Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 152: Không muốn gặp lại!




Không muốn gặp lại!
Hàn Dực không trả lời, chỉ cúi người ôm trọn khuôn mặt của Ca Nhi, rồi hướng mắt nhìn về thân thể mong manh đang nằm thoi thóp trên giường kia, “Ca Nhi, đó có phải là người Vương gia muốn tìm không?”
Ca Nhi thoáng giật mình, nhẹ nhàng gật đầu.
Cảm nhận được bên tai mình có tiếng nói nỉ non, đang dịu dàng an ủi, một nỗi đau đớn nặng nề trong lòng cứ thế lặng lẽ  lan tràn khắp thân thể, giờ phút này đây, nàng thật không muốn mở mắt,  thật không muốn tỉnh lại.
Đôi rèm mi mong manh như cánh ve khẽ lay động, ánh mắt khẽ chớp, nàng mông lung cố ngước nhìn giữa ánh sáng mơ hồ trong đêm, dần dần hiện rõ bóng dáng hai người trẻ tuổi đang đứng cạnh mình.
Nét mặt anh tuấn, vầng trán cao rạng rỡ, đôi môi cương nhị sắc xảo, vẫn là dáng dấp sáng ngời chói mắt như thế, chỉ là thần sắc có chút tái nhợt, hắn đang đăm đắm nhìn nàng, bàn tay nắm chặt không rời, ánh mắt cũng không dám dời đi, dường như đang sợ hãi nàng sẽ trong chớp mắt mà tan đi khỏi tầm mắt hắn.
“Mặc Kỳ…” môi nàng mấp máy, khẽ thốt lên một tiếng, vẫn là giọng nói trong veo mà mềm mại như nước.
Hai tiếng nhẹ nhàng, khiến cho hốc mắt thiếu niên kia nháy mắt đã đầy nước, cánh tay run run nâng nửa người của nàng lên, gắt gao ghì chặt nàng vào lồng ngực: “Là ta, Lạc Nhi.”
Lạc Cơ Nhi bị hắn siết chặt đến không thở nổi, trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác lưu luyến hơi thở ấm áp này, nàng lặng nghe nhịp tim dồn dập trong ngực hắn, thật bình thản  mà cũng thật xa xôi.
Sau khi cơn đau đớn như xé rách châu thân dần qua đi, nàng tựa hồ như mất đi ý thức, trong đầu chỉ còn một nỗi tuyệt vọng trống rỗng, dường như đã rất nhiều ngày trôi qua, từ khi thứ quý giá ấy rời bỏ nàng, nàng ngay đến cả khí lực để cử động cũng không có. Cho đến lúc này, khi hắn đang dang vòng tay ấm ám ôm siết lấy này, nàng mới chợt nhận ra là bản thân vẫn còn tồn tại…
“Sao ngươi lại đến chỗ này?” Nàng chậm chạp cất lời hỏi, cố gắng nhớ lại, thật ra, từ khi vào cung đến nay nàng chưa hề gặp lại hắn, chỉ có một lần khi chịu hình quất roi đó, nàng đã nhìn thấy hắn xuất hiện, nhưng khi đó hỗn độn mơ hồ, nàng cũng không cách nào xác định được, hắn thật sự đã tới cứu nàng, hay chỉ là trong cơn mong nhớ khắc khoải, tự nàng đã tưởng tượng ra hình ảnh đó.
Cố nén xuống nỗi đau trong ngực, Mặc Kỳ chậm rãi buông nàng ra, khóe môi đang kề sát mặt nàng toát ra luồng hơi lạnh lẽo, giọng nói hắn khàn khàn: “Ta vẫn đều ở chỗ này… Lạc Nhi, là ta không tốt, không thể bảo vệ tốt cho tẩu…”
Thân thể Lạc Cơ Nhi phút chốc cứng đờ, ánh mắt thoáng thất thần, sóng mắt lay động, rồi dần dần lặng yên, rơi vào tĩnh lặng.
Trong trái tim thiếu niên kia như nhói lên một nỗi đau, đưa tay khẽ vuốt làn tóc huyền đang buông xõa, hắn hận mình không thể mang hết nỗi đau trong lòng nàng chuyển hết cho mình: “Không nên như vậy, Lạc Nhi, ta biết tẩu hẳn là đau, rất đau! Tẩu cứ khóc đi có được không?…” Cả người hắn run rẩy, nước mắt nóng hổi phút chốc đã vương đầy khóe mắt.
Ta biết con đau.
Rất đau.
Con đừng bỏ đi, có được không?
Ánh trăng mơ hồ mờ ảo chiếu xuyên qua cửa sổ, soi rọi nét bi thương đong đầy trong mắt nàng, Lạc Cơ Nhi khẽ nhíu mày, một cơn đau như lửa đốt bỗng nhiên cuộn trào dưới bụng, bao ngày trôi qua, trong lòng nàng chỉ là một nỗi hoang vắng lạnh lẽo thấu xương, bàn tay nhỏ bé của nàng run rẩy rời khỏi  ngực hắn, đầu ngón tay mảnh mai yếu ớt bỗng nhiên đặt lên bụng, nàng thấp giọng vô thần nói: “Ta không còn đau nữa…”
Sống lưng Mặc Kỳ thấy cứng đờ, dường như khí lực toàn thân đều bị rút đi, đôi mắt đỏ ngầu giờ đây đăm đắm một nỗi thương đau.
Đầu ngón tay lướt qua vạt áo bị rách của hắn, có cảm giác ẩm ướt, Lạc Cơ Nhi hơi giật mình, đôi mắt chậm rãi mở ra, nhờ ánh trăng mờ mờ soi chiếu, nàng nhìn thấy  trên cơ thể hắn từng đạo vết máu đang rỉ ra từ vết thương thấm khắp lòng ngực, những vết cắt thật dài thật sâu, vết thương mở ra, không hề khép miệng, khiến ai  nhìn thấy cũng phải đau lòng…
Da thịt trên mấy vết thương đang sưng tấy lên, bắt đầu hư thối, trái tim nàng một lần nữa gần như chết lặng, hốc bắt bỗng nhiên đầy nước, nàng buông tiếng thở dài, yếu ớt hỏi: “Sao lại đến nỗi này?”
Nàng đã không nhớ rõ nữa, giờ đây trong đầu nàng chỉ là một màng sương mờ hư vô trống rỗng, nàng đã không nhớ rõ từ lúc nào hắn lại thọ thương nặng như vậy, càng không biết rõ khi nàng bị giam trong tẩm cung, hắn ở tại thiên lao tột cùng đã xảy ra những chuyện gì?
Gương mặt thiếu niên cương nghị ấy bỗng tha thiết nhìn nàng, bàn tay lạnh lẽo dịu dàng vuốt ve gương mặt bé nhỏ, khàn giọng nói: “Không cần lo cho ta…”
Lạc Cơ Nhi mở to mắt, sửng sốt nhìn hắn, gương mặt anh tuấn đột nhiên tiến gần nàng hơn, vầng trán cao kề sát vào má nàng, thân thiết thủ thỉ bên tai: “Ca ca đã trở về… ta sẽ mang tẩu đi gặp huynh ấy, có được không?” Khi những lời đó vang lên, trong nháy mắt có điều gì như vỡ òa trong lòng nàng, ánh mắt trong veo đột nhiên chùng xuống, thất thần…
Giọng nói ấy nhẹ nhàng vừa rơi vào lòng nàng như khơi dậy một trận mưa rền gió dữ!
Rõ ràng cảm giác được người trong lòng có chút cứng nhắc, ngực Mặc Kỳ hiện lên một tia hoảng loạn, chậm rãi cúi nhìn, quả nhiên thấy cánh môi nàng trong nháy mắt có chút tái nhợt. Bàn tay hắn ấm áp nắm lấy cánh tay nàng, thiếu niên kia động tác có phần run rẩy, lo lắng mà an ủi: “Lạc Nhi…”
Nam nhân ấy.
Hơi thở nàng dừng như ngừng lại, thân thể yếu ớt bất lực cuộn mình, cố gắng giãy ra khỏi vòng tay ôm ấp của thiếu niên kia, nàng lắc đầu, run rẩy nói: “Không gặp.”
Chỉ trong nháy mắt, một nỗi tuyệt vọng trào lên như muốn nhấn chìm Mặc Kỳ trong vực sâu muôn trượng,  hắn đau lòng cố gắng kiềm chế thân thể mảnh mai nhỏ bé đang cố sức vùng vẫy trong lòng, gắt gao ôm nàng trước ngực, “Lạc Nhi, đừng như vậy…Ca ca… ca ca đã trở về, là ca ca! Tẩu đừng sợ, cũng đừng hận huynh ấy, ta biết tẩu có bao nhiêu mong muốn gặp lại huynh ấy, Lạc Nhi!”
Nước mắt kiềm chế đã lâu cứ thế tuôn trào ra, trong đôi mắt ngơ ngác kia là một tầng sương mờ dày đặc, Lạc Cơ Nhi không thể cử động, chỉ có thể bất lực nằm trong lòng người thiếu niên kia kịch liệt run rẩy, nàng nắm chặt vạt áo hắn, lòng tự tôn của nàng, sự chịu đựng của nàng cùng bao nhiêu uất ức những ngày qua chứ thế thi nhau tan rã, nàng đau đớn khổ sở cắn chặt môi  “Không… Ta không muốn!”
Mắt thấy hai người bắt đầu dây dưa, Hàn Dực đang đứng xa xa rốt cuộc là không kiên nhẫn nhíu mày, nắm chặt thanh kiếm trong tay.
“Thời gian không kịp nữa rồi…” Hắn nhỏ giọng lầm bầm một câu, muốn bước đến kéo họ đi, lại bị Ca Nhi gắt gao kéolại!
“Hàn Dực, đợi thêm chút nữa!” Ca Nhi cố nén cơn đau đang cuộn trào trong lồng ngực, cô biết tâm tình Lạc Nhi giờ đây đang bất ổn, đối với Vương gia nhất định có oán niệm rất sâu, “Ta van ngươi, cho nàng một chút thời gian…” Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói kia lại có chút nghẹn ngào.
“Vì sao…Lạc Nhi ngươi nói cho ta biết vì sao?!” Mặc Kỳ nắm lấy tay nàng, rít lên, trên sắc mặt giờ đây càng thêm  tái nhợt.
“Đứa bé đã không còn nữa!” Một tiếng hét thê lương mà bi thảm từ cánh môi run rẩy của nàng tràn ra, Lạc Cơ Nhi quyết liệt tránh khỏi vòng tay hắn, thân thể mong manh bé nhỏ đột nhiên run rẩy kịch liệt, tiếng nức nở hòa cùng tiếng hét đau lòng “Ta cái gì cũng không còn, ngươi bảo ta lấy cái gì đi gặp hắn, giữa chúng ta không còn gì nữa! Không còn gì nữa!”
Tiếng hét thê thảm bi thương như muốn xé rách lòng đau đớn ngân ra, làm ai nấy hoảng sợ kinh người, ngay cả Hàn Dực vốn luôn bình tĩnh cũng vội vàng chạy đến, chính là vì tiếng thét kia quá mức thương tâm.
Bỗng nhiên, một loạt tiếng bước chân từ ngoài cửa tẩm cung vang lên.

Một gã tiểu công công vốn định đến tẩm cung tới truyền chỉ, nhưng đi vừa tới cửa đã không nhìn thấy một thị vệ nào, không thể làm gì khác hơn là đi vào xem có sự tình gì, trong nhát mắt khi bước vào cửa tẩm cung, hắn thấy được thiếu niên kia, người vốn là nên ở trong thiên lao lại đang ngồi bên cạnh giường, hắn kinh ngạc lắp bắp: “Ngươi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.