3.
Ta không hề nói dối Yến Mục Vân, Đàm Đài Liệt thật sự đã phụ ta.
Mẫu thân ta là con gái nhà phú hộ Vân Mộng, kén rể thì tìm được phụ thân ta. Sau khi hai người thành hôn thì cuộc sống ngọt ngào kéo dài mãi đến khi ta ra đời. Nhưng trái tim của nam nhân rốt cuộc vẫn không đáng tin.
Phụ thân dùng tiền của mẫu thân thi cử thành danh, từng bước từng bước ngồi lên vị trí tri phủ của Vân Mộng rồi lòng của ông ta cũng đổi. Không những mắt đưa mày lại với nha hoàn mà còn cưới thêm vài người thê thiếp.
Tính cách mẫu thân ngang ngạnh, từ nhỏ chưa từng phải chịu uỷ khuất thì sao nhịn được nỗi nhục này, tức giận liền cầm hết của hồi môn hoà ly với phụ thân. Sau đó thì dắt theo ta đi đến 100 mẫu ruộng ở Đinh Châu được thừa kế từ bà ngoại kiếm sống bằng việc trồng củ ấu và hái ngó sen.
Ta mất đi thân phận tiểu thư tri phủ trở thành một cô nương hái ngó sen nhưng cuộc sống mỗi ngày đều rất đầy đủ và tự do. Sau đó nữa thì mẫu thân vì sinh bệnh mà qua đời.
Ta xử lý hậu sự cho bà ấy xong lại nhận thấy một người không thể nào quản lý hết nhiều mẫu ruộng như vậy ở Đinh Châu liền giữ lại những mẫu nước tốt, phù sa nhiều, còn lại thì đem bán đổi thành thỏi vàng. Đem chúng cùng nỗi bi thương mất nương giấu thật kĩ rồi lại tiếp tục sống cuộc đời hái ngó sen của mình.
Hái sen nữ, hái sen thuyền, ngày xuân xuân sông nước xanh lưu.
Sắp tối nghiêm mặt ca một khúc, phân uân hương khí đầy Đinh Châu.
Ta vốn là cô gái hái ngó sen vô ưu vô lo bên hồ Vân Mộng, mùa hạ hái củ ấu, mùa đông uống canh củ sen qua ngày mãi cho đến khi gặp được Đàm Đài Liệt.
Lúc đầu thu, ta đi đến phía Bắc Đinh Châu thu hoạch quả cây súng, thừa dịp thịt quả còn tươi, bán được giá cao liền một đường chèo thuyền nhỏ đến bến tàu Thanh Dặc. Vậy mà trên đường đến bến tàu gặp phải một con tàu lớn, trên tàu truyền đến tiếng hô giết và tiếng rơi xuống nước.
Sông Thanh Dặc trải dài nam bắc chiếm gần hết một nửa Đại Lương, nước chảy bốn phương tám hướng nên loại người gì cũng có. Ta sợ đụng phải thuỷ tặc hay ân oán của cao thủ võ lâm gì đó nên liền chèo vội con thuyền của mình vào đám sậy um tùm núp thật kĩ.
Chờ đến khi xung quanh không còn tiếng người ta mới nhảy xuống bơi về hướng có người rơi xuống nước. Nếu có thể cứu được một mạng người thì cũng xem như Hạ Hiệu Hiệu ta vì người mẹ quá cố mà tích đức.
Thân hình nam nhân rơi xuống nước khá gầy, trên mặt còn đeo một cái mặt nạ đại bàng. Ta đưa hắn đến chỗ đám sậy ấn vào ngực hắn mấy cái. Một lúc sau nam nhân đeo mặt nạ ho lên vài tiếng, đây cũng xem như còn cứu được.
Nội tâm ta vui mừng, vươn tay nhấc mặt nạ hắn lên muốn truyền cho hắn thêm chút hơi thở. Nhưng người đó lại trừng to mắt, đầu tiên là siết chặt lấy cổ tay ta rồi khàn giọng nói: “Đừng chạm vào ta.”
Ta chỉ cảm thấy cái tay người nam nhân này siết ta như cái kẹp sắt, nước mắt của ta cũng muốn trào ra nên liền tức giận, không quản hắn ta là ai mà hét vào mặt hắn: “Ta có lòng tốt cứu ngươi một mạng, ngươi là đồ vong ân như vậy sao?”
Người đó thả lỏng tay, ta còn muốn nói gì đó với hắn ta liền nghe thấy tiếng kêu cứu từ dưới nước truyền lên, biết còn có người sống nên vội vàng lại nhảy xuống nước. Lần này cứu lên được một người nam nhân mặc áo gấm, gương mặt tuấn tú cương nghị, thần thái điềm tĩnh sáng sủa.
Ta ở Vân Mộng chưa từng nhìn thấy người nam nhân anh tuấn đến mức đó nên trong nháy mắt liên ngây ra, thấy hô hấp của hắn ta cũng yếu ớt gần như không có mới vội đưa tay ấn vào ngực hắn mấy cái.
Nam nhân có lẽ bị ngộp nước rất nặng, sắp không xong rồi nên ta không khỏi không cúi người dùng miệng truyền thêm khí. Thật vất vả mới nghe được vài nhịp đập trong lồng ngực hắn ta.
Cứu người xong ta mới quay đầu sang nhìn vào đám sậy: “Cuối cùng hắn ta cũng sống rồi…Hả? Người đâu?
Nam nhân đeo mặt nạ đại bàng đã sớm rời đi rồi, trong đám sậy chỉ còn lại dấu vết hắn bị ta lôi vào còn in trên cỏ.
“Thật là một con sói Trung Sơn mà, sớm biết đã không cứu ngươi.” Ta thấy người đó không thèm chào hỏi đã đi, tức giận ngồi xổm tại chỗ.
Ta vừa mắng xong thì người nam nhân mặc áo gấm cũng tỉnh lại. Hắn ta ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn ta, trên mặt thoáng chốc lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Đa tạ cô nương đã cứu mạng, tại hạ…Tô Liệt.”
Haha. Tô Liệt.
Ngay từ lúc đầu Đàm Đại Liệt đã lừa ta rồi.
4.
Lúc đầu ta cũng nghĩ sẽ cùng với Tô Liệt sống qua ngày. Hắn ta nói bản thân gặp phải thuỷ tặc trên sông Thanh Dặc, nếu không có ta cứu một mạng thì hắn đã chết trên sông Thanh Dặc rồi. Hắn còn nói ân cứu mạng không gì hồi báo, nguyện vì cô nương làm trâu làm ngựa.
Ta thấy trên người hắn còn có vài vết thương do đao chém, thở dài một hơi nói: “Làm người tốt phải làm đến dùng, ngươi cứ ở nhà ta dưỡng thương đi.”
Cứ như vậy ta đã mang theo Tô Liệt về tiểu viện chỉ có hai người của mình.
Vết thương của Tô Liệt trông rất doạ người nhưng hầu hết đều là ngoại thương. Ta an bài cho hắn ở một gian phòng trong viện, tự móc tiền túi ra đi mua thuốc cho hắn. Bên cạnh tiệm thuốc có một cửa tiệm quần áo, ta thuận tay mua một bộ váy màu lá sen.
Đứng trước gương đồng sáng bóng trong cửa tiệm nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy thiếu nữ trong gương có đôi mắt sáng ngời, dung nhan có vài phần diễm lệ. Ta là cô nương hái sen nhưng lại có một gương mặt kiều diễm như hoa mẫu đơn. Từ lúc sinh ra, người đến cửa cầu hôn gần như muốn sập cả cửa.
Lúc mẫu thân còn sống bà nhìn ta đều thở dài: “Dung nhan rất đẹp nhưng lại thiếu năng lực bảo vệ bản thân, phần lớn sẽ kéo theo tai hoạ.”
Ta không muốn mẫu thân chau mày nên từ lúc đó mỗi lần đến Đinh Châu buôn bán đều lấy bột trét thành một cái bớt ngay lông mày. Biết sao được lúc nhảy xuống nước cứu người bột trên mặt đã trôi mất hết nên Tô Liệt đã nhìn thấy dung nhan thật sự của ta.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, biểu cảm hắn rất kinh ngạc nhưng cũng không làm ra chuyện gì. Trong thoại bản không phải đều viết như vậy hay sao? Công tử gặp nạn được mỹ nhân cứu giúp, hai người quen biết rồi cùng nhau trải qua sóng gió, kết cục mỹ mãn.
Lúc đó ta còn trẻ quá nhẹ dạ, không biết lời của mẫu thân lại rất đúng. Cô nương hái sen thấp hèn như bùn, sao đảm đương được mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành chứ? Do ta sơ sót mới trêu đến kẻ tai hoạ như Đàm Đài Liệt.
5.
Ta đang đắm chìm trong hồi ức thì cửa lãnh cung đột nhiên lại bị đẩy mở ra. Yến Mục Vân không ngờ sẽ có nhiều người đến tìm ta như vậy, trên mặt không khỏi xẹt qua tia bất ngờ. Chỉ là chuyện bị cắt ngang như vậy trước lạ sau quen, hắn bây giờ cũng có kinh nghiệm rồi nên chỉ đứng thẳng lưng, nhảy một phát lên trần lãnh cung.
Nữ nhân đến đây cũng trang điểm mỹ miều, búi tóc cao nhưng rất dễ nhận ra. Dù sao thì cả cung này oanh oanh yến yến, chỉ duy nhất Tiêu Cẩm Hàn nàng ta gần 200 cân(1)
(1): 1 cân = 0,5kg
Tiêu Cẩm Hàn chầm chậm bước đến trước mặt ta, nhìn thấy dáng vẻ mặt mũi bầm dập của ta không khỏi hít vào một hơi, ra hiệu cho cung nữ trông cũng khoẻ khoắn như nàng đưa ra một hộp thức ăn: “Ngươi lại cùng bọn họ cứng miệng rồi?”
“Ngươi cũng biết ta mà, chịu không được nhục.” Bị Thôi Dao Hoa đánh lâu như vậy ta cũng thấy đói.
Hộp thức ăn chỉnh tề được mở ra, bên trong có canh thịt bò nóng hôi hổi cùng vài miếng chả bò vàng ươm, ta húp một ngụm canh xuống bụng trên mặt mới có thêm vài phần huyết sắc.
“Ai?” Tiêu Cẩm Hàn tuy không được sủng bởi vì ngoại hình của nàng nhưng xuất thân lại là Tiêu gia ở Lan Lăng, phụ thân lại là trụ cột trong triều Tiêu Thừa Tướng. Bản thân nàng cũng là đệ nhất tài nữ, sau khi tiến cung liền đứng đầu tứ phi, địa vị không hề thấp, giáo huấn vài cung phi khác vẫn có thể.
“Thôi Dao Hoa.” Ta đáp lời cái thùng cơm của mình, rất không khách khí mà cáo trạng Thôi Dao Hoa, “Nàng hại ta vào lãnh cung còn chưa xong, đuổi đến đây đánh thêm vài cái rồi lại đập đầu ta vào tường.”
“Thanh Hà Thôi thị sao đều làm ra những chuyện chó còn phải chê vậy? Sáng nay tỷ của nàng ta Thôi Châu Nguyệt còn đứng trước mặt hoàng hậu châm biếm nói ta béo.” Tiêu Cẩm Hàn rất không vui, đáy mắt đều là ý lạnh, “Ta béo thì sao chứ? Đã ăn muỗng cơm nào của Thanh Hà Thôi thị đâu?”
Ta không cùng mối thù với Tiêu Cẩm Hàn, ta đói đến mức ăn nghẹn cả thịt bò.
“A Bảo, đi lấy chút nước đến cho Hiệu Hiệu.” Tiêu Cẩm Hàn thấy vậy liền vỗ nhẹ vào lưng ta, phân phó cho cung nữ mang nước đến.
Ta uống vào ngụm nước nóng A Bảo đưa đến, không dễ gì mới nuốt xuống miếng thịt bò bị nghẹn: “Mang thêm tí thuốc, ta sảy thai cần điều dưỡng một chút. Tình huống bên ngoài như thế nào rồi?”
“Ta đã đi cầu tình rồi nhưng Đàm Đài Liệt vẫn không để ý đến ta. Ngươi chịu khó ở lãnh cung chịu chút uỷ khuất đi, sau đó ta lại để A Bảo đem đến vài bộ chăn mền và thuốc cho ngươi, người còn muốn ăn gì thêm không?” Tiêu Cẩm Hàn nói.
Gọi thẳng tên của Hoàng đế là đại bất kính nhưng rất rõ ràng ta và Tiêu Cẩm Hàn đều không muốn tôn trọng tên Hoàng đế kia. Tiêu Cẩm Hàn tuy khá béo nhưng cốt cách rất cao quý, vì có tài không có sắc nên bị Đàm Đài Liệt lạnh nhạt. Ta thấy hắn là một kẻ mù chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài mà thôi.
Ta và Tiêu Cẩm Hàn có thể kết thành bạn tốt vì hai nguyên nhân.
Nguyên nhân đầu tiên là vì phi tần hậu cung rất thích nói xấu. Vẻ bề ngoài của Tiêu Cẩm Hàn không hợp mắt bọn họ, nhờ gia thế mới lên được vị trí cao như vậy liền làm cho người khác phẫn nộ, thỉnh thoảng đều có người lấy chuyện đó ra đâm chọt nàng ấy hai câu.
Còn ta lại xuất thân là cô nương hái ngó sen, những kẻ trong cung càng không thể bỏ qua, rất thường xuyên họp với nhau lại cười nhạo ta xuất thân thấp kém. Bị bài xích khá lâu như vậy, ta và Tiêu Cẩm Hàn cũng xem như đồng bệnh tương liên.
Nguyên nhân còn lại là vì Tiêu Cẩm Hàn rất thích ăn mà phi tần hậu cung đều vì được sủng mà ăn rất ít để duy trì vóc dáng, chỉ có ta có thể cùng nàng ăn đến đủ thì thôi.
Vân Mộng có một câu “Người là thép, cơm là sắt không ăn một bữa đói đến hoảng.”
Trong cung có rất nhiều nữ nhân đều rất gầy, đến mức sắc mặt tái nhợt nên phải bôi một lớp phấn rất dày trên mặt. Ta thà ăn nhiều một chút rồi lén trốn trong tẩm cung luyện nhảy chứ không muốn bị giảm khí sắc đâu.
Thêm nữa là Tiêu Cẩm Hàn có rất nhiều tiền, thỉnh thoảng cũng tự mở tiệc nhỏ trong tẩm cung còn ta chỉ là cô nương hái sen nghèo khó nên đương nhiên phải ôm chặt đùi vàng tìm cho mình chút đồ ngon rồi.
Vậy nên, ta trở thành người duy nhất Tiêu Cẩm Hàn có thể trò chuyện trong chốn thâm cung này.
Lúc nàng hỏi ta muốn ăn gì ta cũng rất tự nhiên mà bắt đầu gọi món: “Cho chút canh gà đi, hầm thêm cái giò heo nữa, ta rất thích ăn mấy thứ đó.”
Tiêu Cẩm Hàn biết được ta muốn ăn những gì liền mang theo A Bảo cùng rời đi: “Trong cung tai mắt nhiều ta cũng không tiện lưu lại ở đây lâu với ngươi. Bây giờ ta về trước, ngươi ở đây đừng lo lắng gì, cứ dưỡng tốt thân thể trước rồi sau này lại tính.”
Ta đứng dậy muốn hành lễ với Tiêu Cẩm Hàn nhưng lại bị nàng ấn ngồi lại: “Đừng náo, dựa trên giao tình giữa ta với ngươi thì chăm sóc ngươi là việc nên làm mà.”
Ta cúi thấp đầu. Trong cung hư tình giả ý, ỷ mạnh hiếp yếu, ta thật sự rất may mắn mới gặp được người bạn tâm giao chân thành như Tiêu Cẩm Hàn.
Trong lúc rơi vào trầm mặc ta không chú ý đến việc cung nữ A Bảo bên cạnh Tiêu Cẩm Hàn đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ nhìn đến trần lãnh cung. Tiêu Cẩm Hàn vừa bước ra khỏi cửa lãnh cung, A Bảo liền vội vàng nói: “Chủ tử, trên trần lãnh cung có người.”
“Thật vậy sao? Hạ Hiệu Hiệu thật lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được bến đỗ tiếp theo rồi?” Tiêu Cẩm Hàn tư duy rất lệch lạc, nghe được liền vỗ tay một cái, “Không hổ là bạn tốt của ta! Gặp phải cái loại cẩu nam nhân như Đàm Đài Liệt thì nên đội cho hắn thêm vài chục cái mũ xanh!”
A Bảo lắc lắc đầu, trên mặt có chút lo lắng: “Là một cao thủ ạ, nô tỳ cảm nhận được một chút hơi thở của hắn, hình như nội công là Thủ Nguyên công.”
“Ta không hiểu võ thuật, A Bảo, ngươi cứ nói thẳng đi.” Tiêu Cẩm Hàn chau mày nhìn A Bảo.
Nét mặt A Bảo căng ra, ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi: “Thủ Nguyên công là tuyệt kỹ của Yến Vương phủ.”
Sắc mặt Tiêu Cẩm Hàn khẽ biến, xuất thân cao quý như nàng đương nhiên hiểu rõ ba chữ Yến Vương phủ đại diện cho điều gì.
“A Bảo, tại sao chúng ta lại đến cửa của lãnh cung rồi?” Nàng tỏ vẻ ngoài ý muốn hỏi.
A Bảo liền hiểu được ý của chủ tử mình, gương mặt mập mạp rất chân thành: “Chủ tử, chúng ta không có đến lãnh cung. Chúng ta cần đi đến thiện phòng lấy canh gà đã được hầm xong, đi đường bên cạnh lãnh cung sẽ nhanh hơn đôi chút.”
Tiêu Cẩm Hàn thấy cung nữ của mình hiểu ý như vậy rất hài lòng gật gật đầu, hai cái cằm theo động tác của nàng dao động nhè nhẹ, sau đó vén áo choàng lên: “Đi thôi, dùng bữa xong chúng ta còn phải đi tìm hai tiện nhân phiền phức của Thôi gia nữa.”
(Còn tiếp)