Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 111: Mị dược phát tác




Mị dược phát tác
Hỗn đản! Hạ lưu! Mặc Uyên chết tiệt! ! !
Ở trong lòng đau đớn mắng vô số tiếng, Uất Trì Tuyết mấy lần cắn phá môi, dùng cặp mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm tên nam tử tà mị tột cùng kia.
Lạc Cơ Nhi hơi ngẩn ra, bàn tay nhỏ bé đang đặt ở trên đầu gối nhanh chóng nắm lấy quần áo của chính mình, dùng ánh mắt có chút thê lương nhìn nữ tử đang phẫn hận kia, nàng cũng không sai, nhưng lại vẫn là phải nhận lấy những vũ nhục vốn không nên để nàng phải nhận này…
Bên môi bỗng nhiên tràn ra một ít máu tanh, Uất Trì Tuyết than nhẹ một tiếng, rốt cục cũng không chịu nổi những giày vò như vậy.
Đưa tay nắm lấy vạt áo của nam tử kia, trên mịêng mang theo vài phần hận ý, nàng áp lên thân thể Mặc Uyên, cúi đầu cầu xin tha thứ bên tai hắn: “Ta van ngươi, giúp ta, bên trong rượu… bên trong rượu có dược…”
Mị hương yêu diễm, cứ nhẹ nhàng thoảng tới như vậy.
Ngọn lửa trong ngực càng thêm bùng cháy hơn, Mặc Uyên nhíu mày thật sâu, nâng mắt, nhìn về phía tiểu cô nương phía sau.
Cảm giác được ánh mắt nóng rực của hắn, đôi mắt trong veo của Lạc Cơ Nhi thản nhiên dời đi, không nhìn tới hắn.
“Quyết định rồi sao? Ngươi muốn ta ở trước mặt nhiều người như vậy giúp ngươi…” Vấn vít mê hoặc, hắn tiếp tục khiêu khích nữ tử trước mặt.
“Mặc Uyên!” Uất Trì Tuyết nghiến răng mà ghé vào tai hắn quát, “Ngươi dám… Ngươi dám để những người đó thấy thân thể của ta một phân nào, ta liền móc hết mắt bọn họ ra! !”
Một tiếng cười khẽ tràn ra khóe miệng, giọng nói khàn khàn của Mặc Uyên lộ ra vài phần uể oải: “Chẳng lẽ ngươi không biết, để giải được mị dược, còn có cách khác sao?”
Một cách khác?
Bị mị dược dằn vặt đến không thể khống chế được hai tròng mắt của Uất Trì Tuyết sương mù, mờ mịt nhìn hắn, đôi mắt Mặc Uyên hiện lên một tia băng lãnh, tiếp theo đó, một chưởng sắc bén xé gió đánh tới! Uất Trì Tuyết kêu lên một tiếng đau đớn, trên mặt lộ vẻ thống khổ, rất nhanh nắm lấy quần áo của hắn, nhưng bất quá não bộ đánh úp lại cảm xúc mê muội, thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Lạc Cơ Nhi cả kinh, hô hấp có chút bất ổn mà nhìn thân thể vận y phục đỏ thắm xinh đẹp ngã trên mặt đất.
Hỉ phòng to như vậy, lúc này rốt cục cũng yên tĩnh lại.
Mặc Uyên nhăn mày lại, ngọn lửa mị dược trong ngực lúc cháy lúc tắt, hắn duy trì chút lý trí cuối cùng, trầm giọng nói với Phong Dực nói: “Dẫn nàng ta đi.”
“Vâng.” Phong Dực nhàn nhạt đáp lại.
Trơ mắt nhìn Phong Dực đem nàng kia đi ra cửa, ngay sau đó lại  dũng tiến đến mấy tên thị vệ, đem vài tên binh sĩ Hồ Duệ say khướt kia dẫn theo đi ra ngoài, ngực Lạc Cơ Nhi bị bóp chặt, nữ tử bị đánh bất tỉnh kia cũng không an phận, trong cơn hôn mê còn dùng lực xé rách chính vạt áo mình, may là Phong Dực dùng lực vừa đủ, phi lễ không nhìn, trực tiếp khiêng đi ra ngoài, mà cửa phòng kia, bởi vì sơ suất nên không có đóng cửa.
Bỗng nhiên liền ý thức được tình cảnh của chính mình, cả người Lạc Cơ Nhi run lên, đôi mắt trong suốt nhìn phía phòng trong ——
Ngọn nến đỏ rực, lẳng lặng cháy.
Bên trong lư hương, mị hương lượn lờ lan tỏa, mà nam tử tuấn mỹ tà mị kia, đứng yên trong phòng, trong mắt cuồn cuộn dục hoả.
Hô hấp trong nháy mắt bắt đầu gấp gáp, đôi mắt của Lạc Cơ Nhi gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Uyên, vô thức lui về phía sau vài bước, cắn môi dưới mỏng manh, ngay tức khắc, nàng nắm lấy váy cao lên, chạy về phía cửa phòng!
Không nên… Nàng  không nên ở trong cùng một phòng với hắn! !
Thân ảnh hồng nhạt lướt qua trước mắt, là thân hình nhỏ nhắn mà hắn ngày đêm mộng tưởng, bụng dưới nóng lên, hắn không chút nghĩ ngợi mà tiến lên, lúc nàng giật cửa phòng ra định chạy trốn khỏi, hắn dùng đại lực đóng cửa phòng lại, phát ra “Oành!” một tiếng, vây thân thể nho nhỏ của nàng ở giữa cửa phòng và thân thể hắn!
Lạc Cơ Nhi bắt đầu hoảng, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, đã bị thân thể cao to phía sau ghì chặt, mang theo mùi rượu nồng nặc hoà cùng mị hương, bao vây lấy nàng!
“Lạc nhi!” Mặc Uyên thấp giọng gọi, hoàn toàn thả lỏng khống chế, khiến trong thân thể mị dược bốc cháy lên, dùng đại lực ôm lấy thân thể xinh đẹp ở trước mặt.
“…” Hai tay đột nhiên siết chặt khiến Lạc Cơ Nhi không kịp phản ứng, cả người liền rơi vào cả người nóng cháy cùng ôn nhu của hắn.
“Lạc nhi… Lạc nhi!” Hương thơm mềm mại trong lồng ngực khiến hắn trong nháy mắt không thể khống chế được, hắn hung hăng siết chặt nàng vào ngực, khát vọng cực độ cùng hổ thẹn mà thấp giọng rên rỉ…
Hắn vừa thấy được ánh mắt của nàng, trong suốt như vậy, lại tuyệt vọng như vậy, khiến cả trái tim hắn đều đau nhức! Hắn sợ… sợ có điểm nào làm không tốt, có điểm nào không khống chế được, hắn có thể làm ra việc có lỗi với nàng!
“Không nên nhìn ta như vậy… Lạc nhi, không được rời khỏi ta!” Hơi thở nóng hổi tiến vào trong tóc của nàng, Mặc Uyên không khống chế được mà hôn lên vành tai bạch ngọc nhỏ xinh của nàng, hai tay run rẩy vuốt ve thân thể của nàng, không khống chế được mà vuốt, mà cắn nhè nhẹ,…
“Uhm… Không, không được…” Bị hắn ôm đến hít thở không thông, Lạc Cơ Nhi khó khăn mở miệng, bàn tay bé nhỏ mềm mại làm thế nào cũng đều tránh không được cánh tay hắn, chỉ có thể tùy ý để hơi thở cực nóng thâm nhập vào bên trong lỗ tai thật mẫn cảm của nàng, tất cả lạnh lùng, tất cả quật cường, vừa chạm vào lập tức biến mất…
“Ta trúng mị dược…” Giọng nói phát ra từ trong lồng ngực, mang theo nồng đậm hoả dục cùng cầu xin, “Lạc nhi, ta sẽ không chạm vào nàng ta, giúp ta…”
Một câu nói, khiến Lạc Cơ Nhi trong nháy mắt cứng đờ!
Nàng bỗng nhiên liền thanh tỉnh, vì sao hai gò má của Uất Trì Tuyết đỏ bừng, vừa hứng thú cùng ngang ngược như vậy, bỗng nhiên mềm hoá đến cầu xin hắn…
Trong nháy mắt, cảm giác châm biếm nồng đậm nổi lên trong lòng, làm nàng không có khả năng nhúc nhích, chỉ có hơi chút run rẩy này mới có thể bộc lộ hết được tâm tình của nàng lúc này, cho tới bây giờ nàng cũng không biết nước mắt có thể chảy mãnh liệt như vậy , trong nháy mắt đã tràn đầy mi mắt của nàng…
“Buông ta ra…” Môi dưới bị cắn phá, màu đỏ tươi của máu lại trào ra, Lạc Cơ Nhi liều mạng kềm chế nước mắt cùng run rẩy, gian nan thốt ra.
“Không buông!” Mặc Uyên gầm nhẹ một tiếng, đem thân thể nhỏ nhắn của nàng ôm cuộn lấy, bàn tay to ấm áp dò vào thân thể nàng, hai tròng mắt thâm sâu bị hoả dục mãnh liệt tra tấn đến mờ mịt, “Lạc nhi, van xin nàng…” Nói xong, cúi người hôn lấy cánh môi mềm mại của nàng!
Hơi thở mãnh liệt nam tính xâm nhập vào môi nàng, Lạc Cơ Nhi muốn khước từ, bàn tay nhỏ bé lại bị hắn nắm lấy, đi qua hỉ phục xinh đẹp đỏ như máu, thẳng tắp chui vào thân thể hắn, chạm được vào da thịt cực độ khát vọng mà bùng cháy của hắn, một mảng lửa nóng!
“Uhm…”Taynàng mát lạnh như dòng suối, làm tan biến hết nhu cầu cấp bách của hắn khiến hắn phút chốc như có chút thư hoãn, thân thể kêu gào càng muốn nhiều hơn…
Không! !
Nước mắt nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống, Lạc Cơ Nhi vô lực chống lại, cảm thụ được sự thâm nhập mãnh liệt từ nơi hắn, hắn gần như mất trí, cũng không nhịn được những căm giận trong lòng nữa, nhắm mắt lại hung hăng cắn môi hắn! !
“Á…” Đau đớn kịch liệt từ trên môi truyền đến, Mặc Uyên kêu rên. Nàng cắn thật sâu, trong nháy mắt, máu tanh lan tràn…
mà làm trò trước mặt nhiều người như vậy được?!!! .2pt 687.0pt 732.8pt' data-p-id=52d92a0acf142fc530c2383e1f76d865>“Ma ma, sao ngươi lại có thể u mê thế chứ?” Ý cười dạt dào, Uất Trì Tuyết chậm rãi đi qua, tùy ý tới gần bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia, “Chính là lúc này, càng cần có người ở bên ta hầu hạ mới được, hơn nữa, tiểu nô ở nơi này, ta có cho các nàng một trăm lá gan, các nàng cũng không dám phá hỏng hảo sự của ta cùng Vương gia! Ma ma, ta nói đúng hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.