Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 12: Dấu ấn nung thuộc về hắn




“Hiện tại biết né rồi, phải không?”
Lưu luyến triền miên khẽ hôn lên tai nàng, Mặc Uyên cảm nhận thân thể mềm mại nằm dưới thân mình, lại cảm thấy một luồng nóng rực kỳ lạ bốc lên từ bụng dưới, “Quật cường của ngươi đi nơi nào hết rồi, tiểu nô nhi, vừa rồi là ai ở dưới thân ta kêu lớn tiếng như vậy, muốn ta giúp ngươi quay lại một chút cảm giác vừa nãy không? Hả?”
Mặc Uyên nheo mắt lại, lời nói không lưu tình chút nào áp vào tai nàng, vòm ngực vẫn còn áp lên cơ thể mềm mại của nàng, cảm giác được thân thể nàng run rẩy từng trận, thân thể hắn không hiểu sao lại nổi lên phản ứng.
Mềm mại đến không cách nào tưởng tượng được, làm cho hắn hết sức hoài niệm tưởng nhớ.
Cúi người xuống phía dưới, vẫn trực tiếp hôn cần cổ vô cùng mẫn cảm của nàng, cảm giác một mùi hương cơ thể mê hoặc xông thẳng vào mũi.
“Buông ra.” Lạc Cơ Nhi tuyệt vọng ưm một tiếng, trong lúc đó bàn tay đưa tới ngực hắn, cố gắng chống lại sự xâm lược của hắn.
“Thu hồi móng vuốt của ngươi lại cho ta!” Mặc Uyên gầm nhẹ một tiếng, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên đỉnh đầu!
Hắn thực sự là không chịu nổi phản kháng của nữ nhân này, chưa từng có người dám cự tuyệt hắn chuyện này, một lần lại một lần tính nhẫn nại của hắn đã bị tiêu tan hết, lẽ nào vừa nãy tàn sát bừa bãi lâu như vậy, cũng chỉ đổi lấy việc nàng càng mãnh liệt chống cự lại sao?
“Xem ra, ta phải làm chút gì đó, ngươi mới có thể hiểu rõ thân phận hiện tại của mình!” Hắn áp sát vào mặt nàng, con ngươi tà mị trở nên băng lạnh, “Để ta nghĩ xem, ta nên lưu lại ấn ký ở chỗ nào thì mới tương đối thích hợp đây.”
Ánh mắt xâm lược, từ môi nàng, đến cần cổ, rồi đến ngực của nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói của Lạc Cơ Nhi đã khàn khàn, nhưng thấy ánh mắt âm lạnh của hắn, toàn thân nàng đều nổi lên một luồng hàn khí, không nhịn được run rẩy!
Ngón tay thon dài theo sườn mặt nàng đi xuống, da thịt như là một khối bạch ngọc hồn nhiên thanh thuần, tay hắn lướt qua chỗ nào, đều nổi lên ửng hồng, một tấc lại một tấc, vuốt nhè nhẹ trên da thịt của nàng.
“Yên tâm, ta sẽ không tàn nhẫn làm tổn thương khuôn mặt nhỏ nhắn mị hoặc lòng người của ngươi đâu”, hắn cúi người, cắn môi dưới của nàng rồi nhẹ nhàng liếm liếm, hơi thở như lan ”Không nên giãy dụa, càng không cần phản kháng, như vậy chỉ càng đau nhức hơn.”
Hắn nói, từng chữ từng chữ, vang dội trong đầu nàng!
“Mặc Uyên, ngươi rốt cục muốn làm cái gì? Buông ra!”
Hắn đứng thẳng dậy, đôi môi quyến rũ tràn ra một nụ cười đầy tà khí, “Người đâu.”
Tựa hồ là đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, vài người mang theo một cái lò lửa đi vào, trong lò lửa là than đang cháy bừng bừng, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách.
Lạc Cơ Nhi hô hấp đều đình trệ.
Nàng đã từng nhìn thấy vật kia. Ngày ấy khi tiến vào Uyên phủ, trên trán nữ nô bị nhốt cùng nàng cũng có ấn ký này.
“Không muốn, không muốn! Ngươi không nên như vậy.” Sợ hãi quá lớn hóa thành một hàng lệ, theo khóe mắt chảy xuống, Lạc Cơ Nhi run rẩy suy nghĩ, co quắp đứng dậy, hai tay lại bị hắn bắt được càng siết chặt, vững vàng giam phía trên đỉnh đầu, ngực nàng mở rộng ở trước mặt hắn, bởi vì giãy dụa kịch liệt mà phập phồng!
“Ta đã nói rồi, không nên giãy dụa, như vậy sẽ chỉ làm ngươi càng đau đớn” nhìn thân thể mềm mại ở dưới thân không ngừng nhúc nhích khóc nức nở, hắn trong lòng bỗng dâng lên ý muốn chinh phục, dường như trải qua quá trình tàn nhẫn như vậy, nàng sẽ biến thành vật phẩm chỉ thuộc về một mình hắn, trên người nàng sẽ có vết tích chuyên thuộc về hắn
Que hàn đỏ rực, được người lấy ra từ trong lò lửa, khiến không khí có mùi bỏng.
Người hầu đi tới, quỳ xuống cầm que hàn kia đặt vào trong tay hắn, hai mắt không dám nhìn thẳng.
Nàng run rẩy, khóc nức nở, dường như có thể cảm nhận được độ nóng của que hàn, khiến người ta kinh hãi!
“Không muốn, không muốn ngươi đối với ta như vậy, cầu ngươi.” nước mắt trong suốt chảy trên mặt, môi dưới bị nàng cắn chảy cả máu, nhưng chính là cũng không thức tỉnh được nửa phần thông cảm của người đàn ông phía trên.
“Ngoan, kiên nhẫn một chút, qua ngày hôm nay, ngươi không còn có tên nào khác, ngươi chỉ là nô nhi của một mình ta”. Cúi xuống, hắn hôn lên đôi môi ấm mềm hồng nhuận của nàng, tùy ý lưu luyến, mà que hàn trong tay đã từng chút, từng chút tới gần thân thể liên tục giãy dụa của nàng.
“Được rồi, nô nhi” một tiếng gọi khẽ khàn khàn mà mị hoặc, trong con ngươi của Mặc Uyên tỏa ra ánh sáng khát máu mà mù mịt!
“A….”
Một tiếng kêu thê lương vang vọng toàn bộ cái ao!
Đau đớn cháy bỏng, hung hăng in lên trên ngực nàng, đau nhức làm người ta chết ngất, trong nháy mắt truyền đến tứ chi xương cốt!
Mùi da thịt bị cháy, từ từ lan tràn ra.
Lạc Cơ Nhi đau đớn cả người run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra, liều mạng muốn giãy ra tránh sự kiềm chế của hắn, cổ tay lại bị hắn túm lấy càng chặt, chỉ có vùng ngực kia bị que hàn hung hăng in lên là phơi bày trước mắt hắn. Lạc Cơ Nhi kịch liệt run rẩy đã đau đớn đến kêu không ra tiếng, chỉ còn lại tiếng rên co quắp, cổ của nàng ngửa ra đằng sau, chỉ muốn ngất đi.
Mặc Uyên khép nửa mắt, cảm thụ được người ở dưới giãy dụa suy yếu, con ngươi phát ra một tia cảm giác thỏa mãn khát máu.
Hắn tham luyến hình ảnh như vậy, dáng vẻ nàng đau đớn đến kêu khàn giọng, khuôn mặt yên ắng hiện lên lờ mờ phấn hồng, sợi tóc lộn xộn tán ra trên vai, xương tay vì giãy dụa trở nên trắng bệch, cả người như đóa hoa bách hợp bị chà đạp, trong vẻ thanh thuần tản mác ra hơi thở tuyệt vọng đẫm máu. Hắn có thể cảm thụ được sự quật cường của nàng bị phá hủy trên tay hắn từng chút từng chút một, làm cho hắn không nhịn được cúi xuống, hôn lên đôi môi không có chút máu nào của nàng!
Que hàn rời khỏi, rơi xuống mặt ao, phát ra một âm thanh ầm ĩ.
Thân thể nàng căng như dây đàn, cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng chính tại nơi đau đớn xé rách vẫn không ngừng run rẩy, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
“Tốt rồi, nô nhi, kết thúc rồi, sẽ không đau nhức nữa.” Mặc Uyên buông lỏng hai tay đang kiềm chế nàng ra, đem cơ thể nhỏ bé yếu ớt của nàng ôm vào trong ngực, đại chưởng bắt đầu tự do đi xuống, an ủi vỗ về nàng.
“Ti —— “
Lạc Cơ Nhi mới hồi phục trở lại, thở dốc, bỗng nhiên cả người trở nên căng thẳng, cảm giác được nụ hôn lửa nóng của hắn chuyển qua xương quai xanh của nàng, chỗ ẩm ướt của nàng cũng đột nhiên bị ngón tay nóng rực đâm vào!
Nàng e ngại muốn đẩy hắn ra, định nói “đừng”, nhưng lại bị sự nghiêm khắc trừng trị vừa rồi hù dọa, khiến một tiếng phản kháng kia bị cắn lại trong miệng, trở thành một tiếng như tiếng mèo nghẹn ngào kêu thán.
Từ bỏ, thực sự từ bỏ.
Trong lòng nàng bật khóc nức nở, giọt lệ nóng hổi chảy ra, thấm ướt giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.