Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Chương 3: Cuộc đời của bướm đêm




Ở phía nam của thành phố Tiêu Thương có một khu dân cư cao cấp mới hình thành. Đa số người dân ở khu vực này đều là gia đình quý tộc, những đại gia lắm tiền, là ông chủ của một hai xí nghiệp lớn nào đó. Mỗi lần nhắc đến khu biệt thự ven sông ở quận hai, đám chị em trong tiệm điều không khỏi trầm trồ. Đêm trước, tôi được khách rước tới khu biệt thự ven sông này trong sự ngưỡng mộ lẫn ghen tức của bọn họ.
Tôi là Hồ Điệp, dĩ nhiên đó không phải là tên thật. Đám kỹ nữ chúng tôi không bao giờ dùng tên thật, mà chỉ dùng hoa danh. Những cái tên quê mùa mà cha mẹ đặt cho chúng tôi không thích hợp với cuộc sống chốn phong trần này. Những Mít, Mận, Ổi, Xoài ... không phải là những cái tên thu hút khách. Chúng tôi phải là Mẫu Đơn, Thục Quyên, Cẩm Chướng ... thì mới được đàn ông yêu thích. Cái tên dù sao cũng không quan trọng lắm, tôi đã vứt bỏ cả bản thân mình từ Lâu lắm rồi.
Tôi đã thắc mắc vì sao một người giàu có ở biệt thự quận hai lại kiếm loại Mai Tử (kỹ nữ hạng ba) như mình. Thì ra hắn ta chỉ là một tên bảo vệ quèn, một người được mướn về trong coi nhà cửa khi chủ nhân đi vắng. Vậy mà đêm trước còn bày đặt khoe mẽ với tôi, làm người ta mừng hụt. Xém nữa nghĩ rằng đã tìm được một đại gia làm người bảo hộ cho mình. Thôi, dù sao cuộc đời vẫn còn dài, tôi sẽ đi tìm một đại gia khác vậy.
Tôi vấn tóc lên, khoác thêm áo vào, đồng thời lay tỉnh người đàn ông đang ngủ say như chết trên giường.
- Này, mau tỉnh dậy đưa em về quán đi! Nếu sau tám giờ còn chưa về ma ma sẽ tính thêm tiền đó!Quả nhiên nhắc đến tiền là có người tỉnh ngủ lại ngay, chỉ có đám keo kiệt mới có phản ứng mạnh với tiền như thế. Anh ta cấp tốc đứng dậy, gấp gọn chăn mền, mặc vào một bộ quần áo lịch sự nhưng đã cũ mòn. Sao đêm qua tôi không nhìn kỹ nhỉ, loại quần áo tây này rõ ràng chỉ là loại rẻ tiền thôi, dù sao anh ta cũng chỉ là một tay bảo vệ không hơn không kém. Nhưng ít nhất anh ta cũng dùng chiếc xe hơi của người chủ nhà đưa tôi về.
Đã đứng bên cửa xe mà anh ta còn ráng lợi dụng hôn tôi thêm chút nữa. Chỉ trả đủ tiền thôi mà còn muốn ăn thêm sao. Thấy anh ta mê luyến như vậy, tôi dự định tặng thêm một chút khuyến mãi coi như là giữ khách. Anh ta dần hôn xuống ngực tôi, ngấu nghiến như đứa trẻ phàm ăn đòi sữa mẹ. Tôi ngửa người ra sau cười nắc nẻ. Vô tình quay đầu nhìn sang phía khác, và tôi đã thấy thứ đó dưới gầm cầu thang.
Thứ đó nhìn giống như u linh bám trụ đang ngồi trong bóng tối. Nó giống như hồn ma của một đứa trẻ đã chết trôi sông, tái mét, đờ đẫn, u ám. Rất may đang là ban ngày, nếu không tôi đẽ hét lên thật to. Tôi hít thở mạnh hơn, còn tên lợi dụng vẫn chưa hay biết gì mà vẫn say mê hôn hít. Tôi đẩy mạnh anh ta ra rồi lẳng lặng chui vào xe.
- Đưa em về! – Tôi kiên quyết kết thúc vụ làm ăn này.Anh ta hiểu thái độ kiên quyết từ chối của tôi, liền thở dài ngồi vào xe lái đi.
- Này nếu là khách quen thì có được giảm giá không? – Anh ta hỏi tôi.
- Xin lỗi giá của bổn quán đã có từ trước. Nếu muốn thương lượng thì hãy hỏi ma ma đi. – Tôi cứng nhắc trả lời, tâm trí vẫn không rời khỏi cái gầm cầu thang tối đen đó.
- Đêm qua chúng ta rất vui vẻ, em không có cảm giác gì với anh sao?
- Đối với tôi, anh chỉ như mọi khách hàng khác.Tôi không ngần ngại nói cho anh ta đáp án. Anh chàng này đã quá mộng mơ rồi, là loại trai tơ muốn học đòi người khác tìm phụ nữ ư. Xin lỗi, tôi chỉ là một kỹ nữ. Nếu khách hàng nào tôi cũng yêu, thì trái tim này đã bị xé nát thành trăm ngàn mảnh Lâu rồi.
Cuộc đối thoại của chúng tôi kết thúc. Đoạn đường từ khu biệt thự về quán Hoa Mãn Lâu chỉ duy trì một không khí trầm mặc. Tôi bước ra khỏi xe, đóng ầm cửa lại rồi mệt mỏi trở về phòng của mình. Tâm trí không ngừng suy nghĩ về đứa bé tái mét, đang trốn dưới gầm cầu thang ngoài trời của ngôi biệt thự kia.
Tôi cũng đã từng là một đứa bé gái ốm yếu suy nhược. Thôn làng của chúng tôi xảy ra nạn đói lớn, cả vỏ cây cũng bị lột sạch ra mà ăn. Thay vì ôm nhau chịu chết đói, các bậc cha mẹ bán đi những đứa con nhỏ của mình để lấy tiền đong gạo. Thật mỉa mai khi họ chẳng có lấy một chút thương xót nào, chỉ lạnh lùng buông ra một câu “Chúng tao đã sinh ra mày, thì hãy biết ơn mà trả nợ cho chúng tao đi chứ!”
Tôi đã hoàn toàn bị gia đình vứt bỏ kể từ lúc đó. Gầy rộc vì đói, hốc hác vì đã khóc suốt đoạn đường từ dưới quê lên thành phố. Ma ma kể rằng lúc bà mua tôi, chẳng khác nào mua một con ma xó về nhà. Ốm yếu, bệnh hoạn và đôi mắt mờ mịt chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Ma ma nói, đó là đôi mắt của những kẻ đã cận kề cái chết lắm rồi. Vì lòng trắc ẩn của một người, tôi đã được cứu sống. Nếu ngày đó người tôi gặp chính là bản thân mình, thì liệu tôi có thể được cứu không?
Tôi chạy lại ra đường, đón lấy một chiếc taxi đi đến khu biệt thự bờ sông. Người tài xế không nói tiếng nào, đạp ga vù đi.
^_^
- Có chuyện gì vậy? – Anh ta nghiêm mặt hỏi tôi, đúng thái độ của mấy tên bảo vệ hách dịch hay làm khó người khác ngoài cổng.
- Em nghĩ là mình đã để quên cái áo lót. – Tôi mỉm cười. – Có thể nó lẫn trong đám chăn nệm mất rồi. Anh có thể cho em vào để tìm không? Không nên để cho người nào khác thấy nó, đúng không?Anh ta không trả lời, nhưng tôi thấy mặt mày anh ta đỏ lựng. Rất dễ dàng, anh cho tôi đi vào. Đi đến cầu thang dẫn vào trong nhà, tôi đứng lại.
- Mà thôi, anh vào tìm đi. Em không muốn vào đó. Rồi sau đó lỡ có mất mát gì lại nghi oan em lấy cắp mất. Em sẽ đứng đây chờ. – Tôi vẫy vẫy tay. - Nhớ đó nha, đó là một cái áo màu đỏ.Gương mặt đó lại bị tôi chọc càng trở nên đỏ hơn nữa. Anh ta đi nhanh vào nhà, đóng sầm cửa lại như thể đang chạy trốn khỏi tôi. Quả thật là một gã non tơ mà. Đêm qua chúng tôi đã cùng làm tình, vậy mà khi nói về cái áo lót vẫn có thể khiến anh ta đỏ mặt như vậy.
Tôi bước qua bên hông cầu thang, nơi mà tôi đã nhìn thấy u linh lúc trước. Nó vẫn còn ngồi đó, nhưng có vẻ càng lúc càng tái mét hơn. Tôi gọi, nó không phản ứng gì hết, đôi mắt vẫn mở to hoang mang, kinh hãi. Tôi chui vào lôi nó ra, cả thân thể đứa trẻ đó ướt sũng, lạnh như nước đá. Nó đã ngồi đây từ lúc nào, bị ngâm nước Lâu chưa? Đó rõ ràng chỉ là một đứa nhóc ăn mặc tuềnh toàng, chắc chẳng phải là cư dân của khu vực nhà giàu này. Có lẽ là một đứa trẻ bụi đời trốn vào đây tránh rét. Tôi lấy khăn choàng trên vai quấn lên người nó, thân thể thật là gầy và xương xẩu. Một cơn gió thổi qua khiến tôi rùng mình. Gió mùa thu thật lạnh.
- Em về đây! Tìm được thứ đó thì coi như quà tặng anh luôn! – Tôi hét lên với người trong nhà.Tôi kéo đứa trẻ vào xe taxi, nó đi để lại những dấu chân sũng ướt ở phía sau. Theo hiệu lệnh, chiếc taxi chạy thẳng về quán Hoa Mãn Lâu. Khi anh bảo vệ chạy ra tới cổng, thì chiếc xe đã đi được một khoảng xa lắm rồi.
^_^
Đứa trẻ rét mướt đó phát sốt, mê sảng, hết la hét rồi khóc lóc. Tôi để nó trong gác xép trên mái nhà, nằm ở đó sẽ không làm phiền ai hết. Các chị em tôi buổi sáng đều đang mệt mỏi ngủ vùi, bọn họ phải tranh thủ để lấy sức làm việc ban đêm nữa chứ. Đối xử với một đứa bé bị bệnh thì phải làm sao? Trước giờ tôi chỉ giỏi đối phó với đám đàn ông làm nũng thôi.
Tôi mặc cho nó một bộ quần áo khác, thay cho bộ đồ đã ướt nhẹp. Bộ đầm tây chất liệu rất tốt, thế nhưng đã cũ kỹ, mòn vẹt lắm rồi. Rõ ràng nó không phải là một thiên kim giàu có. Tôi cũng không thể nghĩ được rằng đứa bé gầy nhom, hốc hác, đen nhẻm này là con một gia đình giàu có được. Tôi ngửi được trên người nó mùi nghèo hèn, mùi của cuộc đời nhiều đau khổ giống như tôi.
Châm lấy một điếu thuốc, tôi ngồi bên cửa sổ để suy nghĩ về nhiều thứ. Về con người, về cuộc đời và về thứ gọi là số phận. Tôi chưa bao giờ tự coi mình là một người bất hạnh, bởi vì tôi biết cuộc đời này còn có thể đẩy một số phận tệ hại hơn mức mà họ có thể tưởng tượng ra được. Có thể tồn tại thứ gọi là cực kỳ sung sướng, nhưng không bao giờ có đáy của sự tuyệt vọng cả. Tất cả mọi thứ trên đời này đều có thể còn trở nên tồi tệ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.