Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Chương 36: Không dám chạm vào em




Tôi là Lãng, nhân viên tiệm gạo đầu phố. Tôi cũng đã làm việc ở đây được một thời gian rồi nên đã rành rẽ hết công việc. Bắt đầu từ buổi sáng mở cửa tiệm, quét dọn, bày hàng. Công việc bình thường là trông tiệm, bán hàng. Nếu có ai mua số nhiều thì phải giao gạo đến tận nơi. Công việc cũng tạm được, lương một trăm đồng một tháng. Tuy không nhiều, nhưng số tiền này có thể giúp đỡ cho sinh hoạt phí ở trong nhà.
Tôi là một người bị mất trí nhớ. Chuyện trước đây tôi không còn nhớ gì hết, mọi chuyện quá khứ đều là do Tuyết nói cho tôi. Cô ấy là người bạn thân từ nhỏ của tôi, chúng tôi còn là tình nhân. Dĩ nhiên là tôi không biết gì về chuyện này, kể cả cô ấy cũng quên luôn.
Tuyết rất đẹp. Cô ấy có mái tóc dài như suối mượt, gương mặt nhỏ và đôi mắt bồ câu lấp lánh. Tất cả đàn ông ở thị trấn này đều công nhận cô ấy đẹp nhất, họ thường để dành nhiều tiền rồi đến tìm cô ấy ở quán Liệt Diễm. Tuyết là một kỹ nữ ở đó.
Trong thời gian tôi bị thương mà nằm bẹp ở nhà, Tuyết vì không có tiền nên đành phải bán thân vào chỗ ấy. Cũng vì chuyện này, mà tôi lấy làm áy náy với cô ấy rất nhiều. Cô ấy yêu tôi đến mức không màng đến thân thể trong sạch của mình, vậy mà tôi lại chẳng thể làm gì để giúp đỡ cho Tuyết, tôi là thằng đàn ông vô dụng nhất trên đời này.
Mỗi lần nhìn cô ấy bước đi trong tiệm, xiêm áo lộng lẫy, trâm cài lượt dắt, tôi lại thấy hận chính mình. Mỗi tuần cô ấy về nhà ăn mặc đều rất đơn giản, quần áo tầm thường, không trang điểm cũng vẫn rất đẹp. Nhưng tôi mong rằng cô ấy không trở về. Ngôi nhà tranh rách nát, trống trước dột sau, gió lùa lạnh lẽo không phải là chỗ cho Tuyết ở. Cô ấy xứng đáng ở những chỗ ấm áp và sang trọng. Chỉ phải dính với một thằng nghèo túng như tôi, Tuyết mới phải chịu khổ theo.
Tôi chỉ ước gì chúng tôi đừng quen biết. Có lẽ với tài sắc của Tuyết, đã có thể gả vào một nhà giàu có, sống cuộc đời nhàn hạ thoải mái. Nhưng tôi lại không thể bảo Tuyết bỏ đi được. Mỗi lần có Tuyết ở bên cạnh, tôi đều cảm thấy hạnh phúc và ấm áp. Bây giờ có lẽ tôi không nhớ, nhưng tôi chắc chắn mình sao có thể không yêu một cô gái tốt như Tuyết. Nhà tôi bị cháy, gia sản mất hết, tôi lại bị té xuống núi, trở thành ngu ngơ mất trí nhớ, trên mặt lại có một vết sẹo xấu xí; thế nhưng Tuyết vẫn không bỏ rơi tôi. Đời này, chỉ có Tuyết phụ tôi, chứ tôi không thể nào phụ cô ấy được.
- Này Lãng, anh lại thất thần nhìn cái gì thế. Tránh đường cho tôi đi coi.Người thanh niên vừa mới đi qua là cậu chủ Trương Quý Dương của tiệm gạo. Nhỏ hơn tôi vài ba tuổi, suốt ngày ăn không ngồi rồi, lêu lõng đi chơi. Trong nhà thì là con trai cục cưng, ngoài đường đều gọi là phá gia chi tử. Nhưng biết làm sao được, người ta là con một trong nhà, gia đình lại giàu có, tiêu xài có phóng khoáng một chút thì có làm sao, người nghèo như tôi thì không thể so đo được.
Tôi đem chuyện này kể cho Tuyết, nàng chỉ nói không phải thiếu gia nhà giàu nào cũng xấu. Giống như tôi đây, là một thiếu gia rất tốt nha. Tôi không nhớ lúc mình còn làm thiếu gia nhà giàu thì như thế nào, bây giờ tôi chỉ biết người nghèo rất khổ. Lúc giàu thì chắc sẽ vui vẻ hơn, nếu giàu tôi đã có thể chuộc Tuyết ra khỏi kỹ viện rồi. Chỉ biết trách ông trời trêu ngươi, mà tôi bị cháy nên mất hết. Vì vậy tôi rất ghét mấy người nhóm lửa không cẩn thận. Chơi lửa nhiều sẽ có ngày phỏng tay.
Từ phía đằng xa có một người mặc đồ tây đi lại. Cái dáng lùn lùn quen mặt vừa lại gần tôi đã biết là ai.
- Chào cô Tiêu Dao.
- Anh Lãng, phải gọi là cậu Tiêu Dao chứ, tôi đang mặc đồ nam mà. – Cô gái nháy nháy mắt.
- Haizz ... chưa thấy thằng con trai nào vừa lùn vừa ốm như ma thế này. Lại trốn nhà ra đấy hả? – Quý Dương soi mói.Tiêu Dao là con tiệm than xóm dưới. Tuy than không đáng tiền, nhưng ở xứ lạnh như Phiến Thành thì than cực kỳ quan trọng. Cũng giống như tiệm gạo, tiệm than là một gia đình thương nhân giàu nứt đố đổ vách. Quý Dương và Tiêu Dao là hai người bạn chơi với nhau từ nhỏ, vô cùng thân thiết. Tiêu Dao thường giả con trai ra ngoài, cùng với Quý Dương tạo thành một cặp thiếu gia ăn chơi khét tiếng ở phố Bếp Lửa.
- Tôi đã nghe mấy người làm trong nhà bàn tán. Mùa đông lạnh thế này không thể đi đánh bạc hay đi xem hát được. Chúng ta phải đến một cái tiệm ấm cúng tên là Liệt Diễm để chơi. – Tiêu Dao hăng hái giới thiệu.Tôi nghe mà muốn sặc. Tiêu Dao và Quý Dương chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tới Liệt Diễm chơi có phải quá sớm không?
- Nghe cũng hay đó. Chúng ta đi! – Quý Dương nhanh chóng đồng ý.
- Cậu chủ ...Tôi chưa kịp ngăn cản thì cả hai người đã chạy vội đi mất. Con nhà giàu đúng là con nhà giàu, chỉ mới từng tuổi này đã bắt chước người ta đi kỹ viện rồi. Còn có cái cô Tiêu Dao đó, học gì không học lại học bọn đàn ông đi tới nơi trăng hoa. Tiếc rằng tôi chỉ là người làm, không thể can ngăn họ được.
Rốt cuộc cậu chủ nhỏ đi từ sáng đến chiều cũng không thấy ló mặt về nhà. Ông chủ tìm không thấy, hỏi tôi có biết cậu chủ đi đâu không. Tôi cũng đành phải khai thật, đây là người trả lương cho tôi, sao có thể dối lừa. Ông chủ giận dữ, sai tôi đến quán Liệt Diễm kêu Quý Dương về. Người làm công như tôi sao dám chậm trễ, thẳng một nước chạy đến Liệt Diễm tìm người.
Hoá ra hai cô cậu ở Liệt Diễm chọn được cái tổ. Đó là cái bàn ấm áp có lò sưởi và chăn đắp, chui vào thích đến nổi không muốn ra. Trên sân khấu lại có có ca múa, liên tục thay đổi xem hoài không chán. Đồ ăn thức uống dâng rót tận nơi, sống sướng không khác gì hoàng cung.
Lúc đi theo Quý Dương và Tiêu Dao ra ngoài, tôi đã nhìn thấy Tuyết. Thì ra đây mới là bộ mặt của Tuyết ở trong kỹ viện, tiếng cười vang như chuông ngân, ánh mắt sóng sánh đưa tình, nụ cười lả lơi kiều mị. Một gã đàn ông rất già ôm lấy Tuyết vào lòng, nhét tiền vào áo, rồi lấy tay sờ sờ mông tuyết. Vậy mà cô ấy không phản đối gì, chỉ cười rúc rích thích ý. Tôi nghe tim mình nhói lên từng hồi, đau đớn như muốn nứt ra hết vậy.
Cả buổi chiều dọn hàng tôi chỉ cảm thấy ngực nặng trĩu như đá đè, tâm trạng nóng nảy bức bối. Lúc về nhà chỉ muốn lấy hết đồ đạc quăng ném đi. ‘Huỷ diệt’, trong đầu lại đột nhiên vang lên hai tiếng đó. Sau cùng là nhức đầu dữ dội vô cùng. Đau đớn mức chỉ có thể bò xuống đất mà la hét. Tôi ôm đầu lao ra ngoài sân, rồi nằm vật ra đó.
Đêm càng khuya, tuyết rơi càng nhiều. Tôi nằm im mặc cho bóng tối bủa vây, mặc cho tuyết trắng che lấp. Trời rét căm căm se sắt da thịt. Cái lạnh tê tái khiến đầu tôi dường như dịu lại. Tôi lắng nghe tiếng từng bông tuyết rơi xuống. Tinh Tinh Ting tang.
“Đêm vắng nhà không chỉ có mình
Lặng lẽ muà đông đến lặng thinh
Tuyết trắng rơi rơi như hoa trổ
Mê giấc nghìn thu lãng tuyệt tình”
Bình yên và nhẹ nhàng quá, im lặng đến mức nghe được cả tiếng từng bông tuyết chạm xuống đất. Tôi chẳng hiểu sao mình lại thầm gọi tên Hoa Tuyết. Đêm nay không phải là ngày Tuyết về nhà. Tôi chợt nhớ đến cô ấy da diết. Tôi thèm khát được ôm Tuyết vào lòng. Muốn đem cô ấy dấu đi đến nơi tận cùng thế giới. Muốn bao bọc, che chở cô ấy không cho bất cứ kẻ nào chạm vào. Em là Hoa Tuyết xinh đẹp và tinh khôi nhất trên thế giới này. Em là của tôi.
Kết cục nghịch tuyết cả đêm, nên sáng hôm sau tôi bị cảm nặng, tay chân mệt mỏi đến độ nhấc lên không nổi. Trời vẫn rét căm căm và gió vẫn lùa qua những kẻ hở trên nóc nhà. Tôi co người lại cuộn trong chiếc chăn mỏng. Miệng lưỡi khô khốc và đắng nghét. Lo lắng hôm nay mình đành phải nghỉ làm một hôm rồi.
Đến trưa tỉnh lại vẫn thấy mệt mỏi như vậy. Tôi ho khan vài tiếng, cổ họng đau rát. Cố lê lết đi vào bếp tự rót nước uống. Còn phải nấu cơm để ăn nữa chứ, sống một mình nên phải tự biết chiếu cố bản thân. Nấu cháo xong thì cứ để nguyên đó, mệt mỏi chui vào chăn ngủ tiếp. Những lúc như thế này đi ngủ mới chính là phương pháp chữa bệnh tốt nhất. Tiếp tục ho và đầu đau như búa bổ. Biết trước vậy, chẳng dại gì nằm ngoài sân cho nhiễm lạnh đến mức này.
- Lãng, Lãng ... anh làm sao vậy?Đột nhiên loáng thoáng nghe được tiếng Tuyết gọi. Chắc là đang mơ thôi, ba ngày nữa Tuyết mới được về nhà. Cảm thấy người bị ai đó lay lay, cũng không rõ nữa, bởi vì đầu óc cứ rôi bồng bềnh, dập dềnh như trên sóng.
- Để em đi tìm bác sĩ.Trong mơ hồ cố níu tay Tuyết lại.
- Đừng gọi bác sĩ, tốn tiền. – Tôi chỉ có thể thều thào ra như thế. Sau đó lại ho.
- Buông tay em ra.
- Không buông.
- Em đi lấy nước cho anh uống.
- Đừng gọi bác sĩ.
- Ừ, em không gọi.Như vậy mới an tâm buông tay Tuyết ra. Cảm thấy đầu mình được nâng dậy, dòng nước ấm áp rót vào, tưới đi cái thứ gai gai trong cổ họng.
- Anh đã ăn cái gì chưa? Hôm nay Quý Dương đến than thở là anh nghỉ làm. Đột ngột như thế nên em biết là có chuyện rồi. Nhưng phải đợi mãi đến nữa đêm mới lén trốn về được. – Tuyết kể lể. Hình như là có thứ gì đó ấm áp rơi trên mặt.Trong ngực lại nhói lên đau đớn, cơn ho tức tối đến nín thở. Tôi chỉ có thể vò nát tấm chăn đắp trên người.
- Lãng, anh sao vậy? – Tuyết la lên hoảng hốt. Sau đó đổi giọng van nài. – Em xin lỗi, em không khóc nữa. Nghe em nói nè. Lãng, nhìn em coi. Đã không còn khóc nữa. Anh còn đau không?Chỉ còn sức lắc đầu. Không hiểu tại sao nhìn thấy Tuyết khóc, chỉ đau đến mức muốn chết đi cho rồi.
- Để em vào lấy cháo cho anh nha.Sau khi Tuyết về nhà thì tôi bắt đầu tỉnh táo hơn vài phần. Cô ấy đỡ tôi ngồi dậy và đút cháo. Chắc trí nhớ của tôi hơi phục hồi rồi, vì tôi cảm giác dường như hành động này vô cùng quen thuộc.
Tuyết xoã tóc dài không chải bới gì, trên gương mặt của không hề trang điểm. Không còn nụ kiều lả lơi và ánh mắt đa tình. “Em là Tuyết của tôi, vô cùng mộc mạc và thuần khiết.” Đột nhiên muốn ôm Tuyết vào lòng và yêu thương em quá. Nhưng tôi lại không dám, bởi mình không có tiền để nhét vào người Tuyết như những vị khách kia.
Sau khi đỡ tôi nằm xuống, Tuyết đắp chăn rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ưu tư đầy lo lắng, bàn tay mềm mại chạm vào má tôi, mâm mê. Tôi cũng muốn được nắm lấy bàn tay Tuyết, được mơn trớn gương mặt kia. Rốt cuộc cũng là không dám. Tuyết quyến luyến một hồi cũng buộc phải rời đi. Nếu việc cô ấy lén trốn ra ngoài bị phát hiện, thì cuối tuần sẽ không được về nhà nữa. Cả một tuần lễ dài, Tuyết mới có một đêm ở bên cạnh tôi. Đành phải chờ vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.