Editor: YYone
*
Cách thức huấn luyện buổi tối có khác biệt, ai cũng dùng acc chính để đánh, Úc Trầm chỉ huy.
Mọi người thêm bạn với acc chính của Trì Chiếu.
Chu Trừng Nhất nhìn ID 'Không sớm thì muộn' quen thuộc thì giật giật khóe miệng.
Đỉnh vãi, thế mà đội cũng săn được... lại còn đúng người nữa chứ.
ID của Trì Chiếu mới được đổi gần đây, avatar trùng với trên Wechat là hình chibi mà Trì Vãn vẽ.
Trước khi bắt đầu trận, Chu Trừng Nhất vẫn ngồi lải nhải. "Sao lão Lâm chưa về thế? Nghe bảo Trần Cảnh cuốn gói khỏi AEG rồi, nghe mà sướng cả người. Nhưng cấm thi đấu có mỗi một năm thì vẫn chưa đã."
Không ai hỏi Trì Chiếu về ID của cậu, các thành viên ST đều không phải người sẽ dùng filter để đánh giá người khác.
Huấn luyện buổi tối Trì Chiếu có vẻ đã thoải mái hơn, trạng thái cũng tốt hơn nhiều, một mình tàn sát hết cả đám ở hẻm núi vương giả.
Qua hai trận đấu, Chu Trừng Nhất tê dại. "Chẳng có trải nghiệm chơi game gì hết! Cho tui cơ hội gánh team đi mà, nằm thắng chán chết đi được."
Giai đoạn ban pick của trận thứ ba khá bình thường.
Cho đến khi hai đội tải vào trận.
Chu Trừng Nhất bỗng kêu lên. "Đù? Bên kia là đám GDB kìa."
GDB giành được nhiều thành công trong vài năm qua. Hai năm gần đây họ trở thành một trong bốn đội tuyển có tiếng bậc nhất KPL.
Cũng phải, đội đấy không chỉ lắm tiền mà còn thích làm mấy thứ hoa hòe hoa sói.
Trì Chiếu nghe Chu Trừng Nhất giới thiệu mới biết đến đội tuyển này.
Chu Trừng Nhất đánh giá đội này đơn giản qua hai từ "trâu bò".
Bọn họ đụng xe với bộ đôi đường dưới của GDB, vừa vào trận xạ thủ bên kia đã chào hỏi.
[ST mấy cậu đang kéo người mới à?]
Trong game, team 5 sẽ được sắp xếp trận với team 5 cho nên Chu Trừng Nhất rất nhanh đã đáp trả.
[Ấy. GDB mấy người lại kéo fan đi team 5 à?]
Cái từ "lại" này dùng cực kỳ khéo, ai trong Liên đoàn cũng biết GDB nổi tiếng chiều fan, chỉ cần đưa tiền, bạn làm bố tôi còn được.
Adc bên kia bị mất mặt, không trả lời nữa nhưng mid đối diện vẫn chat liên hồi.
[Rừng là Úc thần à? Tôi cũng là fan của anh đấy, không ngờ có thể đụng xe với Úc thần.]
Có lẽ thẹn quá hóa giận, xạ thủ bên kia đánh rất dữ.
Trì Chiếu ứng phó tự nhiên, kể cả có hay không có Vu Kim Ngôn bảo kê cậu vẫn dám đối đầu với team địch.
Tóm lại, cậu đánh hăng thì tôi còn hăng hơn cậu.
Đương nhiên hăng máu quá cũng không tốt, có khi còn khiến mình chết theo.
Trước giờ Trì Chiếu vẫn luôn tính toán lượng máu kỹ càng nên nhìn thấy mình ngã xuống sau khi tiễn xạ thủ đội bạn lên bảng, Trì Chiếu ngây người.
Cậu hơi buồn bực.
Chu Trừng Nhất luôn là người khuấy động bầu không khí. "Sao anh vừa chết Trì Trì đã theo anh rồi. Chết vì tình là không được đâu nha, chờ anh trai sống lại qua hỗ trợ em đây!"
Vu Kim Ngôn sâu kín nhắc nhở hắn. "Marco team địch có bùa đỏ, pha này một đổi một không lỗ."
Sau lần đi đời ngoài ý muốn đó, Trì Chiếu đánh càng ngày càng dữ nhưng mắt thường cũng có thể thấy cậu đã cẩn thận hơn nhiều. Điều này thể hiện rõ qua cách giữ vị trí và kiểm soát lượng máu của mình.
Trận này ST đánh rất nhịp nhàng, khả năng phối hợp của bốn người ST thì không tính nhưng Trì Chiếu mới tới, chưa thể quen được với lối chơi của cả đội, mà dựa vào kỹ năng cá nhân của mình làm bá chủ cả một đường.
Với lại bên kia cũng chưa phải một đội tuyển hoàn chỉnh, có tới 3 fan qua đường. ST dễ dàng giành chiến thắng, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn cả mấy trận trước.
Chơi xong mấy ván thì cũng đã đến mười giờ.
Úc Trầm không mở trận mới, anh đặt điện thoại xuống, thu dọn đồ đạc trên bàn. Chu Trừng Nhất ở đối diện cũng đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Trong mắt Trì Chiếu lóe lên tia mù mịt, Úc Trầm lên tiếng. "Qua phòng phân tích đi."
Anh đứng dậy, tầm mắt dừng trên người Trì Chiếu. Cậu hiểu ý, nhanh chóng theo chân anh.
"Đây là quy tắc cũ của ST. Mười giờ mỗi ngày đều sẽ phân tích lại kết quả huấn luyện ngày hôm đấy. Chỉ cần không có tình huống đặc biệt thì ngày nào cũng sẽ như vậy. Bọn Chu Trừng Nhất đều gọi là 'đại hội tử hình công khai' với cả 'đại hội phê bình' đấy."
Úc Trầm bước vào phòng phân tích, trên đường tranh thủ giới thiệu qua cho Trì Chiếu.
Lúc bốn người tiến vào thì Úc Trầm đang đứng phía trên sửa gì đó ở máy tính.
Trong phòng có hai dãy bàn ghế gỗ đối diện nhau, bố trí giống phòng họp.
Trì Chiếu ngồi xuống cùng mọi người.
Không biết Úc Trầm đeo kính lên từ bao giờ, gọng kính mỏng viền vàng gác lên sống mũi phản chiếu ánh sáng. Anh đứng trước máy tính nhìn xuống có hơi đáng sợ.
Mặt Trì Chiếu vô cảm, Chu Trừng Nhất ở bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm, chẳng rõ đang nói cái gì nhưng chắc chắn không có gì hay ho.
"Như thường lệ, bây giờ chúng ta phân tích từ trận đầu tiên." Úc Trầm chỉnh xong thiết bị, đẩy kính, ngẩng đầu lên, tỏa ra bầu không khí áp bức.
Anh đi qua tắt đèn để đảm bảo chất lượng hình chiếu. Khi bước đi, đôi chân mơ hồ lộ ra đường nét thon dài.
Chu Trừng Nhất bên cạnh bỗng ngừng rì rầm, cảm thán một câu. "Không hổ là thầy Úc, này là sức quyến rũ của đồng phục đây hả?"
Lời vừa nói ra, Úc Trầm đã quay sang, đôi mắt sâu thẳm từ trên cao nhìn xuống.
Cổ họng Trì Chiếu hơi nghẹn lại, cậu không né tránh, Úc Trầm chỉ liếc Chu Trừng Nhất một cái rồi thôi.
"Trận đầu, lúc bốn phút năm mươi giây, mid đang làm cái gì đây? Đường sông xảy ra giao tranh mà cậu vẫn còn farm lính, thua giao tranh luôn rồi mà cậu còn chưa farm xong. Không có ai chỉ huy thì không biết nhìn tín hiệu à?"
Ban chiều Úc Trầm không chỉ huy, đường giữa gặp vấn đề lớn. Giao tranh thua khiến bọn họ bị đối thủ đè đường, cho đến tận lúc Trì Chiếu đẩy xong trụ, lên mid hỗ trợ tình hình mới khá hơn.
Khi đó Trì Chiếu ở đường dưới nên không thể đến phụ kịp thời.
"Đường giữa bị phá, hỗ trợ cứ dí theo xạ thủ làm cái gì? Để xạ thủ một mình ở đường dưới không yên tâm? Thế đường giữa bị phá nát thì yên tâm đúng không?"
Ba câu hỏi liên tiếp cực kỳ sắc bén.
"Trận thứ hai, phút thứ tám, xạ thủ ở đường dưới chơi kiểu gì đây? Hỗ trợ còn chưa check bụi cậu đã xông vào làm gì? Giết ngược được đối thủ tự hào lắm đúng không, không lo đẩy trụ đi mà đứng đấy đổi trang bị?"
Úc Trầm bây giờ rất khác với anh hồi sáng. Ánh mắt hờ hững, câu nào nói ra đều mang ý chất vấn, tay chống ở cạnh bàn, một cái liếc nhìn đủ làm người ta nín thở.
Phân tích đến lỗi sai của người nào anh đều nhìn thẳng vào đối phương.
Trì Chiếu lần đầu đối mặt với Úc Trầm, cũng là người đầu tiên không sợ hãi, chẳng hề né tránh ánh mắt sau gọng kính của anh.
Úc Trầm hạ giọng, tiếp tục nói với giọng điệu nghiêm khắc như đang giáo dục trẻ con nhưng nét mặt có phần dịu đi.
Chu Trừng Nhất lặng lẽ giơ ngón tay cái với Trì Chiếu dưới gầm bàn.
Phân tích kéo dài nửa tiếng, Úc Trầm nhấp vài ngụm nước rồi nói tiếp, những người ngồi bên dưới cũng tự giác ghi chép lại.
"Vấn đề của mọi người tôi đều chỉ ra hết rồi, bây giờ tôi sẽ nói đến vấn đề của tôi, ai có ý kiến thì có thể đóng góp."
Cuối cùng giọng nói cũng có độ ấm, khiến cho không khí trong phòng theo đó mà thả lỏng hơn.
"Tóm lại, buổi phân tích hôm nay dừng tại đây. Một số vấn đề tôi chưa nói đến, mai lão Lâm sẽ phân tích sau."
Bởi vì nói quá nhiều nên giọng anh khàn cả đi.
Úc Trầm báo trước một tiếng rồi đi bật đèn.
Phòng phân tích sáng lên. Úc Trầm hờ hững dựa vào tường, nét mặt mệt mỏi.
Nhưng anh luôn mang khí chất khiến mọi người tin tưởng.
Chu Trừng Nhất hiên ngang giơ tay. "Giải Mùa thu quyết thắng!"
Úc Trầm liếc hắn, không phản bác. "Tự huấn luyện đi. Trì Chiếu ở lại một chút."
Chu Trừng Nhất đứng dậy rời đi, tặng cho cậu biểu cảm 'Chúc may mắn nhé người anh em.'
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Úc Trầm ngồi đối diện cậu, thấp giọng nói. "Trì Chiếu, hôm nay cậu đánh rất tốt."
Gương mặt Trì Chiếu thoáng qua tia kinh ngạc. Dù không suy nghĩ nhiều nhưng cậu vẫn thấy Úc Trầm gọi cậu ở lại chỉ để nói lời này cứ sai sai.
Biểu cảm thoáng qua của Trì Chiếu làm Úc Trầm hài lòng, anh nở nụ cười. "Không tin đội trưởng đang khen cậu sao?"
Khi anh cười lên vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, khiến người ta bất giác tin tưởng.
Trì Chiếu nhìn Úc Trầm. "Tin." Giọng điệu nghiêm túc, mất tự nhiên, có lẽ chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Úc Trầm thản nhiên tán gẫu. "Khen thì cậu cứ nhận. Đương nhiên phê bình cũng thế, đừng đánh quá hăng, ít nhất phải nghĩ cho tay mình đi."
Cây bút nằm trong tay Trì Chiếu rơi xuống mặt bàn, cổ tay trắng lạnh, gầy gò run rẩy.
Ánh mắt Úc Trầm tối sầm, anh đứng dậy nắm lấy cổ tay cậu.
Tay anh rất lạnh, mạch đập ở cổ tay cậu nảy lên, tay dần dần đỡ hơn.
Bóng hình Úc Trầm phủ xuống đỉnh đầu cậu, giọng anh càng trầm hơn.
"Cậu đã rất giỏi rồi, cũng đã chứng tỏ được khả năng của mình. Bảo cậu đi đánh chuyên nghiệp không phải để cậu liều mạng thế này."
Giọng điệu anh nghiêm khắc như lúc giáo dục trẻ con ban nãy.
Trì Chiếu mím môi, hơi giãy giụa, cậu hỏi ngược lại Úc Trầm. "Không phải đội tuyển muốn tuyển thủ phải dốc hết sức sao?"
Úc Trầm thả lỏng bàn tay đang siết chặt cổ tay Trì Chiếu. "Người dốc hết sức chẳng lẽ đội tuyển không tìm được chắc. Người đội tuyển muốn là cậu, Trì Chiếu chứ không phải robot chiến đấu."
Hôm nay Trì Chiếu đánh quá hăng, liều mạng như thế tay không khó chịu mới lạ ấy.
Úc Trầm biết rõ trạng thái của cậu khi livestream, nhìn thoáng qua đã thấy cậu khác hẳn thường ngày, anh hiểu Trì Chiếu muốn chứng tỏ bản thân nhưng dường như cũng chẳng đơn giản như vậy.
"Trì Chiếu, cậu sẽ tỏa sáng trên sân đấu."
Bàn tay rảnh rỗi của anh đặt lên vai cậu.
Trì Chiếu im lặng.
Hồi lâu sau, Úc Trầm mới nghe được đối phương hạ giọng "Ừm." một tiếng.
Một tiếng này anh nghe được mà ngứa ngáy, Úc Trầm hơi dùng lực bóp cổ tay cậu.
Trì Chiếu khẽ hít hà. "Anh còn muốn cầm bao lâu nữa."
Mí mắt anh giật giật, anh thu móng vuốt về, lòng bàn tay vẫn sót lại hơi ấm. Úc Trầm nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
"Nói chuyện với đội trưởng thế à? Nhóc con chẳng biết lớn nhỏ gì cả." Giọng anh mang ý cười.
Trì Chiếu chẳng nhìn ra vui giận đáp lại. "Ừa."
Hàm ý cậu nói chuyện với đội trưởng như thế đấy.
Úc Trầm chuyển qua xoa tóc cậu, cảm giác mềm mại dưới tay làm anh hơi thất thần.
"Được rồi, tùy em."
Giọng như dỗ trẻ con vậy.