1.
Ta không nhịn được cười khổ một tiếng, nhướng mày lên yếu ớt thách thức hắn: “Vậy ngươi động thủ đi.”
Còn chưa nghe được câu trả lời của hắn thì ta đã bị đau đến mức trước mắt tối đen, bất tỉnh.
Tỉnh lại liền phát hiện bản thân đang nằm trên một tấm chăn cũ mà không phải là tấm ván cũ. Tuy bề mặt hơi xù xì nhưng có mang theo ánh nắng mặt trời làm người ta cảm thấy rất thoải mái. Chỉ là, cơn đau ở hạ bộ và cái bụng rỗng nhắc nhở ta một điều.
Đứa bé mang theo tất cả hy vọng của ta, đứa bé còn chưa có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời kia đã mất rồi.
“Tỉnh rồi?” Tiếng cửa mở cắt ngang sự tiếc thương của ta, là thiếu niên đã uy hiếp ta lúc nãy. Ta thuận mắt nhìn về phía thiếu niên.
Hắn mặc một bộ cung trang, vốn dĩ cái màu tím vàng này không phải là thiết kế cho nam nhân. Hắn ta khá mảnh khảnh, ngũ quan tuấn mỹ, làn da không chút khuyết điểm. Cây trâm ngọc với những cái tua dài cài trên búi tóc khiến cho đường nét càng thanh tú hơn, mang theo ba phần mê hoặc.
Thoạt nhìn còn ngỡ là một vị tần phi nào đó được hoàng thượng sủng ái, nhưng ta biết hắn không phải là người trong cung. Một phi tần trong cung sao lại dám để lộ ra ánh mắt kiêu ngạo bất tuân như vậy chứ?
2.
“Ngươi là thích khách? Đến để gi.ết Đàm Đài Liệt?” Ta không đáp lời hắn mà mở miệng thăm dò lai lịch của đối phương.
Đôi mắt đào hoa của thiếu niên mang theo sát ý, hắn nhìn ta, môi mỏng khẽ nhếch châm biếm: “Mấy ngày nay ta giả trang thành cung nữ đi nghe ngóng vài chuyện của ngươi.”
“Sao vậy, cho dù ngươi bị hành hạ, bị đánh đập, bị nhốt trong lãnh cung đến sảy thai thì ngươi vẫn yêu Đàm Đài Liệt?” Thiếu niên đó thấy ta trầm mặc không nói càng ép đến, “Vậy thì ngươi thật đê hèn.”
Ngữ khí khi nói hai chữ cuối của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại làm tim ta nhói lên một cái.
Ta ngước mắt lên nhìn hắn, thuận thay vuốt lại mái tóc dài bị rối sau lưng, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi đã một lời nói hết thì ta cũng chẳng còn gì để biện bạch cả. Chuyện giữa ta và Đàm Đài Liệt là chuyện riêng của ta, không liên quan gì đến ngươi, ngươi cũng đừng bình phẩm gì cả.”
“Nể tình ngươi tìm cho ta một cái chăn như vậy sau khi sảy thai thì ta sẽ không tố cáo ngươi với bất cứ người nào. Nếu như ngươi không tin thì có thể g.iết ta để diệt khẩu, dù gì thì ta cũng không muốn sống nữa.”
“Nhưng mà có một chuyện, nếu như ngươi ra tay gi.ết ta thì đừng có lượn lờ trước mặt ta nữa. Nhìn ngươi ta lại thấy phiền lòng.”
Một hơi nói xong, ta quay lại nằm lên giường nhắm mắt lại, làm ra dáng vẻ không muốn đoái hoài gì đến hắn.
Thiếu niên đó dường như chưa gặp qua nữ nhân nào bị bắt làm tù binh mà còn ngang ngạnh đến vậy, đôi mắt hoa đào xẹt qua một tia sắc lạnh. Hắn đưa tay ra muốn đặt lên cổ ta, nhưng chưa kịp siết chặt đã bị giọng điệu nhàn nhạt của ta cắt ngang.
“Ngươi dùng tay làm gì? Dùng dao găm của ngươi trực tiếp cắt vào chẳng phải nhanh hơn nhiều sao? Lúc nhỏ ta nhìn thấy người ở quê gi.ết gà toàn là gi.ết như vậy. Chỉ là tiếc cho bộ đồ đẹp này sẽ bị dính máu thôi.”
Những lời đó liền chọc cho thiếu niên tức đến bật cười, hắn vô thức dời tay ra khỏi cổ ta để lấy dao nhưng lại đụng vào một khoảng không. Sau đó mới nhớ ra lúc thay y phục đã đặt dao bên ngoài.
Ngay lúc này cửa lãnh cung là một lần nữa bị mở ra, thanh âm mềm mại truyền đến: “Bổn cung đến để thăm Hạ Tiệp Dư.”
Chủ nhân của giọng nói này hoá thành tro ta cũng nhận ra. Nàng ta là Thôi Dao Hoa, kẻ đã hãm hại ta phải vào lãnh cung!
Sắc mặt thiếu niên khẽ biến, vốn dĩ định tránh Thôi Dao Hoa nhưng trong lãnh cung này trống trải tịch mịch chẳng có nơi nào để hắn lánh mặt đi cả. Lúc đang do dự thì Thôi Dao Hoa đã đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy thiếu niên, Thôi Dao Hoa ngây ra một chốc, chưa đợi nàng ta phản ứng lại ta đã cười lạnh một tiếng: “Yến Phi nương nương đến tìm kẻ phiền phức là ta, Hạ Hiệu Hiệu ta đã nhận rồi, còn tiện nhân ngươi đến đây làm gì?”
Nếu thiếu niên đó bị Thôi Dao Hoa bóc trần thân phận thì kẻ đang đứng cùng phòng với hắn là ta tuyệt đối thoát không khỏi truy cứu. Thời gian Thôi Dao Hoa nhập cung chưa đầy ba tháng, phi tần hậu cung của Đàm Đài Liệt cũng không ít nên nàng ta không thể nhận ra được tất cả mọi người.
Hai ba lời ngắn gọn liền nói thiếu niên đang ngồi kia là phi tần đến tìm ta, cứ lừa Thôi Dao Hoa trước rồi lại nói sau.
Thôi Dao Hoa đương nhiên không biết “Yến Phi nương nương” kia là ai, nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên như vậy liền cho rằng hắn là phi tần ở vị trí cao hơn liền cong gối hành lễ với thiếu niên: “Thần thiếp tham kiến Yến Phi nương nương.”
Thân thể thiếu niên nhất thời đơ ra, thanh âm của hắn trầm thấp rõ ràng hiển nhiên không phải nữ nhân, vừa cất lời nhất định Thôi Dao Hoa sẽ nhận ra có gì đó không đúng.
Nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, phẩy tay tỏ ý Thôi Dao Hoa không cần đa lễ, lại ho khan hai tiếng rồi phối hợp bước ra ngoài. Rõ ràng là muốn để cho Thôi Dao Hoa tuỳ ý trút giận lên ta.
Thấy không còn ai Thôi Dao Hoa liền đổi sắc mặt, nhấc tay cho ta hai cái tát rồi độc ác nói: “Hạ Hiệu Hiệu ơi Hạ Hiệu Hiệu, ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Thôi Dao Hoa là nữ tử trong cung, hai cái tát đó cũng không quá nặng nhưng ta vừa bị sảy thai, bị nàng ta đánh đến hoa mắt chóng mặt. Tính cách ta từ nhỏ đã ngang ngạnh, sau khi vô tình phải tiến cung thì cho dù bị đánh bị mắng bị giáo huấn cũng chưa từng nhẫn nhịn.
Lau lau vết máu ở khoé môi, ta cười trào phúng nhìn Thôi Dao Hoa: “Hạ Hiệu Hiệu ta ngày hôm nay khốn đốn nhưng cũng đã được có được vài phần thật tâm của bệ hạ, còn ngươi?”
Thôi Dao Hoa không nhịn được tức giận, nghe thấy càng thêm phẫn nộ, túm lấy búi tóc của ta rồi đập mạnh vào bức tường lãnh cung: “Ngươi chỉ là kẻ đi hái ngó sen, xuất thân đê hèn còn dám lên mặt với bổn cung?”
Đùng đùng hai tiếng, ta bị Thôi Dao Hoa đập đến mức thấy cả sao trước mắt nhưng thua người chứ không thua trận, dù cho có máu chảy đầu rơi thì miệng ta cũng chưa từng ngừng lại.
“Ngươi thì tính là nhà cao cửa rộng gì, tự xưng là Thanh Hà Thôi gia nhưng ai biết được nương ngươi là người hầu rửa chân, ngươi là thứ nữ, tiến cung bất quá chỉ làm chạy vặt cho đích tỷ ngươi.”
Ngày trước ta và Thôi Dao Hoa giao hảo chưa từng lấy chuyện xuất thân ra kích động nàng ta. Nhưng bây giờ chẳng chung đường nữa, chúng ta đã sớm vạch mặt nhau thì cần gì đắn đo nữa. Lời nào khoét vào tim nàng ta thì ta lựa lời đó mà nói.
Thôi Dao Hoa bị ta ép đến đường cùng, phẫn nộ rút một cây trâm cài tóc xuống, đầu trâm nhọn hoắc: “Hôm nay ta rạch nát mặt ngươi, xem xem ngươi còn câu dẫn hoàng thượng được nữa không!”
Đầu trâm dần chạm vào gò má ta nhưng đột nhiên tay của Thôi Dao Hoa bị thiếu niên đã quay lại giữ lấy. Hắn lắc lắc đầu, vẫn như cũ không nói chuyện mà chỉ dùng vẻ mặt biểu hiện sự bất mãn với Thôi Dao Hoa.
“Các phi tần và cung nhân làm hại nhau là tội nặng, ta tuy thân ở lãnh cung nhưng cũng là người trong cung. Ngươi rạch mặt ta thì cho dù ta có phải liều mạng cũng phải đến trước mặt bệ hạ tố cáo ngươi! Tuy bệ hạ sẽ vì xem trọng Thôi gia mà không tính toán với ngươi nhưng cái loại độc xà như ngươi thì cả đời này cũng đừng mong được sủng nữa!”
Ta không sợ hãi, mặc kệ đầu tóc rối bù nhìn chằm chằm nàng ta mãi đến khi nàng ta oán hận dậm chân bước ra khỏi lãnh cung.
Thiếu niên thấy Thôi Dao Hoa đã đi, bước lên một bước: “Sao ngươi biết ta họ Yến?”
Ta lấy tay lau loạn máu mũi trên mặt bị Thôi Dao Hoa đánh, bất cẩn đụng phải vết thương liền rên một tiếng. Thiếu niên đó thấy ta không để ý đến hắn lại hỏi một lần: “Sao ngươi biết ta họ Yến?”
Đến đây ta mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ vào cái lỗ hỏng to trên trần lãnh cung. Mái ngói bị vỡ có chim yến bay vào làm tổ. Thiếu niên cũng là người thông minh, vừa nhìn liền hiểu ta trong cái khó ló cái khôn nên tuỳ tiện bịa ra. Ánh mắt hắn loé lên một cái, lấy khăn tay ra đưa cho ta.
Ta ngập ngừng một chút nhưng vẫn lấy khăn tay che máu mũi, thuận miệng hỏi thiếu niên một câu: “Ngươi tên là gì?”
Thiếu niên trầm mặc một lúc, ngay lúc ta tưởng hắn sẽ không đáp lời thì nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói: “Yến Mục Vân.”
“Ngươi là Thế tử của Yến Vương phủ Yến Mục Vân?” Mặt ta lộ rõ vài phần nghi hoặc, xác nhận lại thân phận của thiếu niên.
Phụ thân của Đàm Đài Liệt, Đàm Đài Tập vốn dĩ cũng xuất thân thế gia, quan đại tư mã của triều Trần. Nhưng Đàm Đài Liệt lại không phải trung thần, hắn dựa vào sự tín nhiệm của Chiêu Tông đế triều Trần để tạo phản lập nên một triều đại mới, lấy quốc hiệu là Lương.
Hầu như tất cả các gia tộc ở triều Trần đều đã bị diệt trong đêm nổi dậy ở kinh thành, ngoại trừ công chúa Trích Tinh bốn tuổi được hộ vệ hộ tống chạy ra ngoài phải nương nhờ vào hoàng tử khác họ với Hoàng đế là Yến Túc.
Tổ tiên của Yến gia từng là con nuôi của Hoàng đế khai quốc triều Trần. Yến Túc là đại tướng quân của triều Trần đã canh giữ biên giới phía nam cho triều Trần trong nhiều năm, đối với Trần Triều Tông một lòng trung thành.
Sau khi biết tin Chiêu Tông thân vong, tân triều mới được lập thì Yến Túc liền thu lưu Trích Tinh công chúa, cự tuyệt lời mời của Đàm Đài Liệt và giữ 22 vạn quân của triều Trần ở Nam Cương gọi là “Yến Vương phủ”.
Đàm Đài Tập đã từng có ý đồ triệu tập đại quân đánh đến Yến Vương phủ nhưng địa hình Nam Cương phức tạp, chướng khí nặng nề nên bao nhiêu lần tiến công đều thất bại hoàn toàn, chính ông ta cũng tạ thế trên đường rút quân.
Đàm Đài Liệt sau khi kế vị càng xem Yến Vương phủ như cái gai trong mắt, khi ta ở ngự tiền hầu hạ đã thấy qua hắn vì Yến Vương phủ mà phát hoả không biết bao nhiêu lần.
Còn Yến Túc chỉ có một nhi tử đã sớm định hôn với Trích Tinh công chúa chính là Yến Mục Vân đang đứng trước mặt ta.
Nhìn thấy Yến Mục Vân thản nhiên thừa nhận thân phận Thế tử Yến Vương phủ mắt ta sáng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nếu ngươi là người của Yến Vương phủ vậy ngươi có thể giúp ta giết Đàm Đài Liệt không?”
Yến Mục Vân đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn không ngờ ta thân là quý phi của Đàm Đài Liệt lại quyết liệt như thế, ngây ra một lúc rồi hắn hỏi ta: “Ngươi hận Đàm Đài Liệt?”
“Hắn đã phụ ta.” Ta cắn răng nghiến lợi mà nói, trong mắt tràn đầy hận ý cùng không cam lòng.
(Còn tiếp)