Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 145: Kéo nàng ta xuống dưới dụng hình




Kéo nàng ta xuống dưới dụng hình
Tiếng kêu to của tiểu công công rốt cuộc đã làm thị vệ trong cung kéo đến.
Lúc này Ca Nhi cũng đã từ trong tẩm cung chạy theo ra, chỉ thấy bên ngoài một đội thị vệ đã quây thành vòng tròn, bao vây lấy tẩm cung, mà lúc này Mặc Kỳ đang ôm thân thể nàng trong tay, nửa quỳ nửa ngồi lạnh lùng quan sát xung quanh.
Phía sau, Dung phi mang theo mấy tiểu cung nữ cũng từ tẩm cung chạy ra, tay cầm một chiếc khăn tay, che lấy vết thương đang liên tục rỉ máu trên mặt, lạnh lùng cười: “Hừ, đường đường là một Vương gia, vậy mà lại tự tiện nhảy vào tẩm cung mang người của Hoàng thượng đi, các ngươi cho rằng các ngươi có thể thoát được sao? Đừng có nằm mơ!”
“Thì ra ngươi cũng biết nàng là người của trẫm…” Một giọng nói âm trầm uy lực vang lên, mang theo nộ khí sâu sắc lan truyền khắp đại điện!
Trong lòng mọi người đều chấn động! !
Thị vệ đang vây quanh bốn phía đột nhiên quay đầu lại, liền trông thấy một nam tử cao lớn, một thân long bào hoàng kim, chẳng biết từ bao giờ đã đứng nơi đại môn tiền điện, đang  dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn một lượt qua tất cả, lúc nhìn đến thiếu niên đang ôm lấy thân thể xinh đẹp đầy thương tích trong ngực kia,  ánh mắt hắn đột nhiên trở nên căng thẳng!
Phía sau Hoàng đế, một đội cấm quân tinh nhuệ đang đằng đằng sát khí, mang theo uy nghiêm hoàng gia làm tất thảy  mọi người  đều kinh sợ!
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế! !” Gần như trong nháy mắt, mọi người trong đại điện cùng quỳ xuống, tung hô, tạo nên âm thanh vang rền kinh thiên động địa!
Mà Dung phi đang đứng trước tẩm cung giờ đây sắc mặt bất chợt cũng rối loạn, trận hỗn loạn vừa rồi khiến tay nàng ta run rẩy, nàng không ngờ Hoàng thượng lại trở về đúng lúc này, nếu mà Hoàng thượng biết được nàng ra lệnh quất roi Lạc Cơ Nhi, thì…
“Hoàng thượng! —— ” Một tiếng kêu ai oán não nền vang lên, cùng đó là tiếng khóc lóc nức nở ào ạt tuôn ra từ miệng Dung Phi.
Mọi người đều bị giật mình, chỉ thấy thân ảnh đẹp đẽ như phi yến kia từ tẩm cung lao xuống, vô cùng ủy khuất hướng về phía Hoàng thượng đang đi tới, trên đôi mắt lệ đang tuôn tràng hết sức bi thương, khăn tay xốc lên làm cho vết máu trên khuôn mặt lộ ra, Dung phi phụp một tiếng quỳ rạp xuống chân hắn: “Hoàng thượng, thỉnh người làm chủ cho nô tỳ a!”
Mặc Húc không động một chút nào, chỉ là chăn chú nhìn vẻ mặt đầy sát khí của thiếu niên kia, ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Mặc Kỳ càng thêm âm u, lại  ôm chặt lấy thân thể mềm mại trong lòng, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn lại nữa!
Nữ tử tử dưới chân đang rên rỉ khóc lóc, càng lúc càng nghiêm trong, Mặc Húc miễn cưỡng nén lửa giận đang bùng cháy trong lòng, chậm rãi ngồi xổm xuống, kiêu ngạo nhìn phi tử đang khốn đốn kia, lạnh giọng hỏi: “Dung nhi, nói cho trẫm biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Dung phi trong lòng run lên, ngẩng đôi mắt ngấn lệ, ra vể hết sức dịu dàng đáng yêu: “Hồi bẩm Hoàng thượng, sáng sớm hôm nay, nô tỳ nghe nói hoàng thượng đã nạp Lạc muội muội làm tân phi, muội một mình trong cung không thân không thích, nô tỳ muốn đến bên làm bạn… Nhưng thật không ngờ, không ngờ…”
Nói còn chưa dứt lời, tiếng khóc nỉ non đã vang lên.
“Khóc đủ rồi chưa?” Mặc Húc giận tái mặt, “ Trẫm không ngại đổi một người biết chuyện đến nói đâu…”
“Không! !” Dung phi cả kinh, vội vàng lau khô dòng nước mắt, “Nô tỳ nói, nói…” Đôi mắt sắc lẻm liếc nhìn Lạc Cơ Nhi, Dung phi khẽ cắn môi, nàng không tin Hoàng thượng sủng ái nàng như vậy sẽ vì một việc nhỏ này mà phế bỏ chức hậu phi của nàng, mở miệng nói: “Hoàng thượng, không ngờ Lạc muội muội không chút nào cảm kích, đã đánh mất thánh chỉ của hoàng thượng, còn coi rẻ hoàng uy! Nô tỳ lấy đại cục làm trọng, nếu mà tiểu cung phi nào cũng có thể ngỗ nghịch thánh ân, vậy thì mặt mũi hoàng thượng còn để ở đâu?! ! Vì vậy.. vì vậy nô tỳ cho người dạy dỗ nàng ta như vậy, thế nhưng thất vương gia bỗng nhiên dẫn người xông đến, không chỉ đả thương hạ nhân của nô tỳ, lại còn ra tay hạ sát nô tỳ! !”
Đưa gương mặt nhỏ nhắn sợ hãi, Dung phi khóc lóc kéo lấy tay áo của Mặc Húc: “Hoàng thượng… Gương mặt của nô tỳ, thiếu chút nữa đã bị hắn hủy đi a! Thỉnh Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp, làm chủ cho thần thiếp a! !”
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét qua gương mặt nàng ta chợt đỏ ngầu, bàn tay to lớn của hắn nâng cằm nàng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy là… là do ngươi đánh nàng ấy?”
Dung phi sửng sốt, khổ sở nói: “Nô tỳ chỉ là luận theo sự việc, nhẹ nhàng dạy dỗ nàng ta một chút…”
“ À?” Bàn tay ác ý lướt qua vết máu kia, rõ ràng nghe được Dung phi hít sâu một luồng khí lạnh, sắc mặt đau đớn trắng bệch, một chút cũng không dám động, Mặc Húc cười khẽ, dùng đầu ngón  tay hung hăng chà xát lên vết máu kia, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy Dung nhi dùng gì để đánh?”
“ Hoàng thượng… đau thiếp…” Khuôn mặt Dung phi vô cùng đau nhức, đau đến muốn cắn nắt cả lưỡi, lại cũng không dám ngăn cản hắn!
Thấy nàng ta nói không nên lời, Mặc Húc liền dời mắt nhìn về phía hai tiểu cung nữ đang quỳ bên cạnh, nhướng mày hỏi: “ Ngươi mau nói cho ta biết.”
Tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất cả người run lên, bị dọa một trận sợ đến rơi lệ, ngẩng đầu nói: “Kính bẩm Hoàng thượng, là cung hình… quất roi.”
Trong lòng  dâng lên một trận đau xót dữ dội…
Mặc Húc xót xa nhìn nữ tử đang nằm trong lòng thiếu niên kia, cẩm bào hồng nhạt bị quật đến rách nát, mơ hồ thấy được vệt máu đang lan rộng trên thân thể bạch ngọc, khắp người nàng máu chảy nhuộm đỏ, càng làm cho thần sắc trên gương mặt hắn trắng bệch như tờ hơn.
“Người đâu!” Mặc Húc đứng dậy, lên tiếng ra lệnh, hai thị vê phía sau lập tức bước lên, liền quỳ xuống đất chờ lệnh.
Hít sâu một hơi, hắn lãnh đạm nói : “Đem Dung phi xuống phía dưới, dụng hình.”
Lả người đi trên mặt đất, Dung phi tròn mắt  nhìn, bất chấp vết rách đẫm máu đau đớn trên mặt, la lớn: “Hoàng thượng! !”
Gương mặt Mặc Húc không chút thay đổi nhìn nàng ta, giống như nhìn một  cái xác: “Nhớ kỹ, đã đánh nàng ấy bao nhiêu roi, thì cho nàng ta bấy nhiêu dao cho trẫm, đau chết cũng phải tiếp tục xuống dao cho đủ số mới thôi, đã hiểu chưa?”
Hai thị vệ phía sau, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu đáp: “Dạ, hoàng thượng.”
Trong nháy mắt, tiếng thét như bị chọc tiết tru lên thê thảm trước cửa tẩm cung, tiếng khóc hỗn loạn, tiếng van cầu tha thứ, tất cả âm thanh hòa trộn, đẫm máu.
Trước cửa tẩm cung, một cảnh xơ xác tiêu điều.
Đế vương kia dùng ánh mắt âm u nhìn thiếu niên đang nửa quỳ nửa ngồi kia, bên môi nhàn nhạt nở nụ cười, mở miệng nói: “Đưa nàng trả lại cho trẫm.”
Một nụ  cười nhạt hiện lên nơi khóe miệng, Mặc Kỳ ôm chặt trong lòng thân thể mềm mại đang suy yếu, lạnh giọng nói: “Lời này, hẳn là ta nói mới đúng.”
Giữa vòng vây của cấm quân, hai nam nhân có cùng nửa dòng máu kia, đối mặt nhìn nhau, sát khí đằng đằng!
mang ngươi đi!”
Mấy nam nhân hung hãn như hung thần ác sát liền cùng nhau xông tới vây quanh họ,  đôi mắt Mặc Kỳ lóe lên một tia hàn quang, mũi chân quét qua những mảnh vỡ của chén trà, không chút lưu tình, đá thẳng về phía mặt bọn chúng!
Thừa dịp tiếng thét thảm thiết vang lên, hắn ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, hướng ra phía cửa sổ của tẩm cung, phi thân ra ngoài!

Ngoài cửa, thấy được ánh nắng đang chói chang, Mặc Kỳ vững vàng đáp xuống mặt  đất, không kìm được, nhẹ nhàng xòe bàn tay đang ôm nàng, thì nhìn thấy lòng bàn tay đã nhuộm đầy máu đỏ, trong lòng hốt hảng, vội nhìn vào gương mặt nàng, gương mặt nhỏ nhắn giờ đây trắng bệch không chút thần sắc, không có chút sinh khí, đôi mắt thiêm thiếp, phảng phất nét ai oán tuyệt vọng đau buồn truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.