Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Chương 39: Ý trời




Quý Dương và tôi ngồi im lặng trong phòng, nhìn hoa tuyết bay bay ngoài cửa sổ.
- Thì ra chị quen biết anh Lãng. Mà không, người đó chính là Lục Bảo phải không? Chỉ có anh ta mới khiến chị đau khổ khóc lóc như thế này. – Quý Dương đột nhiên phá vỡ sự im lặng.Tôi ngoái nhìn gương mặt lặng lẽ trách móc của Quý Dương, chỉ biết thở dài.
- Anh ấy mất hết trí nhớ rồi. Anh ấy chỉ là Lãng thôi!
- Tôi đã tìm hiểu về chuyện chị kể rồi. Thì ra anh ta cũng nổi tiếng thật, bị truy nã trên toàn quốc rồi. – Quý Dương cười khinh khi.
- Không, không, xin cậu đó! Anh ấy không còn nhớ gì hết, bây giờ anh ấy cả một con kiến cũng không làm hại. – Tôi kích động nắm lấy áo Quý Dương.
- Tôi biết. – Câu ta gạt tay của tôi ra. – Anh ta ở trong tiệm gạo được mọi người đánh giá là cần mẫn, hiền hậu. Cả nhóc con năm tuổi cũng ăn hiếp được anh ta nữa. Thật không ngờ đó lại là bang chủ Xích Long lừng lẫy được.Trong mắt Quý Dương chỉ ánh lên tia thích thú, nghịch ngợm. Rất đơn thuần. Cậu ấy không có vẻ gì sẽ lấy bí mật đó ra để uy hiếp tôi, hay báo cảnh sát lãnh thưởng cả. Tuy không có cơ sở gì, nhưng tôi lại tin tưởng Quý Dương hết mực.
- Đêm nay tôi lại ngủ ở đây. – Quý Dương thông báo.
- Ừ! – Tôi dang tay ra, để cậu ta sà vào lòng mình.
- Hoa Tuyết, tôi cảm thấy chị rất thân thuộc. – Quý Dương vùi mặt mình trong lòng tôi.
- Tôi cũng vậy. – Tôi mân mê vỗ về mái tóc của Quý Dương.Đây chính là lý do tại sao tôi lại kể cho cậu ta nghe hết mọi thứ, tin tưởng cậu ta sẽ không bán đứng mình. Đó là cảm giác thân thuộc và tình cảm vô tư không vụ lợi, sự ấm áp như những người thân trong gia đình.
^_^
Ba hôm sau đã tới ngày được về nhà. Tôi vô cùng chờ mong ngày này, nhưng lại không biết phải đối mặt với Lục Bảo như thế nào. Tôi trở về con hẻm nhỏ, đẩy chiếc cửa cũ kỹ thường hay kêu kẻo kẹt ra. Bên trong nhà trống trơn. Tôi hoang mang nhìn dáo dạt khắp nơi. Lẽ ra giờ này Lục Bảo đã phải ở nhà rồi chứ. Anh còn biết đi đâu ngoài căn nhà này?
Tôi sững sờ nhìn thân thể bất động ngồi ngoài vườn. Tuyết đã bám đầy trên vai áo anh. Nhận ra tôi đã trở về, Lục Bảo ngoắc ngoắc tay gọi. Thiếu gia đại nhân luôn dùng cách này để gọi tôi. Như một lẽ tự nhiên nhất, tôi lặng lẽ đến bên cạnh anh, chui vào giữa vòng tay của anh. Cảm giác thật thân quen đến đáng sợ. Dường như thời gian qua tất cả đều là giấc mơ vậy, dường như tôi cũng chưa từng rời khỏi vòng tay này.
Chúng tôi cứ ngồi im lặng lẽ, mặc kệ cho tuyết trắng cứ rơi đầy.
- Lạnh không? – Anh hỏi.Tôi lắc đầu.
- Anh cảm thấy bình thản quá. Chúng ta cứ giữ mãi như thế này được không?Gật đầu đồng ý. Chỉ cần anh, chỉ cần giây phút này, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Bỏ hết tất cả mọi thứ đi trên thế gian này đi, chúng chỉ ngăn cản chúng tôi đến với nhau thôi.
- Tuyết, chúng ta rời khỏi nơi này đi. Đến nơi chân trời cuối đất chỉ có hai ta.
- Được.Tôi thì thầm. Hạnh phúc ấm áp khi cảm nhận anh siết chặt thân thể mình hơn. Đúng vậy, tôi là của anh. Tôi phải ở bên anh.
Lục Bảo đột nhiên đứng dậy, bế cả tôi trên tay.
- Như vậy đủ rồi. Chúng ta vào nhà đi!Không đủ, tôi thấy mình còn có thể ngồi ở đó cho đến ngày tận thế. Cho đến tuyết đóng băng lại và không còn ai chia cắt hai chúng tôi.
Đêm đó chúng tôi nằm cạnh nhau suốt đêm, rì rầm bàn bạc phương án bỏ trốn. Cần đến một tuần để chuẩn bị mọi thứ. Lục Bảo sẽ dùng số tiền tôi dành dụm cuộc thân để mua thật nhiều quần áo ấm và lương lực, chúng tôi muốn trốn lên Thiên Mẫu Sơn, vùng núi tuyết trắng lạnh lẽo. Ở nơi đó sẽ chẳng ai truy tìm chúng tôi nữa, và chúng tôi sẽ có hạnh phúc mãi mãi về sau.
^_^
Quý Dương không biết biến mất ở nơi đâu năm sáu ngày cũng không thấy mặt. Trước khi ra đi, tôi cũng chỉ muốn chào từ biệt người bạn nhỏ này. Ở Phiến Thành, chỉ có mình cậu ta khiến tôi quyến luyến. Trên đời, hiếm có ai tạo cho tôi được cảm giác thân thuộc và ấm áp như cậu ta.
Rất may, chỉ còn một ngày thì Quý Dương trở lại. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Quý Dương im lặng không cười nói gì. Gương mặt đăm chiêu như gìa đi cả chục tuổi.
- Cái cậu này, đi đâu suốt cả thời gian qua mà không thấy ghé. – Tôi vui vẻ kéo Quý Dương vào phòng. Nhìn cậu ta tái mét, chắc cần được sưởi ấm.
- Hoa Tuyết. – Quý Dương đột nhiên nắm lấy tay tôi. – Tôi sẽ chuộc thân cho chị nhé. Hãy cùng tôi trở về nhà, tôi muốn cưới chị làm vợ.Thái độ nghiêm túc đó làm tôi thấy sợ. Tuy Quý Dương đã nhiều lần nói yêu tôi, nhưng tôi chỉ xem như đó là lời đùa cợt thôi. Lần này, thái độ nghiêm túc đó cho tôi biết cậu ta nói là thật lòng.
- Không. – Tôi từ chối thẳng thừng, rụt tay lại.
- Bỏ người đó đi. Chị và hắn không được ở bên nhau. Nghe lời tôi, trở thành vợ tôi nhé.
- Không.
- Tôi yêu chị. – Quý Dương đau đớn nhìn tôi, như thể cậu ta vừa móc trái tim mình ra mà đem cho tôi xem vậy.
- Tôi xin lỗi. Nhưng không được. – Giọng tôi bắt đầu run run.
- Hoa Tuyết, chị và tên Lục Bảo đó không có kết quả đâu.
- Không. - Tôi hét lên giận dữ.Tại sao? Tại sao ai cũng muốn chia cắt chúng tôi, ai cũng cho rằng chúng tôi không được ở bên nhau. Tôi không muốn, tôi không muốn. Dù có là ý trời tôi cũng phản đối. Chúng tôi nhất quyết ở bên cạnh nhau.
- Hai người là anh em. – Quý Dương cũng hét lên.
- Cậu nói sao? - Tôi bật cười. - Đây là lần đầu tiên tôi nghe được lý do này đó. Rất mới lạ và có tính sáng tạo.
- Tôi không giỡn đâu. – Giọng Quý Dương đột nhiên trở nên trầm trọng. - Mấy ngày qua tôi đã liên lạc với chị em của chị ở Tiêu Thương. Chị Hồ Điệp thời gian qua rất lo lắng cho chị. Khi nghe nói tôi quen biết chị, ngay lập tức Hồ Điệp đã van nài tôi phải tách chị và anh ta ra. Bạn trai của chị Hồ Điệp, anh cảnh sát gì đó đã điều tra ra nguyên nhân vì sao băng Xích Long truy tìm mẹ chị. Mẹ chị tên là Lung Linh đúng không? Bà ấy ngày xưa là tình nhân của Triệu gia. Cùng lúc mang thai với vợ của Triệu Gia. Chị nói đi, hai người có phải cùng tuổi với nhau?Tôi nghe mà lùng bùng hết lỗ tai. Tôi không tin. Là Quý Dương chỉ muốn chiếm đoạt tôi nên mới bày ra chuyện này thôi phải không? Tôi chạy ra ngoài, không kiêng kỵ gì mà quay ngay số điện thoại về Hoa Mãn Lâu. Đầu dây bên kia vừa có người nhấc máy, tôi đã gào lên.
- Cho gặp chị Hồ Điệp.Chỉ một lúc sau giọng chị Hồ Điệp vang lên trong máy.
- Ai đó?
- Chị Hồ Điệp. – Tôi hoảng sợ gọi.
- Bách Hợp, có phải em đó không? Trời ơi, chị lo lắng quá. Thời gian qua em không một lần liên lạc về đây ...
- Chị ơi, có ai là Quý Dương liên lạc với chị không? – Tôi nóng nảy cắt ngang.
- Đúng vậy, em đã gặp cậu ấy rồi sao. Anh Hồ Nhật đã điều tra ra. Chị đã muốn nói với em ngay. Nhưng em không liên lạc về nên chị không biết làm sao. – Chị Hồ Điệp có vẻ rất bối rối, ở đầu dây bên kia bắt đầu nói năng lung tung lộn xộn.
- Em chỉ muốn muốn biết, có phải thật không? Cái chuyện nực cười về anh em gì đó. Lúc này tôi cơ hồ như muốn điên lên. Đầu dây bên kia đột nhiên nín bặt. Có tiếng hít thở thật sâu, sau đó chị Hồ Điệp mới nói chậm ra từng chữ.
- Hai người sinh ra cùng tuổi, lại mang cùng họ. Bởi vì mẹ em mang thai cùng lúc với Triệu phu nhân. Chỉ trừ phi mẹ em không phải tên Lung Linh, hoặc Triệu Lục Bảo không phải là con Triệu gia. Nếu không, hai người chính là anh em.Điện thoại trong tay tôi rơi cộp xuống đất. Tôi như bị sét đánh trúng giữa trời quang. Tất cả mọi cảm giác đều ngưng trệ. Không thể nghe, không thể thấy gì xung quanh nữa. Trong đầu tôi chỉ còn mỗi một chuyện, “Tôi và Lục Bảo thật sự là anh em.”
Thật là thói đời vô thường. Danh sách lý do hai chúng tôi không thể ở bên nhau lại dài ra thêm một chút. Ngoài đau khổ trong quá khứ, hận thù từ đời trước, thân phận chênh lệch, công việc không trong sạch của tôi ... còn có lý do chúng tôi là anh em. Ông trời ơi ông trời, ông thật khéo sắp xếp lắm. Ngay lúc tôi đã quyết tâm bỏ lại hết sau lưng thì ông lại đưa cho tôi cái lý do khốn nạn này.
Tôi bật cười chua chát, nước mắt cứ tuôn trào ra mặn đắng.
- Là ý trời, tất cả đều là ý trời! - Tôi gào lên nức nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.