Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 100: Không cần nghi ngờ quyết định của ta




Không cần nghi ngờ quyết định của ta
“Ngân Dực báo lại, nửa tháng trước, thủ lĩnh Hồ Duệ, Uất Trì Diệp Hoành cùng một số thương nhân miền nam có lui tới mật thiết, đáng nói là bộ dạng của các thương nhân này rất khả nghi, nếu không đoán sai, hẳn là người của hoàng thất Lạc Anh quốc. “Trong phòng, ánh nến vài lần bập bùng, thanh âm băng lạnh của Phong Dực có chút độ ấm.
“Vương gia…” Hắn có chút lo lắng kêu nhỏ một tiếng, hai hàng lông mày chau lại tràn đầy vẻ lo lắng.
Chữ viết trên cuộn giấy kia đã bị nội lực dần dần phá huỷ, đôi mắt thâm thuý của Mặc Uyên nheo lại, đôi môi tái nhợt khẽ nở nụ cười băng lạnh đến cực điểm. Có lẽ  hắn đã sớm đoán ra phía sau việc hoà thân lần này chắc chắn còn có âm mưu khác, chỉ là hắn không muốn tin mà thôi…
Trong ngực phập phồng cuộn trào một cảm xúc mãnh liệt, hắn chỉ có thể gắt gao siết chặt nắm tay, thẳng đến khi các khớp xương đều bắt đầu trở nên trắng bệch, mới có thể hung hăng đem mối hận khắc cốt ghi xương này áp chế xuống, ánh nến nhảy lên rồi lại hạ xuống, đôi môi mỏng của hắn càng thêm tái nhợt!
“Vương gia lúc này đây, vì sao phải đáp ứng hòa thân?” Đây cũng chính là cục nghẹn trong ngực Phong Dực lâu lắm không dám nói ra, lúc này rốt cục can đảm hỏi, trong đầu hắn lúc này hiện lên thân ảnh nhu nhược thương tâm lại nhỏ nhắn xinh xắn kia, có chút gian nan mà dò hỏi, “Nếu biết hòa thân không đơn giản như vậy, vì sao vẫn phải đáp ứng chứ? Huống chi, chính Vương gia, cũng  không cam tâm tình nguyện mà, không phải sao?” Ngữ khí của hắn dừng lại một chút, giọng nói ép tới rất thấp, “Hà tất muốn đả thương đến chính người mình yêu thương? Lại không chịu thả cho nàng tự do…”
Lòng Mặc Uyên chấn động mãnh liệt!
Yêu…
Lòng vì một chữ như vậy mà trở nên chua xót, cứ như vậy bất ngờ tấn công trái tim hắn, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh nàng đau lòng đến thấu xương mà chống cự, nước mắt của nàng rơi lã chã mà cầu xin… Hắn phải hung hăng ngăn chặn những lo lắng cùng hối hận to lớn trong lòng mình, mới có thể khiến lý trí trở lại, không thay đổi quyết định của chính mình.
“Âm mưu chung quy sẽ phải trả giá đắt…” Mặc Uyên chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, cặp mắt buông xuống che giấu nỗi đau đớn vừa lướt qua, miệng lạnh như băng mà thản nhiên, “Nếu như Uất Trì Diệp Hoành cam tâm tình nguyện lấy chính muội muội của mình để hoàn thành  âm mưu này, như vậy… ta cũng không cần phải … khách khí, ” Lúc này, hắn dường như quay lại là nam tử bách chiến bách thắng trên chiến trường kia, khí thế như vậy vừa uy hiếp vừa khát máu, khiến người khác không thể chống cự, “Nàng ta tình nguyện biến thành một quân cờ đến Uyên vương phủ của ta, cũng đừng vọng tưởng sẽ toàn thây mà trở ra. Có một số việc nếu như không có biện pháp trốn tránh, vậy cứ đón nhận đi…”
Trong đầu hiện lên vẻ tươi cười bí hiểm của Mặc Húc, ngón tay thon dài của Mặc Uyên chậm rãi nâng chén rượu tinh xảo trên bàn lên, hương rượu nồng nàn, hắn chỉ lạnh lùng liếc mắt một hơi liền uống cạn sạch! Trong ngực cuồn cuộn lên thứ tâm tình phức tạp, rốt cục bị vị cay xè nơi yết hầu dần dần áp chế xuống…
“Vương gia!” Phong Dực nhíu mày, lòng nóng như lửa đốt, nghĩ hắn thế nào mà vừa trúng một dao sâu như vậy lại liền uống rượu, đưa tay muốn chặn lại, nhưng cũng không tới gần được bên người hắn, nam tử ưu tú kia liền nhanh như cắt đứng dậy, một động tác hoàn mỹ lượn sát bên người hắn! Chớp mắt sau, Phong Dực chỉ cảm thấy túi bên hông không còn, một thanh kiếm màu lam đã nằm trong tay Mặc Uyên, đưa ngang vào giữa ngực hắn! !
Phong Dực hít nhanh một ngụm  khí lạnh ——
Cảm nhận sâu sắc được ánh mắt băng lạnh của nam tử kia tới gần, bỗng nhiên yết hầu của chính bản thân bị nghèn nghẹt đến vô cùng, không nói được nên lời.
“Không cần nghi ngờ quyết định của ta —” Vị cay xé trong cổ họng chưa rút đi, cặp mắt thâm thuý của Mặc Uyên nâng lên, nhìn gần sắc mặt bỗng chốc đã trở nên tái nhợt của Phong Dực, “Nếu như là vì Lạc nhi, vậy càng không cần ….”
Lưỡi kiếm trên lồng ngực toả ra một loại hàn khí bức người, đầu óc Phong Dực chấn động, há miệng muốn giải thích…

“Nữ nhân của ta… Không cần người khác tới nói cho ta biết phải làm thế nào…” Mặc Uyên nói từng chữ từng chữ một, vết thương trong ngực dường như bị thiêu đốt, chính hớp rượu kia, đang bắt đầu không nhanh không chậm nóng bỏng thiêu cháy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.