Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 8: Ngay cả xương cốt cũng chẳng còn




Cô cô trong lòng chùng xuống, nghĩ đến nàng chỉ là một cô gái mới 14 tuổi, chưa từng ra khỏi hoàng cung xa hoa, càng chưa bao giờ phải trải qua cảnh nước mất nhà tan, bị tra tấn tàn nhẫn, bây giờ nàng phải chịu đựng tất cả những việc này…
Mới nghĩ đến đây, Cô cô lại chuyển sự chú ý sang một vấn đề khác. Cô cô đã sống tại Uyên Vương phủ mười mấy năm, nhưng cô gái kiên cường như Lạc Cơ Nhi thì chưa từng gặp qua, mà lại là một tiểu cô nương còn rất nhỏ nữa chứ. Thật là điều ngạc nhiên.
Không đành lòng nhìn thấy nàng như vậy, Cô cô cúi xuống, chăm chú nhìn vào mặt nàng
“Khôn ngoan một chút, cái gì nên nói cái gì không nên nói, ta nghĩ ngươi không cần ta phải dạy nữa đúng không?” Cô cô vươn tay, nâng cái cằm nhỏ nhắn của nàng lên “Một thân thể ngọc ngà như băng như thế này mà bị vùi dập thì quả là đáng tiế.c”
Câu nói này mặc dù không hoàn toàn mang ý tốt nhưng cũng làm Lạc Cơ Nhi giật mình. Nàng kìm nước mắt nhìn đi chỗ khác, gật gật đầu.
“Tốt lắm, trước tiên ngươi nghỉ ngơi đi, hôm khác ta sẽ sắp xếp công việc cho ngươi”
Thấy Cô cô muốn rời đi, Lạc Cơ Nhi hít một hơi thật sâu, mở miệng khẽ gọi “Chờ một chút…”
Cô cô dừng chân, chần chừ quay người lại.
Lạc Cơ do dự một lúc lâu rồi mới cất tiếng thanh thanh hỏi: “… Cô cô, ngươi có thể cho ta biết, các cô gái ngày ấy cùng vào phủ với ta, bây giờ họ đang ở đâu? Từ ngày thất lạc nhau, ta không gặp lại các nàng ấy…” Cặp mắt trong trẻo ngay lập tức đong đầy nước mắt. Nàng tiến đến gần, kéo góc áo của Cô cô, “Cô cô có thể chỉ cho ta chỗ các nàng đang ở không? Các nàng sẽ bị xử trí như thế nào?”
Những nữ nô đó ư?
Cô cô nhăn mày.
“Ngươi… không biết bọn họ đi về đâu hả?”
Lạc Cơ Nhi ngẩn ra, lập tức gật đầu.
Trong mắt Cô cô hiện lên một tia thương tiếc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh như băng: “Ngươi không biết là tốt”
“Vì sao? Các nàng không phải là…”
“Được rồi, ngươi khiến cho ta đau đầu” Cô cô không kiên nhẫn , “Mau đi nghỉ ngơi đi.”
Khó chịu phẩy tay áo, Cô cô như là đang trốn tránh cái gì vậy, vội vã đi ra ngoài.
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, càng nghĩ lại càng hoảng sợ.
Những nữ nô này chỉ sợ ngay cả xương cũng chẳng còn…
Than nhẹ một tiếng, Cô cô nhấc chân vội vã đi đến phòng rửa mặt.
———-
“ Ai! Ta muốn ăn canh hạt sen!”
“Còn ta muốn trang điểm, ngươi không cần phải mạnh tay như vậy đâu.”
“Ai nha, ta muốn đá lạnh, sao không có một chút lạnh nào cả, ngươi đi lấy một ít đá lạnh đến đây cho ta”
“…”
Từ sáng sớm cho đến giữa trưa, Lạc Cơ Nhi cứ bị đám con gái chỉ huy như vậy.
Ngay đến con quay cũng còn thấy mệt mỏi, trên trán Lạc Cơ Nhi đầy mồ hôi, bàn tay bưng bát canh hạt sen đã lạnh cứng đến mức muốn đánh rơi.
Trời lạnh như thế, vậy mà có người còn định muốn ăn canh hạt sen. Khi đi múc nước giếng, tay nàng bị dây thừng cọ vào, cả bàn tay bị chà xát đến đỏ lựng lên, đau đến tận xương tủy.
“Được lắm, có gì mà tất cả đều náo loạn thế này?” Nhiêu Nhi nũng nịu nói, xoay người liếc đám con gái đang cười cười nói nói “Hôm qua các ngươi ăn no, hôm nay không có việc gì làm đúng không? Vậy qua giúp ta trang điểm đi. Hôm nay Vương gia ngẫu nhiên gọi ta, các người kêu gào cái gì hả.”
Lời nói vô cùng vênh váo tự đắc, các cô gái ở trong phòng đỏ mặt, không dám nói nửa câu.
Mọi người đều biết Nhiêu Nhi được Vương gia yêu thích.
Nhân lúc mọi người căm tức rời đi, Nhiêu Nhi ánh mắt quyến rũ hướng về phía Lạc Cơ Nhi đang quỳ dưới đất….
Rõ ràng là các nàng cùng mặc chiếc váy như nhau, lụa mỏng như làn khói sóng, nhưng con bé con này mặc lại càng thanh tú, hồn nhiên, dịu dàng. Mái tóc dài mượt mà như tơ lụa lại càng tôn lên thân hình nhỏ nhắn, yếu đuối không chịu được.
Thật là rung động lòng người! Chết tiệt !
Nhiêu Nhi cắn răng lầm bầm một tiếng, chậm rãi cúi người, khóe miệng cười duyên: “Lạc Cơ Nhi tốt bụng, ngươi giúp tỷ tỷ mang ít nước lại đây được không?”
Lạc Cơ Nhi nhíu mày, sao tự nhiên nàng ta lại thay đổi thái độ.
Nhẹ nhàng gật đầu, miệng không hề nói một câu, nàng xoay người, bưng một chậu nước trong đến.
Nàng cẩn thận bê đến, quỳ xuống, bưng chậu nước đưa lên cao.
Nhiêu Nhi nhìn thấy nàng qua gương đồng, giả bộ không cẩn thận xoay người: “Ta bảo Lạc Cơ này, ngươi…A!”
Cánh tay đụng vào thành chậu, làm cho chậu nước nghiêng đi, “Rầm” một tiếng, đến hơn nửa chậu nước lạnh lẽo đổ lên vai của Lạc Cơ Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.