Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 120: Ta muốn ra ngoài




Ta muốn ra ngoài
Bóng dáng trắng tinh, làm lóa cả tầm nhìn.
Ánh mắt mơ màng nhìn vào đôi mắt hắn đang dịu dàng nhìn nàng, thì có hơi chút ngưng đọng, lúc này nàng mới cảm giác được, quanh thân đau nhức cùng vô lực, chỉ cần nàng hơi chút cử động, cơn đau liền lan tràn đến toàn thân…
“Ưm…” Lạc Cơ Nhi cắn môi dưới, hàng mi mỏng manh hơi chút túc lay động.
Nhận thấy được nàng không khoẻ, ánh mắt Mặc Uyên trầm xuống, bàn tay to lớn thăm dò trong chiếc áo ngủ bằng gấm, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, dùng lực đạo nhẹ nhàng đem thân thể mềm mại của nàng nâng dậy, đề nàng tựa vào người mình.
Trong nháy mắt, hương thơm vương vấn.
Lại lần nữa bị vây ở trong lồng ngực quen thuộc nóng cháy, lòng Lạc Cơ Nhi chỉ tràn đầy một nỗi hoang vắng.
Nàng không biết chính mình hiện tại là cái gì, bị giam ở trong Yến viên không thể ra ngoài, ngay cả tại ở trong vườn đi lại một chút đều có người một tấc cũng không rời đi theo , mà hắn cho tới bây giờ lúc ban ngày đều không đến đây, chỉ có buổi tối mới có thể nhìn thấy hắn. Liên tục cả đêm tàn sát bừa bãi, dường như muốn làm nàng mất hết khí lực, nàng trở nên càng ngày càng ngủ nhiều, ban ngày liền ngủ mê man, tỉnh lại thì tắm rửa, ngay cả trong hơi nước bốc lên cũng vương vấn tràn ngập hơi thở của hắn…
Phẫn nộ cực hạn cùng cảm giác bị sỉ nhục như muốn nhấn chìm nàng, cho tới bây giờ, nàng đã không còn sức giãy giụa, ngay cả khí lực để hận cũng không có.
“Vì sao nàng không ăn gì?” Hắn ôm lấy nàng, nhẹ tiếng hỏi, hơi thở nóng rực cùng hô hấp mỏng manh của nàng hóa quyện vào nhau,xem nàng như trân bảo ôm trong ngực, không muốn bất kỳ người nào có thể chạm qua, “Thân thể của nàng yếu quá, như vậy sẽ suy sụp mất…”
Lòng tràn đầy mỏi mệt lại tràn đến, Lạc Cơ Nhi tựa đầu dựa vào người hắn, nhíu mày nỉ non: “Ta muốn ra ngoài…”
Thân thể Mặc Uyên khẽ ngừng lại
Biết trong lòng hắn tràn đầy lo lắng, Lạc Cơ Nhi thản nhiên mở miệng: “Nơi này rất buồn, ta chỉ là muốn đi ra ngoài đi một chút…”
Bàn tay ấm áp, mơn trớn tấm lưng xinh xắn của nàng, trong ánh mắt thâm thúy của Mặc Uyên có chút cảm xúc phức tạp, nâng người nàng lên, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì, không thể để cho hạ nhân thay nàng làm được hay sao?”
Lạc Cơ Nhi ngước nhìn, chống lại ánh mắt như muốn đem nàng giam cầm của hắn, nàng dương như mơ hồ cảm nhận những sợi dây thừng đang thít chặt, đem nàng gắt gao trói chặt, không thể nhúc nhích.
Từ tận đáy lòng sinh ra một trận rét lạnh, cứ như vậy lan tràn đến toàn thân,mặc dù nằm trong lồng ngực của hắn ấm áp đến như thế, rốt cuộc cũng không có biện pháp sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của nàng… Lạc Cơ Nhi quay đầu đi, tia sáng cuối cùng trong đôi mắt cũng dười như tắt lịm không còn nữa, hơi thở mong manh nói: “Quên đi, người coi như ta chưa từng nói qua…”
Cảm xúc êm đềm nháy mắt biến mất, trong lòng Mặc Uyên căng thẳng, nhìn thấy nỗi tuyệt vọng tràn ra trong đáy mắt của nàng.
“Lạc nhi…” nỗi đau lòng sâu sắc, ùn ùn kéo đến, hắn ôm lấy nàng, gắt gao , khiến thân hình trong lòng suýt nữa không thở được.
Ta nên bắt nàng làm thế nào mới tốt…
Hắn rốt cục biết, nàng đã giống độc dược xâm nhập trong lòng của hắn, nhất cử nhất động của nàng đều khiến hắn tê tâm liệt phế đau đớn. Thân thể đang nằm trong lòng hắn mềm mại mà vô lực, hắn ôm nàng, như là muốn đem yêu thương khắc cốt ghi tâm truyền tới nàng, chỉ cần nàng có thể không đau thương nữa…
“Ra ngoài mang nhiều người, ta mới yên tâm…”
Thở dài một tiếng, hắn rốt cục không kiên trì, nhận lời nàng một lần.
Trong đôi mắt Lạc Cơ Nhi hiện lên một ánh nhìn khác thường, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay.
Ngã tư đường, đoàn người qua lại, ồn ào tiếng rao hàng.
Mặt trời ấm áp dùng tia sáng vui tươi bao vây lấy thị trấn phồn hoa, vầng dương tuôn từng tia sáng mỹ lệ.
Nữ tử nho nhỏ chậm rãi đi ở ở ngã tư đường, mỹ lệ loá mắt kia khiến người người nháy mắt thất hồn, ánh mắt không rời. Mắt nàng trong suốt được khảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, toát ra tia nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như đối chung quanh hết thảy đều thờ ơ, chính là nàng đang để ý lầu các một bên ngã tư đường.
Từ vương phủ bước ra, cứ như vậy bước đi, không mục đích.
“Cô nương, người rốt cuộc muốn đi đâu?”Ca Nhi rốt cục nhịn không được, mở miệng nhẹ hỏi.
Vừa mới nhận mệnh lệnh của Vương gia đi theo nàng bước ra, nghĩ đến nàng muốn lên phố mua hàng hay là đi chỗ nào đó, thật không ngờ đi theo nàng, nàng không nói không rằng, phía sau một đại đội thị vệ cũng không dám ngừng, chỉ có thể ở chung quanh bảo hộ nàng, vì nàng ngăn chặn những ánh mắt quá mức tùy ý này.
Bước chân Lạc Cơ Nhi hơi dừng một chút, không để ý tới câu hỏi của nàng, chính là tiếp tục đi lên phía trước .
Ca Nhi thở dài, theo sau, ra vẻ vô tâm nói nhỏ : “Phố này gọi là Ích Dương phố, là một ngã tư đường mà cửa thông thành là duy nhất của cả tòa thành, ven đường có vô số tửu quán trà lâu, còn có trang viện, rất nhiều cái hẻm nhỏ nhưng như vậy cũng thực dễ dàng lạc đường, cho nên muốn nghỉ chân, vẫn là lựa chọn trà lâu cùng khách sạn có vẻ lớn một chút mới tốt.”
Nói đến nơi đây, Lạc Cơ Nhi rốt cục nghe ra manh mối.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua tiểu nha đầu đang đi theo một bên, trong ánh mắt có gì đó xa cách lạnh lùng cùng đề phòng.
Nhận thấy được ánh mắt của nàng, Ca Nhi ấm áp cười: “Cô nương vòng vo lâu như vậy, chính là muốn biết điều này , không phải sao?”
Chăm chú nhìn nàng một lúc, Lạc Cơ Nhi thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
Ca Nhi giật mình, nhìn thân hình thướt tha không chút nào lay động bỗng dưng xoay người đi, chỉ có thể liên tục không ngừng đi theo.
Nữ tử như vậy, quả nhiên khiến người chỉ nhìn liếc mắt một cái sẽ trầm luân, dung mạo nàng làm người ta lưu luyến si mê,hứng thú nhưng lạnh lùng như vậy, lại khiến người muốn ngừng mà không được.
“Ngươi một khi đã quen thuộc như vậy, vậy nhất định biết, phố bán ngựa ở nơi nào …”Lạc Cơ Nhi nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói mát lạnh như nước suối.
Ca Nhi lấy lại tinh thần, rốt cục ý thức được nàng là đang nói với chính mình, trong lòng tràn ra một tia vui sướng, bất chấp ánh mắt thị vệ phía sau khác thường, liền đi lên trước nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, cười khanh khách nói : “Đi, ta dẫn cô nương đi!”
Bị một cánh tay mềm mại nắm lấy, Lạc Cơ Nhi có chút giật mình, lâu lắm không có cảm giác ấm áp dị thường như vậy, mà nữ hài tử tinh quái trước mắt này dường như tự nhiên xem nàng như người thân thiết, dễ dàng đã gần gũi với nàng như thế.
Ngựa chạy hỗn loạn dị thường, bọn thị vệ đem các nàng bảo hộ chặt hơn chút nữa.
“Chọn ngựa tốt, chính là nghề của ta.” Bước tới trước một cái chuồng lớn, Ca Nhi cười ấm áp, nắm tay nàng đi vào.
Phía sau đám thị vệ liền đề cao cảnh giác, đứng lên đi theo vào, một đống người đông nghìn nghịt đến nơi buôn bán ngựa lại càng làm ai nấy hoảng sợ.
“Ai, chờ chút, “Ca Nhi đột nhiên chắn một đám thị vệ trước mặt, “Các ngươi ở chỗ này là tốt rồi, chuồng lớn như thế này, các ngươi cùng một đám súc vật tranh chỗ, ai không biết , còn tưởng rằng các ngươi mưu đồ gây rối đó.”
Phía sau Lạc Cơ Nhi giật mình, mà đám thị vệ kia lại đỏ mặt, lui xuống, trầm giọng nói: “Vậy, hai vị cô nương cẩn thận một chút.”
.2pt 687.0pt 732.8pt' data-p-id=a8249baef08d971f75ffca26369a0028>Nhịn không được, hơi cúi người, đạt một nụ hôn triền miên lên môi nàng.
Động tĩnh rất nhỏ, vẫn khiến nàng bừng tỉnh, một tiếng ưm trầm trầm, môi nàng hơi chút mấp máy, chậm rãi mở ra đôi mi cong vút như cánh ve…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.