Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 121: Bị ám sát




Trong chuồng, một con ngựa đang ngoan ngoãn ăn cỏ, dáng vẻ ung dung nhàn nhã.
“Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?” Lạc Cơ Nhi rốt cục nhịn không được cất tiếng hỏi, bàn tay nhỏ bé nhẹ  nhàng vuốt ve đám lông ngựa.
Ca Nhi khẽ ngước mắt nhìn nàng một lúc, rồi cất giọng ngập ngừng  trả lời: “Ta cũng không biết, chẳng qua ta chỉ nghĩ… ngươi  không giống như vẻ bề ngoài, tuy rằng ai nấy đều thấy Vương gia rất yêu ngươi, nhưng ngươi lại một chút cũng không vui sướng, không phải vậy sao? Nếu là như vậy, ta lại có lí do mà không giúp ngươi …”
Chỉ một chữ “Yêu” nghe thật nhẹ nhàng mà lại làm tim Lạc Cơ Nhi dâng lên một nỗi xót xa, tầng tầng rung động.
“Ngươi đã xác định chưa? Có nhất định phải đi không?” Ca nhi ngước ánh mắt trong suốt nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi lại.
Bàn tay Lạc Cơ Nhi thoáng dừng lại một chút, đầu ngón tay trắng nõn  khẽ nắm chặt, một lúc lâu sau, nàng  mới kiên định gật đầu.
Tên buôn ngựa sốt ruột đi tới, nịnh nọt nói: “Cô nương, nàng nhìn con ngựa này xem, phiêu phì thể tráng , đích thị là loại ngựa tốt nhất, đừng nói là một ngày đi mấy ngàn dặm, mà còn…”
“Con ngựa này giá bao nhiêu, cần bao ngân lượng?” Khẽ ngắt lời gã buôn ngựa, Lạc Cơ Nhi nhẹ nhàng vỗ về  lớp lông ngựa màu nâu trước mắt.
Tên buôn ngựa liền đảo mắt dò xét, thoáng nhìn thấy bên hông nàng có đeo theo một miếng bạch ngọc màu sắc thật tuần khiết, dáng vẻ thật bất phàm, liền khiến cho hắn phải thất thần, vội nuốt nước bọt. Hắn chìa môt bàn tay lên rồi nói: “Cần phải có năm mươi lượng mới được…”
Ca nhi hơi nhíu mày, định nói gì đó, cũng định mở miệng trả giá, thì đã nghe Lạc Cơ Nhi nhẹ nhàng nói một tiếng: “Được”, tiếp đó liền thấy tiếng cười sảng khoái của tên buôn ngựa, cùng ánh mắt mê muội thèm thuồng đang nhìn tạo vật tuyệt mỹ trước mắt, “Cô nương quả nhiên thật là người dễ chịu a”
“Trước tiên ta đặt một nửa tiền cọc mua con ngựa này, vài ngày sau ta trở lại lấy ngựa”. Lạc Cơ Nhi thản nhiên nói, nhưng nàng liền buông một ánh nhìn lạnh lùng vế phía những thị vệ đang chờ ngoài cửa, khẽ dặn dò thêm một câu: “Còn nữa, ngươi không được nói lại với những người ngoài kia dù chỉ một câu, đã hiểu rõ chưa?”
Tên buôn ngựa khôn khéo đảo ánh mắt ra ngoài cửa, nhìn  đám tùy tùng, mỉm cười rồi cung kính gật đầu nói: “Xin cô nương cứ yên tâm, tiểu nhân đã hiểu rồi…”
Nỗi lòng của Ca Nhi dần được gỡ bỏ, nàng nhìn người con gái trước mắt, cả thân hình đắm trong hào quang huyền ảo, làm nàng không khỏi sợ hãi mà than thầm: người của hoàng tộc quả là khí khái không hề giống người thường, cho dù là đã rơi vào tay kẻ thù, mà nàng vẫn còn nguyên cử chỉ cùng phong thái dịu dàng, ánh mắt mị hoặc mà lại uy nghiêm thật làm động lòng người.
Lên ngựa, đi được thêm vài dặm, phố phường thật đông đúc nhộn nhịp không gì sánh kịp.
Trên đường quay về Vương phủ, Ca Nhi không khỏi có chút cảm khái, thấp giọng bùi ngùi, nói: “Cô nương…”
“Ta có tên,” Lạc Cơ Nhi nhìn nàng bằng ánh mắt trong veo đầy thiện ý, nhẹ giọng nói: “Ngươi gọi ta là Lạc Nhi được rồi.”
Ca Nhi cười yếu ớt, trong lời nói có chút cay đắng: “Lạc Nhi, ngươi có nhớ lần cuối cùng ngươi cười là lúc nào hay không?”
Chỉ một câu hỏi nhẹ nhàng mà làm Lạc Cơ Nhi chợt khựng lại, đôi mắt trong suốt chợt mơ màng, ảm đạm. Đúng vậy a… Ta có bao giờ cười không… Lúc nào nhỉ? Ngay cả chính ta cũng không nhớ nổi nữa. Nàng ngây ngốc đứng đó thật lâu, nhắm mắt lại, chỉ thấy trong lòng ùn ùn kéo tới hình ảnh một nam tử thật quá đỗi dịu dàng ấm áp, một hình ảnh khắc cốt ghi tâm làm nàng không thể nào quên, chỉ là… hình ảnh dịu dàng kia sao luôn  luôn làm nàng  cảm thấy đau đớn,  đau đớn đến nỗi không thể nào chịu đựng được…
Mà nay, nụ cười như ánh nắng yêu thương ấm áp đó, đã không còn nữa rồi…
Khóe môi tràn ngập nỗi đau khổ, Lạc Cơ Nhi khẽ quay đầu, nói: “Những việc khó khăn như vậy, ta thật không nhớ gì cả…”
Nàng khẽ cúi đầu, bỗng nhiên trong nháy mắt cảm giác được đang có một tia sáng nóng rực, nghiêng nghiêng phát ra từ trên cao,  chiếu thẳng vào nàng!
Cảm giác có chút gì đó kì dị, Lạc Cơ Nhi không dừng bước, chỉ ngước mắt lên, nghênh đón ánh nhìn vọng tới kia…
Trên tầng cao của một trà lâu, một nam nhân áo xanh đang đứng yên bên cửa sổ, khóe môi khẽ mỉm cười nhìn nàng.
Nụ cười kia sáng như ánh mặt trời, thật mãnh liệt mà lại cũng thật ung dung tiêu sái, chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến nỗi làm nàng nghĩ đó chỉ là ảo giác.
Trong nháy mắt, nàng có cảm giác như đã từng quen biết người kia…
Nhưng hắn ta lại có gì đó như thể là nàng chưa bao giờ gặp qua _ những đường nét trên gương nam tử này  không phải là nét mặt thường có của người miền nam, đôi mày cương nghị lẫm liệt, ngũ quan hiện ra đẹp như tạc, gương mặt góc cạnh rõ ràng làm lộ mấy phần tuấn lãng. Mà chiếc quạt  phe phẩy trước ngực lại càng làm hắn ta lộ ra một nét thần bí khó tả.
Trong trà lâu, Uất Trì Diệp Hoành không e dè mà quan sát thân hình nhỏ bé phấn điêu ngọc mài kia, ánh mắt sáng quắc.
Quả nhiên, nhiều năm không gặp, nàng rốt cục đã trở thành một tuyệt sắc giai nhân, khuynh quốc khuynh thành…
Nhớ lại yến tiệc năm đó ở Đằng An, hắn ngẫu nhiên nhìn thấy nàng, hắn đã liền nhìn trước được ngày hôm nay… rồi lại đến đêm hôm ấy, dạ yến ở Vương phủ, hắn lại nhìn thấy nàng, hắn mới có thể xác định, cũng chỉ có nàng mới có mị lực đến mức làm cho một nam tử ưu tú như Mặc Uyên cam chịu sa vào bể khổ trầm luân.
Khóe môi khẽ nhếch cười, chỉ là nét cười có vẻ gì đó như là đang tự giễu, tự cười chính mình, thật là không thể kiềm chế, nhìn nàng gần hơn, hắn bắt đầu thấy đố kị với nam nhân kia, thật không biết, nếu hắn có thể tới gần nàng, thì sẽ còn bị nàng làm cho thần hồn điên đảo tới mức nào nữa…
 Lạc Cơ Nhi hơi sững sờ, vội thu  ánh mắt về, trong lòng lăn tăn gợn sóng.
Bỗng nhiên thị vệ bên cạnh kinh hoảng kêu lên một tiếng: “Cô nương, cẩn thận!”
Lạc Cơ Nhi thấy ngực chấn động, cơ thể hoàn toàn không kịp phản ứng, cổ tay đã bị Ca Nhi kéo ra sau, một người bịt mặt từ đâu đã lẻn đến bên cạnh nàng, chủy thủ lóe hàn quang đâm mạnh đến!!!
Trong nháy mắt, bốn phía đại loạn!
Tiếng thét chói tai, tiếng  van xin vang lên náo loạn, đám người áo đen từ bốn phương tám hướng hung hăng ùn ùn kéo tới, tay cầm chủy thủ, nhất tề xông về phía nữ tử xinh đẹp đang đứng giữa đường kia! Dòng người  trên đường liền tán loạn, mà lúc này, những thị vệ bên cạnh Lạc Cơ Nhi đã nhanh chóng rút đao ra, xếp thành một vòng tường đồng vách sắt xung quanh nàng!
Trong lúc kinh hãi, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy được tay mình đang bị Ca Nhi nắm chặt, cùng với bàn tay đó là một ánh mắt thảng thốt bàng hoàng.
“Lạc Nhi, ngươi không phải sợ, sẽ không có việc gì đâu…” Ca Nhi trong lòng sợ muốn chết, nhưng vẫn lớn mật liều mạng  bảo hộ phía sau cho nàng. Trái tim bao năm nay dường như tê cứng trong trong nàng giờ đây ấm lại, đang điên cuồng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng!
Mà lúc này đây, trên trà lâu Uất Trì Diệp Hoành nhìn các mánh khóe bày binh bố trận của đám người áo đen, liền nhìn ra chút manh mối, chỉ thoáng suy nghĩ, hắn liền đã biết rõ nguyên do.
Một tùy tùng phía sau lập tức chạy tới, liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, khẽ nhíu mày nói: “Điện hạ…”
  Uất Trì Diệp Hoành chợt  dừng quạt, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng sâu sắc, hắn nói: “Tuyết nhi, thật là quá mức non nớt rồi…”
Khẽ thở dài một hơi, chớp mắt một cái, hắn liền phi thân từ lầu hai xuống! , còn tưởng rằng các ngươi mưu đồ gây rối đó.”
Phía sau Lạc Cơ Nhi giật mình, mà đám thị vệ kia lại đỏ mặt, lui xuống, trầm giọng nói: “Vậy, hai vị cô nương cẩn thận một chút.”
Nhịn không được, hơi cúi người, đạt một nụ hôn triền miên lên môi nàng.
Động tĩnh rất nhỏ, vẫn khiến nàng bừng tỉnh, một tiếng ưm trầm trầm, môi nàng hơi chút mấp máy, chậm rãi mở ra đôi mi cong vút như cánh ve…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.