Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 10: Đừng nghĩ làm nhục ta




Tiếng kêu du dương mà quyến rũ, cùng với tiếng nước ấm áp chuyển động phía dưới làm cho bầu không khí bên trên thêm mờ ảo…
Một tiếng, một tiếng…
Lạc Cơ Nhi quay mặt đi, nàng không thấy thân hình của nàng kia đang vặn vẹo bên dưới Mặc Uyên, tiếng rên rỉ càng ngày càng cao vút, hình như đã lên đến cực điểm…
Không thể chịu đựng được…
Ngón tay thon dài của Lạc Cơ Nhi bấu chặt vào lòng bàn tay, nàng nhắm mắt lại, không bao giờ muốn nhìn thấy hình ảnh dâm loạn này nữa.
Nàng đột ngột đứng lên, muốn tránh khỏi nơi này, không để ý tới nửa người đang ướt sũng.
“Đứng lại!!”
Một tiếng gầm nhỏ đủ làm xáo động cả ao nước ấm.
Cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc nằm phía dưới Mặc Uyên ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hẹp nhìn chằm chằm người ở trên bờ, nhưng thân hình nhỏ nhắn đầy dục vọng không ngừng lại.
“Lại đây” Hắn ra lệnh ngắn gọn.
Lạc Cơ Nhi sắc mặt tái nhợt, vài lọn tóc ướt dính vào mặt làm cho nàng ngưa ngứa, nhưng nàng không dám gỡ ra.
“Không nên. Cơ Nhi sợ quấy rầy đến hứng thú của Vương gia, Cơ Nhi nên lui ra là tốt nhất”
Thân hình mảnh mai lả lướt nhưng kiên quyết quay lưng về phía hắn.
Trên hàng lông mi đẹp của Mặc Uyên có chút tức giận, trên môi giữ một nụ cười gian tà, hắn gia tăng lực và tốc độ.
Rốt cục khi nàng kia thét lên một tiếng bén nhọn thì Mặc Uyên cũng dừng lại.
Ngay sau đó, đôi mắt đang trừng lên của nàng ta cụp xuống, Mặc Uyên không chút thương xót đẩy bật thân hình không một mảnh vải của nàng ta ra cạnh ao.
Thét lên một tiếng, cùng với cảm giác vui sướng và đau đớn nàng ta ngất đi…
“Xem ra ngươi thích ta dùng phương thức thô lỗ với ngươi…”
Nghe được lời lẩm nhẩm trong ao, cả người Lạc Cơ Nhi run lên, nói vậy hắn…
Mặc Uyên nheo mắt lại nhìn bóng lưng quật cường của nàng, hắn đi lên bờ, một nữ tỳ bên cạnh ngay lập tức mang áo bào khoác lên người cho hắn.
Bước chân phía sau càng ngày càng tiến lại gần…
Cổ họng của Lạc Cơ Nhi nghẹn lại…
Hắn tới gần mang theo hơi thở nóng rực.
“Chờ đã…”
Mặc Uyên sửng sốt.
Lạc Cơ Nhi đã xoay người, nhanh hơn chớp quỳ xuống trước mặt hắn.
Mặc Uyên nhíu mày theo dõi phản ứng của nàng.
Không muốn cho hắn biết nàng vì sợ hãi nên mới làm như vậy.
“Vương gia, cô nương kia vừa bị ngất, tình hình không được khả quan lắm, Vương gia không qua xem cô ấy như thế nào sao?”
Là người hắn hoan lạc, sủng ái, ít nhất hắn cũng phải xem nàng ta sống hay chết chứ.
Nghe xong lời này, nụ cười của Mặc Uyên nhếch lên châm chọc, thật không tưởng tượng nổi là nàng để ý đến việc này…
Hắn từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thấy nàng trong bộ sa y màu trắng ướt đẫm, tôn lên đường cong ở lưng, ánh mắt hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới… Mặc Uyên thấy căng thẳng, một luồng khí nóng xông lên đỉnh đầu.
“Quả là một vưu vật (*vật/người tuyệt diệu), chẳng qua…. quá nhiều lời mà thôi!”
Lạc Cơ Nhi cúi đầu thật thấp, thân hình run lên, nàng chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã thấy cơ thể bị một lực mạnh mẽ kéo ngã vào trong một lồng ngực nóng cháy.
Nàng hít từng hơi từng hơi một, đôi mắt chằm chằm nhìn hắn
Từ từ chậm rãi.
Hai mắt mở to, nàng ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, nhìn vòm ngực săn chắc, nhìn cánh tay mạnh mẽ của hắn, nàng cảm nhận được hơi thở dồn dập của mình, khuôn mặt ửng hồng đến mê người.
Từ lúc nào mà hắn đã tiến lại.
Trong đầu nàng bỗng nhiên ông một tiếng, nàng đảo mắt nhận ra tất cả các cô gái đã lên bờ, đi ra ngoài, thậm chí cả những nữ tỳ chuyên hầu hạ cũng lui xuống, giờ đây ở trong cái ao này chỉ còn lại hai người.
Nàng có ngốc thì cũng biết hắn muốn làm gì!
“Không được, Mặc Uyên, ngươi buông ta ra!” Lạc Cơ Nhi cố sống cố chết giãy giụa đứng lên, không để ý tới nam nhân trước mặt giọng nói đã bị khản đục vì ham muốn “Cởi ra”. Tiếng vải rách vang lên, y phục của nàng bị xé rách, lộ ra phần xương quai xanh.
“Ngươi nghĩ ngươi có thể cản được ta sao?!” Hắn giữ chặt phần thắt lưng của nàng, cúi đầu để cho trán của hắn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hoảng hốt của nàng, giọng nói thì thầm cuốn hút: “Ngươi nghĩ bản vương đang làm nhục thân thể của Lạc Cơ Nhi ngươi hay sao? Ngươi có biết có bao nhiêu đứa con gái mơ tưởng được bò lên giường của ta hay không?!”
“Đó là các nàng ấy muốn, chứ ta thì không!” Nàng giống như một chú mèo hoang nhỏ bé nhưng quật cường, toàn thân ướt sũng, nhưng ánh mắt bướng bỉnh nhìn hắn, ngực phập phồng không yên. “Ngươi đã quá tự phụ rồi, ngươi nghĩ tất cả mọi người đều phải cúi đầu nghe theo lời của ngươi sao! Thế nhưng sẽ có người vĩnh viễn không nghe lời ngươi là Lạc Cơ Nhi ta, không bao giờ. Ngươi nghe có hiểu không?”
Từng chữ từng chữ trong câu nói của nàng đều như khiêu khích tính nhẫn nại đang ở mức đỉnh điểm của hắn.
Những ngón tay của hắn miết trên làn da non mịn màng của nàng, để lại những vết đỏ hồng. Môi Mặc Uyên nhếch lên vui vẻ, “Chúng ta sẽ thử xem nhé, tiểu công chúa, ta sẽ dùng cách của ta khiến ngươi phải từ từ mà phục tùng ta, kiêu ngạo của ngươi, tự tôn của ngươi, cả xương của ngươi đều sẽ tan chảy dưới thân ta, ta sẽ chờ, chờ đến khi ngươi mở miệng cầu xin ta!”
Lạc Cơ Nhi nhìn hắn, hàng mi như cánh chim khẽ run rẩy.
Chính là lúc hắn ra tối hậu thư khiến nàng run rẩy.
“Chiết tiệt” Thấp giọng mắng, hắn cúi đầu giữ chặt khuôn mặt nàng, ngăn chặn sự phản kháng của nàng, ngăn chặn tính quật cường của nàng, hắn hung hăng ôm lấy nàng, hắn muốn đem tất cả cơ thể của nàng hòa tan vào cơ thể của hắn.
Tất cả khí nóng đều thâm nhập vào hơi thở của nàng.
“A…”
Lạc Cơ Nhi không hít thở được, đầu lưỡi theo bản năng tránh né nhưng lại bị hắn bắt lấy, hắn nhất quyết làm cho khí lực toàn thân nàng tan biến. Nàng cố gắng giãy giụa, nhưng chỉ càng làm cho thân thể nàng tới gần hắn hơn. Nàng có thể cảm nhận được cơ thể của hai người đang dính chặt vào nhau. Nàng có thể nhận thấy cánh tay mạnh mẽ của hắn, lồng ngực vững chắc của hắn đối lập hoàn toàn với thân hình mềm mại như nước của nàng.
Nhất là phần thân dưới của hắn nóng và cứng, mạnh mẽ xuyên qua lớp vải mỏng chạm đến người nàng.
“Không được”
Nàng sợ hãi kêu lên, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, đọng lại trên ngực hắn.
Mặc Uyên không chịu được nữa, bàn tay to của hắn xé rách quần áo của nàng, phủ lên hai vùng mềm mại trước ngực nàng. Ở dưới nước bộ y phục mỏng manh không che chở được cho nàng, hắn nặng nề thở dốc, ra sức ngăn chặn phản kháng của nàng. Nàng thét lên chói tai, lưng bị đập mạnh vào cạnh ao lạnh lẽo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.