Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 2.4: Xác suất của duyên phận (4)




Trước sự kinh ngạc của Tô Nhất, Chung Quốc cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Tô Nhất, vừa rồi cậu không biết là mình?????”
“Sao mà tôi biết được?” Tô Nhất trả lời chẳng chút thiện cảm.
“Trong danh sách bạn bè có nick QQ của mình, mình cứ nghĩ rằng cậu biết chứ.”
“Ai mà biết được, tôi có bao giờ để ý đến nick của cậu đâu.”
“Sao lại thế chứ, chẳng phải chúng ta đã hòa giải, làm bạn tốt rồi ư? Sao cậu chẳng thèm quan tâm gì đến mình?” Chung Quốc trả lời kèm theo một biểu tượng mặt khóc.
“Xin lỗi, bạn bè nhiều quá, quan tâm không xuể, không để ý lắm đến những mối giao thiệp bình thường.”
“Bọn mình mà chỉ là giao thiệp bình thường sao? Tô Nhất, nếu luận về tình bạn lâu dài, chẳng có ai bằng mình với cậu. Chúng mình quen biết nhau từ nhỏ, mười mấy năm rồi còn gì nữa.”
“Đúng vậy, Chung Quốc, chúng ta quen biết nhau từ nhỏ. Cậu có nhớ hồi nhỏ đã giật tóc tôi không? Nói cho cậu biết, vết sẹo đó đến giờ vẫn chưa mọc được tóc. Đều là tại cậu đấy còn dám kể lể cái nỗi gì. Không cho cậu vào danh sách kẻ thù là còn may đấy. Chẳng qua là vì Bắc Kinh thắng nên tôi mới tha cho cậu.”
“Nhưng thưa đại tiểu thư Tô Nhất, trên tay mình giờ cũng vẫn còn vết răng của cậu đây! Chúng ta hòa nhé! Đừng ấu trĩ như vậy nữa mà, chúng mình đều đã là sinh viên đại học, còn lôi những món nợ hồi nhỏ ta làm gì, nói chuyện gì vui vui một chút đi. Cậu đã có bạn trai chưa?”
Chẳng khác nào động phải tổ kiến lửa, Tô Nhất giận đùng đùng. “Tôi có bạn trai hay không liên quan gì đến cậu? Không nói chuyện nữa. Đi đây.”
Tô Nhất vốn định lên mạng tìm người nói chuyện để giải tỏa những bức xúc trong lòng, nào ngờ lại xui xẻo gặp phải Chung Quốc, còn vừa mở miệng đã hỏi đúng chỗ đau của cô, cô mà không đi chắc còn điên tiết nữa.
“Tô Nhất, đừng đi vội thế mà.”
“Sắp nghỉ đông rồi, bao giờ cậu về Nam Sung?”
“Từ Bắc Kinh, mình phải đến Thành Đô rồi chuyển tàu mới về được Nam Sung.”
“Hay cậu chờ mình rồi cùng về, có bạn cùng đi cũng đỡ buồn.”
Chung Quốc chát liên hồi, từng dòng từng dòng một. Cô cứ ngồi đó đọc và bĩu môi, lẩm bẩm: “Về với cậu á, tôi chẳng thèm. Rỗi hơi!”
Tô Nhất thoát nick rồi ra về, chẳng thèm trả lời cậu một tiếng.
Về đến kí túc xá, Tô Nhất thấy mọi người đều đang ở trong phòng. Đường Thi Vận vẫn dịu dàng thục nữ, đầu gối chụm vào nhau, ngồi ngay ngắn, lắng nghe Hứa Tố Kiệt hoa chân múa tay kể chuyện gì đó. Chu Hồng thì nằm bò trên giường của cô ấy, hai tay chống cằm, chăm chú lắng nghe.
Tô Nhất vừa đẩy cửa bước vào, Hứa Tố Kiệt lập tức kêu lên: “Nhân vật chính về rồi, chị không nói nữa, để nhân vật chính tường thuật lại.”
Nghe đã biết Hứa Tố Kiệt vừa kể lại cho họ chuyện cô đoạn tuyệt với Khang Tử Cần ở sân bóng. Trong trường, chuyện gì chứ những chuyện thế này lan truyền nhanh lắm. Tô Nhất sớm đã chuẩn bị tinh thần, liền kéo ghế ngồi với vẻ rất khí phách. “Có gì đáng kể chứ? Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại làm gì. Các chị em, từ nay về sau đừng có nhắc đến cái tên Khang Tử Cần trước mặt mình nữa.”
Hứa Tố Kiệt khen cô: “Tô Nhất, em thật đáng khâm phục. Nói cưa là cưa, nói kết là kết. Nâng lên được thì cũng bỏ xuống được. Thực không thể không ngưỡng mộ em.”
Hứa Tố Kiệt là người Nam Xương, tỉnh Giang Tây, phải học ôn một năm mới đỗ. Cô ấy đã gần hai mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất phòng nên lúc nào cũng tự cho mình là đàn chị.
Nhỏ tuổi nhất phòng là Chu Hồng, mới mười bảy tuổi. Nhưng cô cũng là người cao nhất, với chiều cao một mét bảy mươi. Thân hình mảnh khảnh duyên dáng của cô, đi trong trường cũng rất hay được các anh chàng để ý. Cô là người Nghị Tân, Tứ Xuyên, một cô gái ngọt ngào, tính tình thẳng thắn. Vì nhỏ tuổi nhất, cũng vì cô tên là “Hồng” nên Hứa Tố Kiệt tặng cho cô biệt danh em gái cầu vồng”.
Chu Hồng vừa mở miệng là một tràng như pháo rang: “Thôi đi, chị Hứa. Chị Tô Nhất làm gì mà dễ yêu dễ ghét đến thế. Em đoán thực ra chị ấy chẳng thích Khang Tử Cần, chẳng qua vì một phút say nắng, tưởng rằng mình đã thích anh ta cho nên mới theo đuổi dữ dội.
“Nếu thực sự đã thích một người thì tuyệt đối không dễ mà buông tay như vậy đâu.”
Tô Nhất ngẩn người, là như vậy sao? Cô với Khang Tử Cần thực sự chỉ là say nắng nhất thời thôi ư? Hình như đúng là như vậy thật. Khi nghe được những lời bình phẩm của anh ta, cô chẳng buồn mà chỉ thấy bực mình, không do dự mà tìm anh ta cho một trận. Ban đầu cô thấy thích anh ta phải chăng vì anh ta giống mẫu người trong mộng của cô? Đó là hình ảnh những người anh hùng cô tưởng tượng ra từ những cuốn tiểu thuyết, trên ti vi hay trên màn ảnh rộng. Khang Tử Cần chẳng khác nào một hình mẫu sống động cho nên trong mắt cô, anh ta là hoàng tử bạch mã. Nhưng anh ta lại khiến cô bực bội. Trong mắt cô hiện giờ, anh ta không còn là hoàng tử nữa mà chỉ là một con ếch thôi.
“Dù Tô Nhất có không thực sự thích Khang Tử Cần thì nó cũng đã vì anh ta mà thay đổi quá nhiều. Thời gian đó nó chẳng khác gì cái đuôi của anh ta. Bộ dạng của nó lúc đó, chị cứ nhìn lại thấy bực mình. Có đáng không? Bản thân cũng chẳng phải không có người theo đuổi thế mà cứ phải bám lấy anh ta. Chị bực không thể nào tả nổi. Giờ thì tốt rồi. Tô Nhất, chị sẽ luôn mở rộng tấm lòng chào đón sự hối cải của em.”
Hứa Tố Kiệt lớn hơn một, hai tuổi nên suy nghĩ cũng chín chắn hơn, không như những cô sinh viên năm nhất khác, lúc nào cũng ôm giấc mơ màu hồng.
Hơn nữa, cô ấy cũng có chút chủ nghĩa nữ quyền, đặc biệt không thích những cảnh con gái theo đuổi là con trai bỏ chạy.
Giờ thấy Tô Nhất thoát khỏi cơn mê, cô ấy không khỏi cảm thấy vui mừng.
Đường Thi Vận từ nãy đến giờ chẳng phát biểu lời nào, chỉ mỉm cười nghe ba người nói. Nhưng Tô Nhất lại rất muốn nghe ý kiến của cô, nghĩ đến cần cô khuyên mình từ bỏ Khang Tử Cần, câu “tình yêu là phải từ hai phía, nếu chỉ có một người đơn phương thì cho dù có tiếp tục yêu thế nào cũng không thể có kết cục được.”
Nghe rất có lí. Đáng tiếc là lần đó Đường Thi Vận có khuyên thế nào cô cũng bỏ ngoài tai, kết quả là đâm vào ngõ cụt.
“Đường Thi Vận, cậu bảo mình có từng thích Khang Tử Cần không?”
Đường Thi Vận nghĩ một hồi rồi đáp: “Tô Nhất, hẳn cậu tìm đọc Cuốn theo chiều gió rồi chứ?”
Quả là Đường Thi Vận có khác, không trả lời thẳng vào vấn đề mà mượn hàm ý từ một cuốn tiểu thuyết thay cho những suy nghĩ của mình. Trong tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió, nữ chính Scarlett luôn nghĩ rằng người mình yêu chính là Ashley, bởi vậy đã không màng tới tình yêu của Rhett. Đến cuối cùng, cô mới hiểu Ashley chỉ là một tình yêu ảo tưởng thời thiếu nữ và Rhett mới là tình yêu đích thực của đời mình.
Những cô nữ sinh khoa Trung văn đầu thuộc lòng các tác phẩm nổi tiếng thế giới, tác phẩm nổi tiếng bậc nhất này càng khỏi phải bàn. Tô Nhất đã hiểu ra, nói: “Có lẽ Khang Tử Cần chỉ là một Ashley của mình thôi.”
Đúng vậy, một hoàn cảnh chẳng khác gì trong tiểu thuyết. Biết rõ Khang Tử Cần yêu Đường Thi Vận nhưng cô vẫn giống như Scarlett, cố ép mình phải yêu anh ta. Trong tình yêu, những cô gái đôi khi thật ngốc! Biết rõ trong tim người ta chẳng có mình, vậy mà vẫn ảo tưởng có một ngày người ta sẽ yêu mình.
Cũng may, cô không yêu Khang Tử Cần nhiều như Scarlett từng mê đắm Ashley.
Hứa Tố Kiệt phản đối: “Khang Tử Cần sao có thể là Ashley của em được, Scarlett đã dùng hết tuổi thanh xuân của mình để yêu anh ta, cuối cùng mới nhận ra đã lầm. Tô Nhất, em còn thông minh hơn cô ấy, em biết sớm quay đầu hối cải. Sau này nhớ phải nhìn người cho thật kĩ đấy, cố mà tìm cho ra Rhett của mình.”
Hứa Tố Kiệt nói đúng. Tô Nhất nghĩ, sau này tìm bạn trai, nên tìm hiểu cho kĩ rồi hẵng hành động, phải tìm cho ra Rhett của mình chứ không phải một Ashley của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.