Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 27: Đốt tình ở hậu cung




“Đừng mà…” Đau đớn cùng khuất nhục cùng nhau ập tới, Lạc Cơ Nhi sợ hãi than nhẹ, “Đừng!!” Ngay sau đó, môi dưới có cảm giác đau đớn giống như bị xé rách, là hàm răng bén nhọn của hắn đang cắn phá cánh môi sưng đỏ của nàng.
Dục vọng phá tan mấy lớp quần áo, bá đạo giam cầm, lớn mật thăm dò cùng xâm lược!
Lạc Cơ Nhi đã muốn rơi lệ, da thịt trắng muốt theo từng lớp từng lớp quần áo đang rơi xuống đất lộ ra càng ngày ngày càng nhiều khiến nàng muốn tránh né, nhưng lại bị bàn tay sau lưng nhanh chóng giữ chặt lại hơn, chỉ có thể kề sát trong ngực hắn, mặc hắn tùy tiện làm như ý thích của mình.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn.
Uyển phi đột nhiên ngừng lại, đôi mắt mỹ lệ liếc nhìn xung quanh: “Hạnh nhi, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
Tiểu nha hoàn bên cạnh ngẩn ra, cẩn thận nghe ngóng xung quanh, nghi hoặc nói: “Khởi bẩm nương nương, không có âm thanh gì ạ.”
Uyển phi giật mình, nghi hoặc bộc phát, nhưng nhìn xung quanh tựa như không có động tĩnh gì, lúc này mới tiếp tục đi tiếp. Như đã lường trước, nàng bước đi vài bước, đúng lúc xoay người, bất ngờ bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ ——
Bên tường, một nam tử tuấn lãng đang ôm một nữ tử xinh đẹp diễm lệ trong ngực dựa vào tường, hết sức mờ ám.
Uyển phi cảm thấy hô hấp như ngừng lại, phía sau nàng, một đám tiểu nha hoàn sợ tới mức kinh hô ra tiếng.
—— Tại nơi cung cung quy nghiêm mật này, ai có lá gan lớn như vậy, yêu đương vụng trộm ở phía sau tẩm cung của nương nương?
Tất cả mọi người đều bị hình ảnh kích động phụt máu này làm cho khuôn mặt trở nên trắng bệch, các nàng rõ ràng nhìn thấy có một đường máu tươi đang chảy xuống theo cằm nàng kia, bả vai nàng lộ hết ra, bị nam tử ép chặt vào trong ngực mình, một tay còn to gan hơn dò xét vào ngực nữ tử.
“Nô tài to gan!!” Hạnh nhi khuôn mặt trắng bệch quát chói tai, thanh âm sắc nhọn : “Các ngươi không ngờ lại dám làm điều này ở ngoài tẩm cung của Uyển phi nương nương”
Thời điểm đã tới rồi.
Mặc Uyên chậm rãi buông thân thể mềm mại đang run rẩy trong lồng ngực ra, nhìn thấy nửa thân trên của nàng lộ trần ra khỏi cái yếm, bên môi hiện lên ý cười tà mị mà thỏa mãn, tiếp đó, buông tay xuống bên người, chậm rãi nhìn về phía người kia ——
Ôi——! ! !
Lời quở trách của Hạnh nhi trong nháy mắt ngừng lại giữa không trung.
“Uyên, Uyên vương điện hạ.” Toàn bộ bọn nha hoàn đều kinh ngạc thốt lên, mặt trắng bệch, cuống quýt quỳ rạp xuống đất, “Nô tỳ bái kiến Uyên vương điện hạ!!”
Còn Uyển phi đang đứng phía trước, nhìn thấy nụ cười tà mị của hắn, suýt chút nữa đững không vững, cánh tay nhỏ bé yếu ớt cuống quít bám vào tường để trụ lại.
Là hắn.
Nước mắt trong lòng Lạc Cơ Nhi chưa khô, chỉ cảm thấy mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng, vai bị bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng giữ lấy, nhanh chóng kéo về phía lồng ngực ấm áp. Nàng biết rõ thực không nên, nhất là khi có nhiều ánh mắt dõi theo như vậy, bao nhiêu khuất nhục đã vây lấy nàng, nàng chỉ có thể run rẩy giữ chặt lấy áo hắn, hy vọng thân thể cao lớn của hắn có thể che đậy những ánh mắt này.
“Hóa ra là Uyển phi nương nương.” Mặc Uyên cười tà một tiếng. Nam tử tuấn mỹ liếc mắt nhìn người con gái trong lòng, “Bản vương thầm nghĩ muốn tìm một chỗ an tĩnh để âu yếm yêu thương nô nhi của ta, thật không ngờ đã quấy rầy đến nương nương.” Cặp mắt thâm sâu giương lên, ý cười bên môi càng lúc càng sâu, “Sao vậy, hoàng huynh lại không đưa nương nương trở về ư?”
Trên mặt Uyển phi đã thoa chút phấn, nhưng vẫn lộ ra sắc tái nhợt, cả người lộ ra vẻ suy nhược bất kham.
Hôm nay cuối cùng cũng tránh không khỏi một kiếp.
“Các ngươi đều lui xuống trước đi…” Nàng duy trì một tia trấn định cuối cùng, hướng về phía bọn nha hoàn đang quỳ rạp xuống đất nói: “Ta cùng Uyên Vương điện hạ… có việc muốn nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.