Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 94: Đối đầu




Đối đầu.
Một số tùy tùng vâng vâng dạ lui xuống, chỉ còn lại nữ tử kia, mắt nhìn các thị vệ xung quanh cỗ xe ngựa với đôi chút khiêu khích.
Dừng lại đã lâu, Phong Dực đã mất hết kiên nhẫn.
“Thân phận cô nương, ta tin là mình cũng hoàn toàn không có hứng thú, vẫn thỉnh cô nương nhường đường, chúng ta phải hồi phủ …” Hơi chút giục ngựa, ánh mắt tuấn dật lạnh như băng của hắn đảo qua nữ tử ngông cuồng ngạo mạn kia, duy trì sự lễ độ cuối cùng.
“Ngươi… Ngươi lại có thể dám?!” Một tiếng roi sắc bén vang trên không trung xẹt qua, “Rầm” Một tiếng, khiến mọi người đều trở nên đề phòng.
Nữ tử đã giận đến hai gò má đỏ bừng, ánh mắt sắc như kiếm nhìn chằm chằm Phong Dực: “Ngươi là một tên thị vệ không biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ ngươi không biết, Tam Vương gia các ngươi đã tiếp thánh chỉ, sẽ kết hôn với ta, phong ta là Tam Vương phi sao? ! Dám nói năng lỗ mãng với ta như thế, ngươi cẩn thận ta bảo hắn cắt chức của ngươi, nhìn ngươi còn kiêu ngạo thế nào!”
Lời nói sắc bén, khiến Phong Dực lại nhíu mày lần nữa, nữ tử trước mắt tuy có hơi lỗ mãng, nhưng này chữ kết hôn trên miệng vẫn khiến cho mọi người nghe xong sửng sốt, nhất là lúc nghe đến hai chữ “Thánh chỉ” ——
“Cô nương nói chuyện, xin chú ý đúng mực, ” Phong Dực mở miệng, ngón tay âm thầm nắm chặt dây cương, “Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, không phải cô nương thuận miệng nói một chút mà được…”
“A… Trò đùa?” Trong ánh mắt nữ tử nhộn nhạo châm chọc, “Có phải trò đùa hay không, chờ thánh chỉ ban xuống ngươi hãy theo ta mà lý luận đi! Còn bây giờ, ngươi phải trả giá cho sự nỗ lực ngăn cản của mình ——” Nữ tử tay nắm chặt roi, trong mắt hiện lên một tia tàn ác âm hiểm, “Ngươi chọc ta thấy bực!”
Chiếc roi sắc bén, ngay khi nàng ta đang nói liền nhanh chóng vút đến! Đôi mắt lạnh lẽo của Phong Dực chớp một cái ——
“Rầm! !”
Một thanh kiếm màu u lam gắt gao cuốn chặt lấy thân roi mềm mại nhưng mang theo mười phần lực đạo kia, Phong Dực cầm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào nữ tử kiều mỵ mà lại mang theo vài phần khí phách kia, trong gió đêm, cặp mắt trong trẻo của nàng lấp lánh tỏa sáng, trong mắt đặc biệt có vẻ bá đạo cùng trêu tức.
“Cô nương, cứng rắn muốn động thủ thật chăng?” Phong Dực thản nhiên mở miệng, trong giọng nói thư thả mang theo vài phần rét lạnh thấu xương.
Hắn lờ mờ có thể đoán ra thân phận của nàng, có điều, thân phận cao quý kia không liên quan tới hắn, nhiệm vụ của hắn, chính là bảo vệ tốt nam tử bên trong xe ngựa kia, không muốn hắn bị quấy nhiễu cho dù là nửa điểm.
Nữ tử nhíu mày, mới phát hiện mặt mày tên thị vệ lạnh lùng này tương đối tuấn lãng, nhìn có chút thất thần, chỉ là trong nháy mắt, nàng ta liền phục hồi tinh thần lại, trong mắt hiện lên một tia ngang ngược: “Đúng! Ta hôm nay, không thể không nhìn thấy mặt hắn!” Nói xong, cố sức rút chiếc roi đang cuốn kia về, đánh thẳng về phía mành xe khép kín kia!
Trong khoảng thời gian ngắn, thị vệ ngoài xe ngựa đều nhíu mày, rút ra bội kiếm bên hông, tạo thành một loại tường đồng vách sắt vây quanh bảo hộ ở xung quanh xe ngựa!!
Trong xe ngựa nam tử lẳng lặng ngồi im, trong cặp mắt tuấn lãng tà mị hiện lên một tia khác thường lạnh như băng.
Còn Lạc Cơ Nhi bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng, lúc này cả người có chút cứng ngắc. Quần áo của nàng vẫn có chút hỗn độn như trước, thân mình nhỏ bé mềm mại thơm ngát chôn thật sâu vào trong lồng ngực ấm áp của nam tử. Hắn chỉ dùng một cánh tay đã vây quanh giữ chặt nàng, cổ áo nửa mở còn còn sót lại hơi thở nóng rực của hắn, nơi đó rõ ràng hiện lên những dấu hôn bắt mắt, giống như in dấu thật sâu đến tận xương tủy, xuyên thấu qua da thịt trắng nõn non mềm của nàng… Nàng cứ bị hơi thở của hắn vây quanh như vậy, nếu không phải bởi âm thanh chói tai của nữ tử ngoài tấm mành kia, nàng đã muốn chìm đắm trong nụ hôn nóng cháy triền miên của hắn ——
Ngoài xe tiếng đánh nhau càng lớn hơn, nữ tử dĩ nhiên đã bị rơi vào thế hạ phong. (*thế yếu)
Nàng bắt đầu có chút buồn bực, tùy tùng phía sau muốn lên phía trước giúp nàng lại bị nàng lớn tiếng quát bảo dừng lại, tính tình quật cường như vậy khiến người ta đến chịu. Nàng nhìn thị vệ chặn đường trước mắt, giận đến nổi trận lôi đình, biểu tình băng lạnh tuấn lãng của hắn dường như cho tới giờ đều không thay đổi, dùng thanh kiếm sắc bén thế nào, mà có thể bắt roi của nàng phải quay về, còn như thể lúc nào cũng lưu tình không đành lòng đả thương đến nàng, việc này lại khiến nàng  càng không thể chịu đựng được!
“Rầm!” Một tiếng, roi rơi xuống, nữ tử hơi cả kinh, đã thấy một thoáng thân ảnh màu xanh từ đỉnh đầu gào lên tới, chỉ trong nháy mắt, một thanh kiếm màu u lam rút ra từ trong vỏ kiếm, ẩn ẩn ánh hàn quang, đưa thẳng vào cổ nàng!
Hàn khí lạnh thấu xương, khiến nữ tử kia bị kinh hãi, sắc mặt trắng nhợt, hít vào một hơi!
“Còn muốn đánh sao?” Giọng nói lạnh lẽo như băng, Phong Dực mở miệng, chăm chú nhìn sắc mặt nghiễm nhiên tái nhợt của nữ tử kia.
Nữ tử chỉ là sững sờ một lát, tiếp theo đó, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Phong Dực, lớn tiếng mở miệng: “Thị vệ chết tiệt… Ngươi dám làm ta bị thương nửa phần thử xem. Nếu không phải ta đưa ra ý kiến hòa thân, hiện giờ binh lính Hồ Duệ đã sớm tiến đánh vào, còn đến phiên ngươi ở chỗ này khoa tay múa chân với bản công chúa sao?!” Khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt nàng có một tia tàn ác âm hiểm, “Ta cho ngươi biết, nếu ngươi đả thương ta dù là một sợi tóc, ca ca ta nhất định sẽ mang binh đánh vào trong hoàng thành này, nơi này máu không chảy thành sông, thề không bỏ qua!!”
Ngữ khí quá mức ác độc, khiến mọi người nghe xong càng cảm thấy chói tai hơn, trong mắt đều lộ ra sát khí.
Mặc kệ là ai, nói như vậy với Phong Dực đã khiến đám thị vệ có chút tức giận, nay còn dám nguyền rủa toàn bộ hoàng thành, nữ tử như vậy, ai cũng hận không thể lập tức kề kiếm lên cổ của nàng ta, cũng lười nghe lại giọng nói chanh chua kia!
 “Được rồi…”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp từ phía sau bên trong màn che cất lên, mang theo hơi chút uể oải cùng tà mị, ngăn cản mọi người giương cung bạt kiếm.
Phong Dực hơi giật mình, thanh kiếm trong tay nhanh chóng đã không còn nắm chặt như trước nữa, thấp giọng nói nhỏ: “…”
Nữ tử hơi chút kinh ngạc, giọng nói như vậy giống như sương khói lượn lờ, nghe vào tai như thể mang theo men say ấm lòng, khiến cơn tức giận của nàng tiêu tan hơn phân nửa, cặp mắt sáng lên nhìn chằm chằm màn che kia, không di chuyển tầm mắt. Nàng muốn biết, nam tử kia đến tột cùng là một  người như thế nào, chỉ dùng hai chữ mà khiến cho kẻ thị vệ lạnh như băng này bỗng chốc liền giảm đi sát khí sắc nhọn, khiến nhiều người đều sợ hãi nhưng kính trọng như vậy.
“Không cần lại so đo, hồi phủ…” Mặc Uyên lạnh nhạt mở miệng, ôm chặt thân hình bé nhỏ trong lòng, cúi đầu ngửi thật sâu hương thơm nàng tỏa ra, lòng tràn đầy sự không kiên nhẫn.
Hắn biết thân phận người nữ nhân kia, muội muội ruột của thủ lĩnh Hồ Duệ – Uất Trì Diệp Hoành, Uất Trì Tuyết.
Đáp ứng việc hôn nhân quá mức vội vàng như vậy, hắn tạm thời không biết tại sao còn chưa muốn đối mặt với bất cứ nữ nhân nào, đối với người ngang ngạnh như vậy xông vào cuộc sống hắn, hắn cho tới giờ đều không hoan nghênh lắm.
“Dạ.” Thản nhiên đáp lại, ánh mắt băng lạnh của Phong Dực dời đi khỏi nàng ta, đột nhiên thu hồi chuôi kiếm màu u lam.
Trên cổ đã không có vật đè lên, thiếu một phần hàn khí, nàng ta chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt thêm vài phần giảo hoạt, vụng trộm nhìn chằm chằm màn xe đóng chặt kia…
Một đoàn người, phút chốc liền sửa sang lại mọi thứ cho tốt, chờ xuất phát, Uất Trì Tuyết thu hồi sự giảo hoạt trong mắt, bên môi lộ ra một chút ý cười khó hiểu, tại khắc tất cả mọi người đều đã buông bỏ đề phòng này, nắm chặt roi trong tay, tiếp đó, roi của nàng đã quất lên, thẳng tắp hướng vào màn xe đóng chặt ——
Trong xe ngựa  Mặc Uyên hơi nhướng mày, cảm nhận được làn gió sắc bén bất thình lình kia ——
Trên mặt Uất Trì Tuyết đã lộ ra nụ cười quá mức khoa trương… Hừ, không muốn nàng thấy thật không? Nàng chính là một mực muốn nhìn xem!
Nghe được  tiếng roi phá không vang lên, trong lòng Phong Dực căng thẳng, đột nhiên giục ngựa trở lại, nhưng đã không kịp, chiếc roi kia đã nhanh chóng chui vào mành, nhưng chính là trong nháy mắt, thế như chẻ tre đã đột nhiên bị chặn lại, dường như có người lấy tay quấn lấy thân roi kia, khiến  chiếc roi rốt cuộc không thể động đậy, nụ cười của Uất Trì Tuyết đông cứng lại trên mặt, sửng sốt một lát, muốn kéo roi lại, nhưng roi không chút suy chuyển!!
Nàng có chút sốt ruột, nhìn màn xe kia vẫn đóng kín như trước, lại cậy mạnh kéo chiếc roi vài cái!
—— Vẫn là bất động!
Nàng bắt đầu có chút hoảng hốt, không biết tình hình bên trong thế nào, nóng vội, bàn tay mềm mại cầm chiếc chặt roi, trở mình bay lên không!!
Trong xe ngựa, Mặc Uyên dùng một tay quấn lấy chiếc roi mềm mại kia, trong mắt hoàn toàn lạnh nhạt, cúi đầu, ôm chặt thân hình trong lòng, thản nhiên mở miệng: “Ôm chặt ta…”
Lạc Cơ Nhi còn có chút ngây người, cả người bị giam cầm trong lòng hắn, vừa mới nhìn thẳng vào ánh mắt ôn nhu như nước của hắn, thân mình liền đột nhiên nhẹ bẫng, cảm giác ánh sáng u ám bỗng nhiên sáng lên, mành bị nhấc lên, hắn ôm nàng bay ra khỏi xe ngựa, vững vàng hạ xuống đất từ trên không trung!!!
“A…” Uất Trì Tuyết bị lực đạo hung mãnh kia làm lảo đảo một cái, suýt nữa đứng không vững, lúc đứng thẳng dậy, phát hiện đối diện có hai người đang ôm nhau, còn roi của nàng, đang bị nam tử kia nắm chặt trong tay!!!
Rốt cục khiến hắn bước ra, trong mắt Uất Trì Tuyết tỏ vẻ đắc ý, vừa muốn mở miệng, nhưng mắt vừa chạm đến cặp mắt thâm sâu như hồ nước của nam tử kia, hô hấp không khỏi bị kiềm hãm ——

Dưới màn đêm, ngón tay thon dài của nam tử kia quấn lấy thân roi mềm mại tinh xảo kia, y bào thuần đen đẹp đẽ quý giá, thêu hoa văn hình rồng bằng tơ vàng, cả người hắn giống như đều phủ kín một vầng sáng nhàn nhạt, tà mị tuấn nhã nói không nên lời. Mặc Uyên thản nhiên nâng mắt lên, trong cặp mắt sâu như hồ nước mơ hồ tỏa ra hàn khí, chăm chú nhìn nữ nhân kiêu ngạo tới cực điểm kia, hơi lạnh thấu xương trong đôi mắt kia khiến lưng mọi người đều phát lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.