Editor: YYone
Truyện chỉ đăng tại wt và wp La Sera.
*
Trì Chiếu livestream đến đúng mười hai giờ rồi tắt, xuống tầng ăn cơm.
Vừa ra khỏi phòng thì đụng mặt Chu Trừng Nhất, nhìn dáng vẻ này hẳn là vừa mới tỉnh.
"Trì Trì hả? Sớm vậy, em xuống ăn sáng à?" Chu Trừng Nhất mới tỉnh ngủ, giọng điệu lười biếng.
Trì Chiếu trầm mặc, là ăn trưa mới đúng.
Chu Trừng Nhất tỉnh táo hơn chút. "Đù? Trì Trì không ở lại căn cứ mà nhỉ? Sao em tới sớm thế?"
Trì Chiếu nhéo sống mũi, gật đầu đáp lại.
Chu Trừng Nhất lại hỏi. "Em ăn chưa? Không thì chúng ta cùng ăn đi?"
Chu Trừng Nhất quả thật nói rất nhiều, nhiệt tình đến phát sợ. Trì Chiếu đồng ý xong hắn mới thôi lải nhải.
Nhà ăn lầu một đã có người ngồi.
"Giờ mới dậy?" Vu Kim Ngôn nói với Chu Trừng Nhất, rồi quay sang gật đầu chào hỏi Trì Chiếu.
Chu Trừng Nhất ngáp ngắn ngáp dài giải thích. "Tối qua livestream muộn."
Hai người ngồi xuống.
Trì Chiếu không phải người nói nhiều, Vu Kim Ngôn cũng vậy. Nhưng có Chu Trừng Nhất ở đây, cậu ta nói nhiều hơn hẳn.
Trì Chiếu chẳng buồn chen vào, ngồi nhìn hai người kia đấu võ mồm.
Cơm nước xong xuôi, Trì Chiếu lên tầng trước để nghỉ trưa.
Cậu cũng quen với không khí trên bàn ăn rồi.
Dường như cảm xúc Trì Chiếu chẳng mảy may biến hóa, lúc huấn luyện buổi chiều đánh vẫn hăng như hôm qua.
Huấn luyện nói chung rất nhàm chán, phải ngày ngày tiếp xúc với thi đấu chuyên nghiệp mới hiểu được hai từ "huấn luyện" này có nghĩa là gì.
Nhưng đối với Trì Chiếu, có lẽ bởi vì là người mới nên cậu thấy hoạt động huấn luyện mỗi ngày này khá thú vị.
Còn về "đại hội tử hình công khai" mười giờ hàng ngày càng tốt hơn nếu Úc Trầm không gọi cậu ở lại một mình.
Úc Trầm chẳng nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu rồi đặt một tuýp thuốc mỡ trên bàn trước khi rời đi.
Trì Chiếu không nghe anh khuyên răn, lối chơi hôm nay y hệt hôm qua, thậm chí còn hung hăng hơn.
Hẳn là Úc Trầm thất vọng rồi.
Trì Chiếu không muốn Úc Trầm săn sóc mình, nhưng khi Úc Trầm quan tâm thì cậu lại không có cách nào từ chối, hay nói cách khác là không muốn từ chối.
Rất mâu thuẫn.
Trì Chiếu cụp mắt nghĩ.
Thuốc mỡ dùng để bôi ngoài da, có thể bôi ở cổ tay hoặc khớp ngón tay, dùng lòng bàn tay xoa nóng lên là được.
Trên tuýp thuốc còn dán ghi chú, nét chữ dễ nhìn.
Trì Chiếu cầm thuốc, vừa định rời đi thì cửa phòng lại mở ra.
Úc Trầm trở lại, trên tay còn cầm thuốc.
Trì Chiếu đột nhiên nghẹn lời, tay đang giữ thuốc khẽ run lên.
Khóe miệng Úc Trầm nhếch lên, anh đặt thuốc lên bàn. "Bôi trước khi ngủ sao?"
Anh cố ý bắt chước kiểu nói chuyện của Trì Chiếu.
Cậu trừng mắt nhìn anh, vơ lấy tuýp thuốc rồi đi mất.
Biểu cảm sinh động thật đấy, Úc Trầm cười thành tiếng.
Anh cố ý quay lại, đây cũng chả phải phải quan tâm săn sóc người mới gì. nếu không một năm đội tuyển thêm nhiều người như vậy, anh sao mà để ý hết được.
Úc Trầm có lòng riêng, anh muốn Trì Chiếu nói chuyện với mình nhiều hơn.
Anh thích nghe.
Mấy ngày sau đó, Trì Chiếu không còn đánh hung hăng như trước nữa, đám Chu Trừng Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trì Chiếu là người mới còn gánh được cả team, đám này cũng áp lực lắm chứ. Ai mà chả muốn carry.
Có áp lực thì mới có động lực, từ khi Trì Chiếu tới, ST tốt hơn rất nhiều.
Mỗi ngày cậu đều đi đi lại lại giữa nhà và gaming house, thời gian huấn luyện thử chớp mắt đã trôi qua.
Khoảng sáu giờ tối, vừa huấn luyện xong Trì Chiếu liền được gọi vào phòng quản lý.
Bên trái cậu là huấn luyện viên Lâm, bên phải là quản lý Từ, thiếu Úc Trầm nữa thôi là đủ một phiên tòa xét xử rồi. (raw gốc tam đường hội thẩm)
Trải qua khoảng thời gian huấn luyện, Trì Chiếu và huấn luyện viên Lâm thân thiết hơn kha khá, vì thế mà y cứ mỉm cười mãi trong khi quản lý Từ nghiêm mặt bên cạnh.
"Số liệu mấy ngày nay của cậu chúng tôi đều nhận được. Cậu đã chứng minh được thực lực của mình. Vì vậy đội tuyển muốn ký với cậu, để cậu trở thành đội viên chính thức của ST. Phí hợp đồng như ban đầu đã nói, ba triệu."
Nói đến chi phí hợp đồng, huấn luyện viên Lâm liếc mắt về phía quản lý Từ rồi tiếp tục.
"Tôi tin cậu hiểu được tấm lòng của chúng tôi. Về lương thưởng thì lương hàng tháng sẽ sêm sêm các đội tuyển khác, mỗi tháng là ba vạn. Đội tuyển sẽ không can thiệp đến việc ký hợp đồng livestream với các nền tảng. Ngày nghỉ thì sắp xếp dựa trên lịch thi đấu do Liên đoàn thông báo. Hợp đồng đây, tiểu Trì xem xem còn vấn đề gì không?"
Huấn luyện viên Lâm vừa nói vừa đưa hợp đồng cho cậu.
Trì Chiếu cúi đầu xem xét.
Từ Nam đau lòng vì phí ký kết hợp đồng vẫn chưa lên tiếng.
Huấn luyện viên ho khan hai tiếng. "Trên hợp đồng có viết, thỉnh thoảng đội tuyển sẽ có hoạt động quảng bá. Em có gì muốn hỏi không?"
Trì Chiếu mở miệng. "Mỗi tháng livestream 30 tiếng, phải mở camera sao?"
"30 tiếng là thời gian căn bản cho mỗi tuyển thủ, mỗi ngày em dành chút thời gian phát sóng là được." Huấn luyện viên Lâm giải thích.
Trì Chiếu nhíu mày, ý cậu không phải vậy.
Trì Chiếu ký hợp đồng với nền tảng Cá Con mỗi ngày live trung bình năm tiếng, mỗi tháng là một trăm năm mươi giờ.
Trì Chiếu nói tiếp. "Hợp đồng ban đầu của em và nền tảng thì sao?"
May ST cũng ký livestream với Cá Con, điều này giảm bớt không ít rắc rối cho quản lý Từ.
Từ Nam lên tiếng. "Đội tuyển đã thương lượng với bên nền tảng, hợp đồng trước đấy của cậu coi như bỏ rồi. Cậu không bị tính là vi phạm hợp đồng đâu."
Trì Chiếu tiếp tục xem hợp đồng.
Trong văn phòng chỉ còn tiếng Trì Chiếu lật mở hợp đồng, cậu đọc không nhanh không chậm, xong thì đặt lại lên bàn.
"Em có một câu hỏi."
Lần này quản lý Từ đáp lại trước. "Cậu nói đi, nếu có thể xử lý, đội tuyển nhất định sẽ hỗ trợ."
"Đội có thể đứng ra đại diện bảo lưu kết quả với trường học của em không?"
Huấn luyện viên Lâm âm thầm trừng mắt với Từ Nam. "Không thành vấn đề. Việc này Liên đoàn gặp nhiều rồi, ban đầu đội trưởng Úc cũng như vậy mà."
Vẻ mặt cậu hơi đổi.
Lúc cậu cầm hợp đồng rời khỏi văn phòng thì đụng mặt Úc Trầm.
"Qua phòng phân tích đi." Úc Trầm còn chẳng nhìn hợp đồng trong tay cậu.
"Đại hội tử hình công khai" hôm nay ngắn gọn hơn nhiều.
Sau khi soi xét lại hết các trận đấu hôm nay, Úc Trầm từ từ mở miệng. "Gần đây mọi người vất vả rồi."
Úc Trầm tắt máy tính, Chu Trừng Nhất cười hì hì đáp lại. "Đâu có, đội trưởng Úc mới vất vả."
Vu Kim Ngôn vạch trần. "Nịnh hót."
Trì Chiếu vẫn còn suy nghĩ về bản hợp đồng kia, lúc cậu lấy lại tinh thần thì đã là người cuối cùng rời khỏi phòng phân tích.
Úc Trầm chưa đi, anh đứng ở hành lang bên ngoài, quay lưng về phía cậu, tay gác trên lan can.
Trì Chiếu tắt đèn trong phòng, Úc Trầm quay người, vẻ mặt bình tĩnh. "Tiễn em nhé?"
Úc Trầm có chuyện muốn nói với cậu, Trì Chiếu cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.
"Được."
Tầm mắt Úc Trầm cuối cùng cũng dừng trên bản hợp đồng trong tay Trì Chiếu.
Hai người xuống lầu.
Sau đó cậu lên xe của anh.
Thì ra "tiễn em" ý là thế này à?
Úc Trầm ga lăng mở cửa ghế phụ, Trì Chiếu giữ vẻ mặt vô cảm ngồi vào.
Thân xe đen tuyền, nội thất bên trong đơn giản, xe chạy thẳng một đường ra khỏi gaming house.
Úc Trầm lên tiếng. "Em bôi thuốc chưa?"
Trì Chiếu phản ứng chậm nửa nhịp. "Đã bôi rồi" Giọng nói lạnh lùng vang lên trong xe càng thêm ái muội.
Anh có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này. "Ừm." Sau đó lại nói tiếp. "Em cân nhắc thế nào rồi?"
Trì Chiếu vẫn đang cầm hợp đồng, đương nhiên biết ý anh là gì. Cậu qua loa lấy lệ. "Tàm tạm."
Còn chẳng nhận ra giọng mình bây giờ hệt như đám con nít muốn chống đối phụ huynh.
Úc Trầm không tức giận, lúc dừng đèn đỏ, nương theo ánh đèn đường mà quan sát khuôn mặt Trì Chiếu, cũng không nói gì.
Đèn chuyển xanh, Úc Trầm dời mắt. "Trì Chiếu, tôi chọn con đường chuyên nghiệp này vì tôi muốn đứng trên sân thi đấu."
Bởi đấu trường chuyên nghiệp là nơi tuyệt đối công bằng, nói chuyện bằng thực lực, thực lực sẽ đánh bay tất cả mấy lời đồn đãi vớ vẩn.
Úc Trầm không nghe thấy Trì Chiếu đáp lại.
Anh nghe thấy tiếng lật giấy, đến đèn đỏ ngã tư tiếp theo, dưới ánh đèn lờ mờ, Úc Trầm nhìn thấy chữ ký của Trì Chiếu ở cuối trang giấy.
Con đường chuyên nghiệp mở rộng cửa cho cậu, cậu lựa chọn bước tới.
Vào một đêm hè không có gì đặc biệt, Úc Trầm thấy Trì Chiếu nở nụ cười.
Xinh đẹp, trong sáng lại còn hấp dẫn.
Gương mặt Úc Trầm hiếm khi lộ ra vẻ ngơ ngác, bây giờ anh mới nhận ra mình bị Trì Chiếu lừa một vố.
Lúc nhìn biểu cảm của cậu trong phòng phân tích, anh còn tưởng cậu không đồng ý, hóa ra là để hố anh.
Bầu không khí ngột ngạt trong xe liền biến mất.
Đuôi mắt cong lên, Úc Trầm nói. "ST chào mừng em."
Câu nói cũ lại lặp lại nhưng ý nghĩa bây giờ đã khác.
Trì Chiếu mở hé cửa sổ xe, gió nóng đêm hè phả vào mặt, giấy tờ bị thổi bay lật phật.
Trì Chiếu khẽ thở dài.
Cậu ký hợp đồng cũng chẳng có nguyên nhân sâu xa nào, muốn thì ký thôi.
Xe chạy nửa đường Trì Chiếu mới nhớ ra mình chưa cho Úc Trầm địa chỉ nhà.
Anh có vẻ biết cậu định nói gì. "Đến tiểu học Trùng Khánh phải không?"
Trì Chiếu chậm rì rì "Ừm." một tiếng.
Lúc Trì Chiếu về tới nhà, Trì Vãn còn chưa ngủ, cô nhóc đang vắt vẻo trên ghế sofa vẽ tranh, dì Vương thì đang làm bữa khuya trong bếp.
Trì Vãn đã nghỉ hè, cô nhóc cũng không có phản ứng gì khi anh hai về nhà, nhóc con chỉ hỏi. "Anh làm việc tốt không ạ?"
Trì Chiếu trêu chọc nhóc. "Anh không làm tốt, nhưng mà anh thành...nhân viên chính thức rồi."
Trì Vãn chạy như bay đến trước mặt cậu. "Nhân viên chính thức là sao ạ?"
"Thì...anh hai muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp."
Nhóc con hình như không quá tin lời anh mình. "Thật ạ?"
Trì Chiếu ngồi xổm xuống, những cảm xúc mà cậu chẳng hề biểu hiện ra bên ngoài đều nói cho em gái mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Úc không phải người tốt đâu hahaha
Vừa dụ dỗ vừa chăm bẵm trẻ con.
Trì Chiếu (bên ngoài): ai là trẻ con hả?
Trì Chiếu (thực tế): cực kỳ tình nguyện
❗️YYone:
Chap này làm mình quằn thật. Vẫn chưa đến đoạn game đâu, còn lâu lắm =)))
Mọi người muốn mình tiếp tục ra từng chap hay tích nhiều nhiều chút rồi ra?