Cứ như vậy sóng gió qua đi, Mặc Uyên thu hồi ánh mắt lạnh lùng,
ôm chặt thân hình nhỏ nhắn đang yên lặng không nói gì ở trong lòng, xoay người
đi về phía sau. Đằng sau, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu nhỏ, là thanh âm
có chút chần chừ của Uất Trì Tuyết: “Chờ một chút…”
Cả người tỏa ra một loại quý khí tự nhiên, Uất Trì Tuyết một lần
nữa đến trước mặt bọn họ, cặp thanh lệ lộ ra một loại kiên định, nhìn nữ tử
lãnh đạm làm người ta đau lòng kia: “Ta biết ngươi!”
Một tiếng kêu nhỏ, khiến Lạc Cơ Nhi khẽ run lên, đôi mắt trong
veo nâng lên, nhìn về phía Uất Trì Tuyết.
“Ngươi là công chúa Lạc Cơ của Đằng An! … Đúng không?” Nhìn nàng
một lúc lâu, Uất Trì Tuyết nheo mắt, ánh mắt bỗng chốc lóe lên nhận ra, “A… Ta
còn đang suy nghĩ, người đẹp như vậy, ta chắc chắn đã từng gặp qua ở đâu đó…”
Lạc Cơ Nhi cụp mi xuống, không nhìn tới nàng ta.
Đó là tiệc sinh nhật nàng mười tuổi, toàn bộ Đằng An xôn xao giống
như là ngày hội hoan hỷ nhất, nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người được
trang phục trang điểm lộng lẫy, ở trong lòng Đằng An vương, bộ dáng đẹp như khắc
trên băng ngọc dĩ nhiên đã lộ ra nàng lớn lên sẽ có vẻ đẹp khuynh thành như thế
nào, các nước láng giềng đều được mời tới đây làm khách quý, mà lúc đó Uất Trì
Tuyết thay mặt toàn bộ bộ lạc Hồ Duệ đi tham gia yến hội này, nàng luôn luôn
tâm cao khí ngạo, lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử xinh đẹp kia đã hồn xiêu phách lạc…
“Thế nhưng…” Nghĩ đến đây, Uất Trì Tuyết bỗng nhiên trong lòng
chấn động, cặp mắt sắc sảo chăm chú nhìn nàng, “Đằng An không phải nửa năm trước
đã bị Lạc Anh Quốc diệt sao? Vì cái gì, ngươi… ngươi cư nhiên không có chết?!
Mà lại…” Giọng nói của nàng lộ ra có chút cấp bách khó tin, ngẩng đầu nhìn nam
tử tuấn mỹ kia, lại nhìn Lạc Cơ Nhi, trong lòng nổi lên một nỗi nghi kỵ nồng đậm,
cặp mắt sáng ngời nheo lại, tràn đầy châm chọc cùng cảm thán không thể tin nổi…
“A… Thì ra là như vậy, ta biết vì sao ngươi không chết, thì ra…”
Uất Trì Tuyết trong lòng cuồn cuộn cảm xúc, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra từ
thích hợp để biểu đạt, chỉ là đều là công chúa giống nhau, trong lòng nàng ta bỗng
nhiên liền tràn đầy oán giận, “Ha ha, Lạc Cơ Nhi, ta còn coi ngươi là trân bảo
gì của Đằng An, thật không ngờ, thì ra ngươi cũng là một tiện nhân bán nước cầu
vinh!! Để bảo toàn tính mạng của mình, ngay cả quốc hận gia cừu đều có thể để
qua một bên, dùng sắc đẹp đến câu dẫn kẻ thù của mình… lòng ngươi có cảm thấy
thẹn không?! Bị chó ăn sao?! Cha mẹ của ngươi trên trời có linh thiêng, nhìn đến
cái dạng này của ngươi nhất định sẽ bị tức chết lại một lần nữa! Mệt ta còn tiếc
hận cho Đằng An lâu như vậy, ngươi không ngờ lại…”
“Ngươi nói đủ chưa? !” thanh âm lạnh như băng đến cực điểm, từ
trong miệng nữ tử non nớt kia tràn ra.
Chua xót mãnh liệt nảy sinh trong lòng, khiến cả người Lạc Cơ
Nhi gần như đều đang run rẩy, lời nói của nữ nhân kia giống như đao nhọn đâm
vào trong lòng của nàng, thì ra ký ức bị che đậy lại lần nữa hiện lên, máu tươi
bắn tung toé trên đại điện Đằng An, gần trăm người nữ nô khàn giọng kêu rên,
đau đớn đến tận xương tủy từng làm cả người nàng run rẩy, cùng với nhục nhã vô
cùng vô tận trên đại điện hoàng cung kia…
“Đúng vậy, tâm cảm thấy thẹn…” Ngón tay cái khảm thật sâu
vào lòng bàn tay, dùng đau đớn sắc nhọn bức bách chính mình không thể rơi lệ, Lạc
Cơ Nhi lạnh lùng giãy ra khỏi trong lòng Mặc Uyên, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Uất
Trì Tuyết, “Nếu ta không có nhớ lầm, sáu năm trước Lạc Anh Quốc cùng Hồ Duệ
giao chiến, chết gần vạn người, Hồ Duệ đại bại, thi thể chôn đầy trên chiến trường
suốt mười dặm… Uất Trì công chúa, Đằng An tiêu vong, ta bất lực, ta bị bắt đã
trải qua những gì ngươi cũng hoàn toàn không biết gì cả, ngươi lại dựa vào cái
gì mà ở chỗ này khoa tay múa chân?! Ít nhất ta không có giống như ngươi không
phải sao? Ngươi không phải cũng có thể không để ý đến tướng sĩ trên chiến trường
da ngựa bọc thây, có thể to gan trắng trợn như vậy, cao ngạo cho rằng phải gả
cho nam nhân này! Gả cho tử địch của toàn bộ binh lính Hồ Duệ các ngươi?! Vậy
hiện giờ, có phải không nên đến lượt ta tới hỏi? Tâm của ngươi có cảm thấy thẹn
không? Lại tha đi đâu rồi? “
Trong đêm đen một phen lớn tiếng như vậy, khiến mặt Uất Trì Tuyết
bỗng chốc đỏ lên
Một cơn lửa giận mãnh liệt hướng thẳng ót, Uất Trì Tuyết nhìn nữ
tử nho nhỏ kia, cả người run rẩy đến gần như phát điên…
“Ngươi… Lạc Cơ Nhi !” Một tiếng thét chói tai, trong mắt nàng tơ
máu rất rõ ràng, “Ngươi biết cái gì? Ngươi cũng không hiểu gì cả!! Ta mới không
phải vì chính mình, ta không phải vì chính mình a! Cái gì hòa thân, cái gì
ngưng chiến, hết thảy đều là mệnh lệnh ca ca, ta cũng chỉ có phục tùng! Ta có
thể làm sao bây giờ…”
La hét gần như bệnh tâm thần, khiến Mặc Uyên khẽ nhíu mày, mà
tùy tùng phía sau nàng ta lại bị khẩu khí không thể ngăn được của nàng ta như vậy
sợ tới mức mặt như màu đất, vội vàng xông lên trước, thấp giọng nói: “Công
chúa! —— “
Uất Trì Tuyết giận đến phát điên, lại khàn giọng nghiêm khắc quát
lớn đối với tùy tùng, bỗng nhiên trong nháy mắt liền thanh tỉnh ——
“Công chúa, thỉnh không nên nổi giận…” Sắc mặt tùy tùng tái nhợt,
trong mắt hiện lên một tia hàn quang âm lạnh không dễ phát giác.
Uất Trì Tuyết lúc này mới tỉnh táo lại, có chút kinh hãi rồi làm
dịu đi cơn thở dốc trong ngực, chỉ thiếu chút nữa… chỉ thiếu chút nữa nàng sẽ
nói lộ ra…
Ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt, bên môi Uất Trì
Tuyết hiện lên một chút ý cười châm chọc mà lại âm lạnh, nàng thật không ngờ tiểu
cô nương này sẽ nói như vậy, xem ra, là chính nàng khinh địch …
“Tám lạng nửa cân, ai cũng không nói lại ai, ” Hung hăng đè nén
tức giận ở trong lòng, Uất Trì Tuyết nhướng mày, ánh mắt quyến rũ xẹt qua nam tử
giống như thần kia, lại lần nữa trở về trên người Lạc Cơ Nhi, “Ngươi yên tâm,
ta không vội… Đợi tới lúc ta tiến vương phủ làm Vương phi, chúng ta còn có rất
nhiều thời gian phải ở chung, có điều, không biết danh phận ngươi ở vương phủ
là cái gì…” Nheo mắt lại, nàng lo lắng đoán, “Thị thiếp? Sườn phi? Hay là…”
“Nô lệ.”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, đánh gãy giọng nói tràn đầy
ngạo khí kia, Lạc Cơ Nhi nâng cặp mắt trong veo lên, “Làm ngươi thất vọng rồi,
Uất Trì công chúa, ta chỉ là một nô lệ mà thôi.”
Trong mắt tràn đầy kinh ngạc, Uất Trì Tuyết giống như cả người bị
bọ cạp cắn một cái, cắn môi dưới nhìn nữ tử trước mắt.
Nàng còn nhỏ như vậy, nhu nhược giống như vẫn là một đứa nhỏ, chỉ
là vẻ mị hoặc trời sinh tỏa ra từ xương cốt khiến người ta ngay cả hô hấp cũng
bắt đầu trở nên bất ổn, từ sinh vật non nớt xinh đẹp, đã khiến nàng đã trở
thành một sinh vật kiều diễm ôn nhu.
Đầu tiên chạm vào mắt là một đôi mắt trong veo như ánh trăng,
mang theo hơi chút mệt mỏi cùng đau thương, cuộn mình trong lòng nam tử kia,
nàng một câu cũng không nói, cả người tỏa ra một loại lạnh lùng nhưng non nớt
trong trẻo, khiến người nhìn thấy mà tim đập thình thịch, lập tức giống như đã
bị đánh trúng góc mềm yếu nhất trong lòng, nữ tử như vậy, quả thực tựa như độc
dược ngọt lành, dẫn dụ người ta phạm tội…
Uất Trì Tuyết tim đập dồn dập, suy sụp trong vài giây, nhưng…
Đôi mày anh khí của nàng chau lại, bỗng nhiên cảm thấy
bộ dạng nhỏ nhắn xinh xắn tuyệt mỹ như vậy hình như từng gặp qua ở đâu đó rồi…