Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 144: Mang nàng rời đi




Mang nàng rời đi
Tiếng rên rỉ đau đớn ngày càng nhỏ lại, thân thể nhỏ nhắn mềm mại trắng như ngọc kia cuộn mình thành một cục, khuôn mặt bé nhỏ tái nhợt, dường như sức sống trong nháy mắt sẽ biến mất…

Càng chạy gần đến cửa cửa cung, càng nghe thấy những điều bất thường…
Thiếu niên nheo mắt, nhìn vào bên trong đại điện, đứng hầu  bên ngoài có hai cung nữ đang  rụt vai sợ hãi, vẻ mặt thật khiếp đảm, mà bên trong tẩm cung, từng hồi âm thanh đau đớn ngắt quãng truyền ra, làm cho trái tim hắn đột nhiên thắt lại! !
“Có chuyện gì xảy ra rồi?!” Mặc Kỳ nắm chặt vai một tiểu cung nữ, tức giận hét lên.
Tiểu cung nữ sợ hãi giật mình, ánh mắt e ngại nhìn vị thiếu niên đang chăm chú nhìn mình, mấp máy môi nói: “Thất…Thất vương gia…”
Ca Nhi phía sau cũng vừa chạy tới, hổn hển hỏi: “Thải nhi, bên trong làm sao vậy? Ai lại dám xông vào tẩm cung của hoàng thượng vậy?”
Cung nữ Thải Nhi được kêu đúng tên liền nhận ra người quen, nỗi sợ hãi trong lòng đang che giấu lộ ra, giọng nói mềm nhũn, miệng thê  lương nghẹn ngào: “Là… Là Dung phi nương nương! Hoàng thượng không có ở đây, nàng ta ở bên trong…, nàng ta ở bên trong…”
Lòng nóng như lửa đốt, Mặc Kỳ đẩy tiểu cung nữ ngã qua một bên, gầm nhẹ một tiếng: “Lạc Nhi!” Rồi một mạch xông vào!
Cửa tẩm cung đang đóng chặt. sau một khắc liền bị hung dữ đạp văng “Rầm” một tiếng ! !
Mấy nam nhân dữ dằn tay cầm roi, lúc này đang hung hăng quất vào cơ thể đau đớn sắp ngất đi đang nằm kia.
Dung phi chợt giật mình, chén trà đang cầm trong tay hơi run, nước trà nóng bỏng hơi vương ra bàn tay trắng nõn, một tiếng kêu khẽ rên lên, ai oán nhìn về phía người kia.
Trong tẩm cung ngột ngạt, ánh sáng mờ ảo như trong địa lao, mà thân thể xinh đẹp đang cuộn mình trong góc kia đã gần như là hấp hối, hai nam tử kia khẽ do dự ngừng đánh, chỉ sợ đánh tiếp, cô gái này sẽ thật sự bị đánh tới chết!
“Lạc Nhi! !” Một tiếng thét muốn nổ nóc nhà vang vọng toàn bộ tẩm cung! !
Mặc Kỳ nhanh như gió lao tới, hung hăgn đẩy hết đám nam nhân hung bạo đang vây quanh bên người nàng, đau lòng ôm lấy nữ tử khắp người đầy thương tích, Lạc Cơ Nhi đau đớn rên một tiếng,  như thể bàn tay hắn vừa chạm đến đâu trên người đều mang theo đau đớn nứt da, trên khóe môi nàng chảy ra một vệt máu tươi, cảm giác như gân cốt trên người đều bị chặt đứt, không thể đứng dậy được nữa…
Ca Nhi theo ngay sau cũng đã chạy ào vào tẩm cung, nhìn thấy tất cả cảnh tượng trong phòng, mở miệng nói không nên lời, trong ngực chấn động dữ dội, cả người run  rẩy không kìm được, chỉ nhìn thoáng qua, nước mắt nóng hổi đã tràn đầy hốc mắt!
“Các người  là ai? Dám cả gan xông vào…”
“Bộp” một tiếng! !
So với tiếng tát vừa rồi còn vang dội hơn gấp trăm lần, cái tát mang theo hận ý mãnh liệt quét tới khuôn mặt Dung phi!
Mọi người còn chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy Dung phi đã bị đánh cho đứng không vững, thân thể trong nháy mắt ngã vào bộ ấm chén trên bàn,  tức thì  bộ ấm chén vỡ tan tành, tiếng sứ vỡ vang khắp cả phòng, còn kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn của Dung phi!
“Thì ra là ngươi?” Cả người run lên, Ca Nhi mở to hai mắt, ngăn dòng lệ chảy  xuống, nghiến răng mở miệng nói đầy hận ý!
Dung phi bị đánh đến nỗi đầu ốc mụ mị, bọn hạ nhân kinh hoảng đỡ nàng đứng dậy, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nha đầu kia, nửa bên mặt nàng, đau nhức đến tê dại, rít giọng: “Ngươi dám… Ngươi dám tát bổn cung? !!”
“Vút____!” Lại một tiếng vang lên, một ánh ngân quang lóe lên, Dung phi liền kêu lên một tiếng thê lương đau đớn! !
Mấy cung nữ đảo hít một ngụm khí lạnh, nhìn thấy trong góc phòng có một thanh loan đao bay ra, hung hăng xen vào cửa tẩm cung! Dung phi sững người không nói gì, chậm rãi quay lại, hai tay run rẩy sờ lên, chỉ thấy một chất dịch lỏng chảy ra, nàng trân trối nhìn lại, thì ra chính là máu đỏ tươi…
“A! ! !” Một tiếng thét chói tai truyền ra từ tẩm cung, Dung phi trừng mắt nhìn hai người đột nhiên xông vào bên trong tẩm cung, trong lòng tràn ngập kinh hoảng, : “Các ngươi là ai? Các ngươi rốt cuộc là ai! Các ngươi cả gan dám xông vào tẩm cung của Hoàng thượng, các ngươi điên rồi, các ngươi thật điên rồi!… A, mặt của ta! !”
Một vết máu đỏ rất sâu hiện trên một nửa gương mặt của Dung phi, cùng với con mắt đang trợn trừng kia, thoạt nhìn thật là dữ tợn.
“Bắt.. Bắt! Mau bắt hết bọn chúng! !” Trong nháy mắt, Dung phi thất kinh, sợ hãi cùng phẫn nộ dâng lên bao trùm đáy lòng, vội vội vàng vàng sai bảo đám hạ nhân.
“Nương nương… xin nương nương bình tĩnh, đó là thất vương gia a!” Một tiểu cung nững bên cạnh vội khuyên can, trên mặt còn lộ ra vài phần sợ hãi nhìn vết máu trên mặt chủ tử.
Thất vương gia…
Vừa rồi thanh loan đao kia, chính là trong tay hắn phóng ra…
Nếu như chỉ cần sai một chút, không cẩn thận sẽ đâm vào người Dung phi, vậy thì …
Dung phi nhìn gương mặt lạnh lùng như băng của thiếu niên kia, nhìn cả  tiểu nha đầu vênh váo theo hắn, dáng vẻ kiêu ngạo ngang tàng của nàng có phần chùng xuống, ôm lấy vết thương trên mặt mình, run giọng nói: “Các ngươi… Muốn làm gì đây?”
“ Ngươi dám đánh nàng…” Thiếu niên ôm chặt thân thể mềm mại đang run rẩy của nàng trong tay, ánh mắt càng lúc càng oán giận nhìn Dung phi, “ Ngươi dám đánh nàng nặng như vậy! Ta giết ngươi! !____”
“Mặc Kỳ!” Một tiếng kêu nhỏ thốt ra từ đôi môi yếu ớt của Ca Nhi.
“ Mang theo Lạc Nhi đi… Lên ngựa thôi!” Ca  Nhi gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn của Dung phi, lạnh giọng ra lệnh.
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng chợt hiểu ra tất cả! ! Tiểu công công truyền chỉ lập tức đứng dậy, cuống quít chạy vội ra khỏi tẩm cung, lớn tiếng kinh hô: “Người đâu! Người đâu ! !”
Âm thanh chói tai truyền xa vọng tới tai làm mọi người sợ hãi, Dung phi cũng sực tỉnh, lớn tiếng quát: “Ngăn bọn chúng lại cho ta! !”
“Mau đi thôi! !” Ca Nhi sốt ruột kêu lên một tiếng, đôi mắt ngân ngấn lệ, nhìn về phía thiếu niên đang do dự kia.
Trong lòng Mặc Kỳ chấn động, hắn lo lắng ôm chặt  thân thể thương tích đầy mình của nàng trong lòng, hắn cúi người, run run nói nhỏ: “Cố lên Lạc Nhi, ta sẽ mang ngươi đi!”
Mấy nam nhân hung hãn như hung thần ác sát liền cùng nhau xông tới vây quanh họ,  đôi mắt Mặc Kỳ lóe lên một tia hàn quang, mũi chân quét qua những mảnh vỡ của chén trà, không chút lưu tình, đá thẳng về phía mặt bọn chúng!
Thừa dịp tiếng thét thảm thiết vang lên, hắn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, hướng ra phía cửa sổ của tẩm cung, phi thân ra ngoài!

Ngoài cửa, thấy được ánh nắng đang chói chang, Mặc Kỳ vững vàng đáp xuống mặt  đất, không kìm được, nhẹ nhàng xòe bàn tay đang ôm nàng, thì nhìn thấy lòng bàn tay đã nhuộm đầy máu đỏ, trong lòng hốt hảng, vội nhìn vào gương mặt nàng, gương mặt nhỏ nhắn giờ đây trắng bệch không chút thần sắc, không có chút sinh khí, đôi mắt thiêm thiếp, phảng phất nét ai oán tuyệt vọng đau buồn truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.