Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Chương 41: Ngoại truyện




Tôi đã đến một thế giới tràn ngập màu trắng. Đây là thế giới của tuyết sao? Không thấy lạnh, không thấy đau, không cảm giác được gì hết. Đây là cõi hư vô ư? Tôi chớp chớp mắt, cố nhìn thử xung quanh lần nữa. Một căn phòng màu trắng. Bàn tay tôi trống không, chẳng có gì trong đó cả. Lục Bảo đâu rồi, tại sao anh không có ở bên cạnh tôi? Kể cả sau khi chết, chúng tôi cũng không được ở gần nhau sao?
Có ai đó xuất hiện trước mắt tôi. Ánh sáng cứ chớp qua chớp lại, mắt tôi láo liên nhìn theo ánh sáng chớp tắt đó.
- Cô Lục Bình, xin hãy nhìn vào tôi này? – Giọng nói trầm ấm khiến tôi chú ý.
- Tôi đang ở đâu đây? – Tôi mấp máy môi. Thấy khó khăn như thể toàn bộ cơ thể đã đóng băng thành đá hết rồi.
- Cô đang ở bệnh viện. Cô bị ngã trên núi, đã hôn mê ba năm rồi. Vừa rồi, chúng tôi đã liên lạc với người nhà của cô. Họ sẽ tới ngay. – Người bác sĩ vui vẻ thông báo.Thói đời nó chán thế đấy! Nếu ông trời đã muốn trêu đùa bạn, thì dù bạn muốn chết cũng không thể chết. Tôi chua chát cười, cũng chẳng còn hơi sức để mà khóc được nữa.
Tiếp theo đó là cuộc gặp gỡ người nhà đầy lộn xộn. Chị Hồ Điệp xuất hiện cùng ông xã và một đứa bé con. Chà, cũng đã ba năm rồi đấy, đủ để chị cùng tay cảnh sát kia xây dựng một gia đình hạnh phúc. Trong khi tôi hôn mê thì đã được đưa về Tiêu Thương để điều trị. Bởi vì bệnh viện ở đây tốt hơn và cũng để tiện cho người nhà chăm sóc.
Thì ra hôm đó chúng tôi nhảy xuống vách đá không cao lắm, bên dưới lại có lớp tuyết xốp nên đã giữ lại được cái mạng. Quý Dương chỉ việc đi tới và nhặt chúng tôi về. Đi vào bệnh viện thì mọi việc đều đã vỡ lẽ. Lục Bảo bị nhận mặt, nên sau khi điều trị trong bệnh viện liền đi tù chung thân rồi.
Nơi giam giữ anh là một nhà tù khắc nghiệt và nghiêm ngặt nhất cả nước. Nơi đó tận trên lưng chừng núi Thiên Mẫu sơn, quanh năm băng tuyết, xung quanh một trăm dặm không ai có thể sống sót được. Đi khỏi Ngạo Phong Trại chẳng khác nào hành vi tự sát. Từ lúc nhà tù được thành lập đến nay đã một trăm năm, cũng chưa từng có người nào trốn được ra ngoài, chuyên chỉ dùng để giam giữ tội phạm đặc biệt.
Bản thân tôi thì không có chuyện gì hết. Chỉ là chấn thương cột sống nên sau này không thể đi lại được thôi. Trải qua lần chết đi sống lại, tôi thật sự đã buông bỏ tất cả, không cầu không oán. Dù sao trước mắt cũng chỉ là sống tạm qua ngày, chờ đến lúc nhắm mắt xuôi tay.
Chị Hồ Điệp kể xong một loạt chuyện, tôi cũng không hỏi thêm gì. Chỉ cười cười ngu ngơ với đứa cháu nhỏ. Sau đó chị Hồ Điệp thấy lo lắng quá, nên mời thêm một số bác sĩ đến khám cho tôi. Kết cục là mỗi ngày phải uống thêm một mớ thuốc giống y hệt Lục Bảo trước kia. Mấy người này kỳ ghê, lúc người ta đã chịu chấp nhận sự thật thì nhất định không tin. Còn bảo tôi điên, chính các người mới điên đó, cả nhà các người đều điên.
Sau một thời gian dài, bởi vì tôi có hạnh kiểm tốt, nên cuối cùng cũng được về nhà. Ở Hoa Mãn Lâu toàn là chị em tình thâm. Ai cũng tự nhận mình mạng khổ nên quan tâm chiếu cố lẫn nhau rất nhiều. Tôi tuy không thích nói chuyện với ai, nhưng được cái lại hay cười cười, mỗi lần nghe nhạc thì lại hát không sai một nhịp. Ma ma hài lòng cho tôi làm nhạc nhi.
Không nhảy múa được vẫn có thể phụ giúp kiếm thêm tiền cho quán. Chẳng mấy chốc Hoa Mãn Lâu lại nổi tiếng, vì có một kỹ nữ là ‘Tiếu diện bất phi vũ’. Nghe mọi người nói nàng rất giống một con búp bê luôn cười ngây ngô, tuy không thể nhảy múa nhưng lại hát rất hay. Vì có gương mặt dễ nhìn nên chẳng mấy chốc ‘Tiếu diện bất phi vũ’ cũng có vài khách ruột, mỗi lần rãnh rỗi lại đến nghe nàng hát ca.
“Mượn ai tới đấy gửi cho cùng.
Chữ tình chốc đã ba năm vẹn,
Giấc mộng rồi ra nửa khắc không.
Xe ngựa trộm mừng duyên tấp nập,
Phấn son càng tủi phận long đong.
Biết còn mảy chút sương siu mấy
Lầu nguyệt năm canh chiếc bóng chong.” (“Cảm cựu kiêm trình cần Chánh học sĩ Nguyễn Hầu” – Hồ Xuân Hương)
Thời gian lại trôi qua không biết bao nhiêu lâu, trở thành con điên ca hát suốt ngày không mệt mỏi, cho đến một hôm có vị khách quý đến thăm. Không biết ngọn gió nào lại mang bang chủ Xích Long vĩ đại đến tận xó xỉnh này. Ngày hôm đó cả quán Hoa Mãn Lâu đều bị phong toả. Người đàn ông to cao, oai nghiêm bước xuống từ chiếc xe hơi đen sang trọng. Đội cận vệ giàn hàng hô hào tung hê Long ca, khung cảnh hào hùng đó trông thập phần quen thuộc. Hắc đạo quả nhiên là hắc đạo, đi đâu cũng thích tỏ rõ oai phong như thế này.
Tôi vẫn là người ngu ngơ không biết gì. Chẳng biết chào hỏi, cũng không xu nịnh. Chẳng biến oán trách, cũng không giận hờn. Tôi là ‘Tiếu diện bất phi vũ’ chỉ biết hát theo điệu nhạc. Đại ca vừa ngồi xuống ghé, tiếng nhạc tấu lên thì tôi cũng cất tiếng hát.
Phi Long giơ tay ra lệnh cho dàn nhạc im lặng. Hết nhạc tôi cũng nín câm theo. Long ca móc ra một bao thuốc, vừa ngậm một điếu trên môi thì đã có đứa đàn em chạy tới châm lửa. Tôi vẫn cười ngu ngơ như thế. Bộ làm đại ca thì nhất định phải hút thuốc sao. Năm xưa Lục Bảo chín phần mười là do bắt chước người này mà hút thuốc.
Một hơi khói phà ra như con rồng phun lửa. Mấy năm trôi qua, nhìn Long ca xuống sắc rất nhiều. Nếp nhăn thêm hằn trên trán, chân mày càng lúc càng nhíu chặt không thể giãn ra. Làm bang chủ quả nhiên nặng nhọc, lúc nào cũng phải lo nghĩ, suy tính đến già ra như thế. Trong lúc tôi đang bận phân tích về nhan sắc của Long ca, thì đột nhiên nhận ra mình đang bị nhìn chằm chằm lại.
- Con là con gái của ta! – Long ca nói một câu nghe như sét đánh.Trời ơi, cho xin đi. Dù đang tâm thần, tôi cũng bị câu này hù chết. Mấy năm trước mới nhận một người anh đã ép tôi phát điên đến tự tử. Bây giờ lại nhận thêm người cha, thì tôi biết biểu hiện mức độ ngạc nhiên bằng hành động như thế nào đây. Lại cố tự tử thêm lần nữa sao?
- Năm đó ta chỉ mới mười bốn tuổi, là đứa trẻ được Triệu gia nhặt về nuôi. Lung Linh là một trong những người tình của ông ấy, cũng chỉ mới vừa mười tám. Ta quả thật là đã yêu đến mất lý trí rồi. Đến khi cô ấy phát hiện mình có thai thì lập tức bỏ trốn. Bởi vì nếu sinh con ra, thì sẽ phát hiện ngày tháng mang thai không đúng. Triệu gia là một người đa nghi, chắc chắc sẽ không tha cho cả hai mẹ con. Long ca lại rít thêm một hơi thuốc dài nữa rồi kể tiếp.
- Khi ta nghe tin Triệu gia đã tìm thấy cô ấy thì lập tức chạy đến. Lung Linh ngay khi nói cho ta biết những chuyện này thì đã tự tử. Cô ấy sợ mình không chịu nổi tra tấn sẽ khai ra ta. – Nhắc đến mẹ tôi, quả nhiên mắt ông ta có hơi đỏ hoe lên. – Ta đã đi tìm con suốt trong thời gian đó. Không ngờ con lại là Bách Hợp vẫn thường xuyên đi qua đi lại trước mặt mình. Con gái, ta không biết việc mình phản bội Triệu Lục Bảo lại làm con liên luỵ đến mức này. Lục Bình, xin hãy tha thứ cho người cha vô năng này, không thể nào bảo vệ được cả hai mẹ con con.Và lần này lão đại Phi Long thật sự khóc. Ông nhào tới nắm lấy tay tôi, gục trán trên bàn tay đó. Những giọt nước mắt nóng hổi này là thật, sự ăn năng hối hận này là thật. Tôi không còn thể cười được thêm nữa. Tại sao câu chuyện của đời trước lại lắc léo phức tạp đến thế này? Tại sao lúc tôi quyết buông xuông mọi thứ lại vẫn không buông được.
- Lục Bảo ... - Tôi lắp bắp, cố sắp xếp câu chữ thật rõ ràng. - ... hãy đem anh ấy về đây. Tôi sẽ tha thứ cho ông.Long Phi ngay lập tức nín khóc, hai mắt mở lớn nhìn tôi trừng trừng. Sau đó ông kích động, há miệng cười to.
- Được ... được ... ta nhất định sẽ làm được!Tôi biết sức mạnh một tay che trời của tiền bạc và quyền lực như thế nào. Tại sao năm đó mẹ tôi bị nhốt trong nhà giam cũng bị người ta vào hành hung được. Tại sao Xích Long khi cực thịnh cảnh sát cũng không dám mó vào vào ... Chẳng phải nói Ngạo Phong Trại là nhà tù bất khả xâm phạm sao. Điều đó có nghĩa là bên trong đó xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai biết.
Tôi không quan tâm Long Phi đã hao tâm khổ trí, tiêu tốn tiền bạc như thế nào. Nhất định phải làm Ngạo Phong Trại thiếu đi một người mới được.
Mùa xuân năm đó, tôi hai mươi lăm tuổi. Không sống trong Hoa Mãn Lâu nữa mà ở ngôi biệt thư trên đồi. Có người cha nhà giàu chính là cơ hội để trở nên ngang ngược. Tôi có thể rúc vào phòng, không tiếp xúc với ai mà vẫn được cho ăn mỗi ngày. Dù sao bây giờ cũng đã dính với cái xe lăn này nên không còn ham thích đi đâu nữa. Ngày qua ngày chỉ cần ngồi bên cửa sổ nhìn gió thổi mây bay.
Cả cuộc đời tôi đã luôn phải chờ đợi. Chờ đủ khôn lớn để báo thù, chờ gom đủ tiền của Bejamin, chờ Lục Bảo tỉnh táo khỏi cơn mê, chờ mưu kế mình thành công, chờ Lục bảo nhớ ra mình ... Chờ được nghe tiếng ...
- Tuyết! – Giọng nói thân quen vang bên tai.Tôi xoay người lại, giang rộng tay chờ đón anh. Lục Bảo đi tới ẳm tôi lên, ôm chắc vào trong lòng ngực của mình.
- Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa! – Anh thì thầm.
- Mãi mãi ... – Tôi kết thúc câu nói. Cuối cùng, cũng chờ được ngày có thể ở bên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.