thật chậm rãi.
Tương Tư vội quýnh lên, nhịn không được mà đưa tay kéo lớp áo choàng bên ngoài rồi vội bước theo sau hắn, vừa đi vừa buồn bực nói, "Trái phải ra sao đều tuỳ người định đoạt, người nói ta không nên đi thì ta lập tức không đi nữa, người nói ta bạc tình thì ta cũng chấp nhận bạc tình. Nhưng thật ra người làm việc cũng chẳng thoả đáng chút nào, người sai thuộc hạ đến Hoán Dương cưỡng ép ta tới đây, khiến Chúc gia còn tưởng rằng ta đã đắc tội với Bệ hạ. Đêm còn chưa tàn canh người đã chạy tới nơi này, chỉ may là đường huynh ta không biết chuyện, nếu biết chắc chắn sẽ chạy ra đón tiếp. Có con gái nhà ai trong sạch mà lại ban đêm khuya khoắt lén lút gặp gỡ nam nhân cơ chứ, về sau chuyện này truyện ra bên ngoài, ta có cố mở miệng cũng không cách nào nói cho rõ ràng được..."
Vốn dĩ Lý Văn Huyên đang trộm liếc mắt nhìn, vừa thấy nàng đã sắp đuổi kịp theo liền bước nhanh hơn một chút, nhưng khi nghe nàng lên án trách móc như vậy thì lại đột ngột dừng bước.
Tương Tư cứ mãi cúi đầu mà đi, còn chưa kịp đề phòng thì hắn đã đột nhiên đứng lại, lập tức va đầu vào lưng hắn.
Tấm lưng kia vững chắc như bàn thạch, khiến đầu nàng đau đến mức choáng váng, thầm trách hắn làm từ cục đá hay sao, cớ như nào lại cứng rắn đến thế.
Đầu đau lại dẫn đến buồn bực dâng tràn, thêm cả phần tủi hờn từ nãy giờ, khiến nàng sống mũi cay cay, lồng ngực đau xót. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy hốc mắt phiếm hồng, giận dữ nói, "Người không thể đi đứng tử tế một chút sao?"
Lý Văn Huyên nhịn không được mà nghiêng đầu cười rộ lên, nhưng vẫn sợ chọc nàng tức giận thêm nên lập tức mím môi khắc chế, nhưng chỉ tiếc là hắn càng cố nhịn lại càng khiến bả vai thêm run run.
Tương Tư tức giận đánh hắn một quyền, "A huynh người thật là quá đáng."
Một quyền nàng đánh ra quả thực không đau cũng không ngứa, ngược lại càng khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Lý Văn Huyên cúi đầu nhìn nàng, "Sao lại khóc rồi, nàng thật sự được làm thành từ nước sao?"
Tương Tư buồn bực đáp lại, "Khi ta muốn khóc thì sẽ khóc. Ta không còn cách nào khác, nước mắt của ta đương nhiên ta phải làm chủ cho nó."
Lý Văn Huyên giơ tay, lòng bàn tay thoáng cọ qua khoé mắt nàng, "Đừng khóc nữa, nếu nàng khóc ta thật sự sẽ ôm nàng đó."
Tương Tư nhất thời lùi về sau hai bước, hung dữ nói, "Tuỳ tiện!"
"Hôn sự là chuyện do trưởng bối chỉ định, nên ta cũng đã ngỏ lời với trưởng bối nhà nàng. Khi nàng còn đang trên đường đến Kinh thành, ta đã yêu cầu người của chùa Hồng Lư chuẩn bị thiếp canh* cho chúng ta, Lễ Bộ đã chọn được ngày tốt, tên của nàng cũng đã được trình lên tông miếu. Chẳng mấy ngày nữa thôi, cả Kinh thành này đều sẽ biết nàng chính là Hoàng hậu do đích thân ta lựa chọn. Ta còn chưa ôm nàng, nàng đã nói ta tuỳ tiện rồi? Khi nàng còn nhỏ, cũng đâu thiếu những lần ta ôm nàng, thậm chí khi đã lớn nàng vẫn còn nhào vào lồng ngực ta khóc đó thôi, khi đó lại chẳng thấy nàng ngượng ngùng chút nào."
*Thiếp canh (庚帖): Là tờ giấy viết tên họ, tuổi tác, tổ tông,... của cô dâu và chú rể trong ngày đính hôn để hai bên nhà trai nhà gái trao đổi cho nhau theo tục lệ xưa. (Theo từ điển Hán Nôm)
Tương Tư che hai tai lại, "Ta không nghe, dù ta có nói trái nói phải vẫn không nói lại lý lẽ của người."
Lý Văn Huyên bắt lấy hai tay của nàng, kéo xuống, "Nàng không nghe thì ta vẫn nói, sau này vẫn sẽ nói, ngày nào cũng nói, vậy nên trước tiên nàng cứ tập dần thành thói quen đi. Bằng không thì về sau ta cứ chào hỏi trước một tiếng, nhường nàng chuẩn bị câu từ trước, rồi để nàng tuỳ ý tranh cãi với ta."
"Ai lại muốn cùng người tranh cãi chứ, rõ ràng là vì A huynh vô cớ vô sự gây rối trước." Cuối cùng Tương Tư cũng hiểu, chẳng qua là vì hắn biết tâm tình nàng không tốt nên cố ý trêu đùa nàng mà thôi.
"Hiện tại đã có thể nói với ta rồi chứ? Rốt cuộc vì sao nàng lại khóc?" Lý Văn Huyên nghiêng đầu nhìn nàng.
Tương Tư chợt nhớ đến giấc mơ ban nãy, mênh mang giữa cơn mộng mị là những mảnh vỡ hỗn độn của ký ức, tất cả đều ấm áp dịu dàng như thế, nhưng lại khiến nàng khổ sở không thôi.
Chung quy lại chính là vì cảm thấy mọi thứ đều quá mức tốt đẹp.
Mà những thứ tốt đẹp xưa nay luôn chỉ là phù du thoáng qua.
Nửa đời này của nàng vẫn luôn là những tháng ngày phải quẩn quanh trong sự chờ đợi, dằn vặt, thống khổ và mất mát. Tất cả những cảm xúc ấy giày xéo nàng từng cơn, khiến nàng không thể thở nổi.
Tương Tư quả thực rất lo sợ. Nàng biết trong lòng A huynh có nàng, nhưng nàng cũng sợ rằng A huynh không thực sự thích nàng đến thế.
Nếu đã không phải là thứ tình cảm tốt nhất, vậy nàng sẽ không mong đợi.
Mẫu thân nói, người sống trên đời này luôn là ba phần chân tình, bảy phần gian dối. Nếu chân tình chiếm được năm phần, tức đã là cực hạn.
Tương Tư muốn được dành trọn trái tim, trọn tình ý để bảo vệ một người. Thâm tâm nàng cũng muốn ấp ôm một bóng hình, nhưng lại không thể vì thế mà buông bỏ chính mình.
Người ấy là bậc Thiên tử, xa vời khiến nàng không thể với.
"Bọn họ nói, người đã vừa ý nhị tiểu thư của nhà Nguỵ tướng quân." Tương Tư trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng phải hỏi thành câu.
Hắn sắp xếp rất nhiều người túc trực bên cạnh nàng, chỉ hận không thể khiến bọn họ nghe ngóng được bất kỳ lời nào từ nàng đều sẽ nhanh chóng báo lại cho hắn. Vậy nên những lời mà Niệm Xuân và Thính Hạ nói từ ban chiều, sợ là hắn đã sớm biết, nếu không cũng sẽ không mặc kệ đêm đen mà đến đây tìm nàng.
Vậy nàng cũng không cần che che giấu giấu nữa.
Một khi đứng trước mặt hắn, những trò tâm cơ thoả lấp kia cũng hoá thành cát bụi vô năng.
Lý Văn Huyên thoáng sửng sốt vì lời nàng hỏi, sau đó chợt bật cười, cúi người nhìn Tương Tư, "Nàng để tâm chuyện này? Không phải đã nói là không sao ư?"
Tương Tư quay đầu không nhìn hắn, đáp hờ, "Ta chẳng buồn để tâm. Nếu A huynh đã vừa ý nàng ta, vậy ta sẽ chúc mừng hai người."
Lý Văn Huyên suy ngẫm một lát, dường như đang thật sự do dự điều gì.
Cảm giác buồn bực lại trỗi dậy lần nữa, Tương Tư bước nhanh về phía trước rồi nói, "A huynh nên đi tìm nàng ta thì hơn, tội gì phải đến tìm ta giữa nửa đêm thế này, lại khiến ta bại hoại thanh danh. Về sau ta không thể gả ra ngoài, đều là do sai lầm của A huynh."
Hai bàn chân nhỏ nhắn tinh tế là vậy, nhưng khi cất bước đi lại rất mau lẹ, giống như một con thú nhỏ vừa hùng hổ lại vừa nhanh nhẹn.
Lý Văn Huyên vốn đang dừng bước sau lưng nàng lại không kiềm được mà tiến tới, tiếng cười khẽ vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, thoáng chốc đã đến nắm lấy cổ áo Tương Tư, "Cái nàng này, ta còn chưa kịp nói gì mà đã bị nàng ban tội như vậy rồi."
Tương Tư giãy giụa, "Bệ hạ hãy tự trọng!"
"Nàng kêu lớn tiếng thêm chút nữa đi, hay là để ta cho nàng một cái chiêng trống để kêu cho lớn nhé, kêu đến khi cả nhà đều nghe, hoặc tốt nhất là để cả đô thành này đều nghe được. Chỉ cần như vậy thì nàng xem như đã là người của ta, muốn trốn cũng không trốn được nữa." Giọng điệu Lý Văn Huyên dần càng trở nên càn rỡ.
Ban chiều Tương Tư đã xem thoại bản, thoại bản đó viết về một vị Hoàng đế phong lưu và vị Hoàng phi xinh đẹp của ngài, sau khi Niệm Xuân và Thính Hạ xem qua còn vỗ ngực cho rằng bọn họ quá là lớn mật rồi. Thế nhưng hiện giờ Tương Tư mới thấy, A huynh của nàng so với vị Hoàng đế kia còn phong lưu tuỳ hứng hơn mấy phần.
"Người đúng là không thể nào nói lý được." Tương Tư nghẹn giọng cả nửa ngày mới thốt lên được một câu.
Lý Văn Huyên gật đầu, "Nhiễm Nhiễm nói đúng."
Trước đây mỗi khi nói câu này, giọng điệu của hắn vẫn luôn mang theo dư vị cưng chiều sủng ái, như thể đã xem nàng như muội muội thân sinh, tràn đầy dịu dàng.
Thế nhưng bây giờ lại như đang có mưu đồ xấu xa, là đang cố tình chọc nàng tức giận.
Tương Tư quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn nữa, tự mình đi về phía trước.
Vòng qua những mái đình là đến hồ nguyệt lượng, nơi đây vốn là được chủ nhân đời trước cho người xây đào, giữa lòng hồ rộng lớn được dựng thêm một mái đình thuỷ tạ. Lý Văn Huyên dắt tay áo nàng đi qua cây cầu kiều, bước đến giữa mái đình thanh mát.
Bóng xuân dần tàn về đêm, gió trời càng thêm se lạnh, hắn bèn cởi áo khoác choàng lên vai nàng.
Hai người cứ như vậy, ngồi đối diện nhau.
- ----
AnVTNh: Chương này tác giả viết dài lắm, riêng bản gốc tiếng Trung đã tận hơn 8600 chữ, dài gấp đôi những chương bình thường, nên mình cũng đành phải chia làm hai phần để đăng dần.
Mới đầu vừa dịch chương này vừa sợ hai anh chị tranh cãi rồi giận dỗi nhau, ai ngờ đâu cái mỏ anh Huyên tẩm độc dữ quá làm chị Tư không biết phải cãi đường nào cho hợp ý anh hết =))))) Nhất anh rồi anh Huyên ơi =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.