Tuyết Đoạt Hồn

Chương 35: Lại là căn gác thây ma




Chương 35: Lại là căn gác thây ma
Sau hai tiếng đồng hồ, khi tôi cảm thấy khó mà cất thêm một bước nào nữa thì nhìn thấy một ngôi nhà gỗ ở ngay trước mặt! Nó rất giống ngôi nhà gỗ chúng tôi thuê, nóc nhà đọng lớp tuyết rất dày, có cảm giác ngôi nhà sắp bị đè bẹp gí. Nó im lặng đứng đó, mặc kệ gió tuyết tha hồ ngược đãi.
Giản Tự Viễn “hà hà” rất khệnh khạng tự đắc, nói: “Tôi đã bảo mà! Chúng ta quyết định rất chuẩn! Thấy chưa, khung cảnh rất yên tĩnh hiền hòa! Nếu trong nhà có người thì vừa khéo để chúng ta kết bạn. Nếu không có ai thì ta vào uống nước, ăn uống, hưởng thụ lạc thú của chủ nhà!”
Tôi và Hân Nghi đều lừ mắt nhìn anh ta. Mấy ngày như thế này thì còn có lạc thú cái quái gì?
Bên ngoài ngôi nhà, tuyết trắng phau sạch sẽ, không một dấu chân, cứ như nhiều năm qua chẳng bị ai làm phiền; được như thế tất nhiên là do tuyết lớn rơi suốt hai giờ vừa rồi tạo nên.
Cốc Y Dương tháo ván trượt tuyết ra, bước lên trước tiên gõ cửa. Không ai trả lời. Anh đẩy cửa, cửa khóa chặt. Chúng tôi vòng ra phía sau thì thấy một ô cửa sổ đang hé mở, kiểu cửa một cánh đẩy lên kéo xuống, nhìn biết ngay bên trong là nhà vệ sinh. Giản Tự Viễn xung phong trèo lên bậu cửa sổ đẩy cánh cửa lên rồi chui vào trong.
Một phút sau anh ta xuất hiện ở cửa ra vào, hai tay giang rộng, cười rất tươi: “Hoan nghênh các bạn của tôi! Một lần chi tiền được ở hai ngôi biệt thự!”
Tôi lắc đầu cười ngán ngẩm: “Lúc này mà còn cười được? Anh đã xem kỹ chưa? Không có người chứ?”
Giản Tự Viễn chỉ vào phía sau lưng: “Chỉ biết rằng tôi đi từ nhà vệ sinh ra đến đây, giày ủng nện rõ mạnh, không gặp ai hết!”
Bốn chúng tôi cùng đi khắp nhà một lượt, bên trong bố trí hệt như ngôi nhà chúng tôi đã thuê, bốn phòng ở đều không một bóng người. Tôi vòng ra phía sau, cố quan sát toàn cảnh. Giản Tự Viễn đắc ý nói: “Ha ha, vậy là đêm nay ta có thể mỗi người ngủ một phòng, khỏi phải cãi cọ tranh phòng với nhau.”
Hân Nghi nói luôn: “Tôi vẫn muốn ở chung với Na Lan.”
Tôi nói: “Tự Viễn, anh nói đùa à? Dù chỉ ngủ đây một đêm thì chúng ta vẫn phải ở một phòng. Tôi cho rằng chưa chắc nhà này chỉ có chúng ta là khách!”
Cả ba đều ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi bước đến bên tủ tường, mở ra. Bên trong có hai va-li du lịch và một chiếc áo khoác. “Khách ở đây có thói quen luôn thu xếp rất ngăn nắp, trong nhà không để các thứ lặt vặt, trong toa-let vẫn có đủ đồ cần thiết, trên bàn bếp còn có mấy chén trà đã uống.”
Tôi dẫn mọi người sang xem kỹ ba gian phòng còn lại, tủ tường ở hai gian đều xếp ba-lô hành lý và quần áo; một gian còn thấy hai cuốn tiểu thuyết đặt trên bàn.
Giản Tự Viễn có vẻ hơi thất vọng: “Thế là chúng ta không thể một mình hưởng cả ngôi nhà này, nhưng cũng được, có thêm người thì cũng vui.”
Tôi lẩm bẩm: “Nhưng vấn đề là, tuyết lớn thế này, họ đi đâu nhỉ?”
Hân Nghi nói: “Hay là họ mê trượt tuyết quá! Trời này, ra quanh đây trượt tuyết việt dã vẫn rất sướng!”
Tôi nói: “Đúng là họ rất mê trượt tuyết nhưng hôm nay họ không đi trượt tuyết.” Tôi mở cửa gian nhà kho nho nhỏ ở hành lang, bên trong có ba bộ ván và gậy trượt tuyết.
Mọi người im lặng, tin rằng ai cũng đang nghĩ như tôi: họ đi đâu?
Tôi bỗng có linh cảm chẳng lành. “Vẫn còn một chỗ nữa chúng ta chưa xem.”
Cốc Y Dương hơi kinh ngạc, rồi anh bước về phía cuối hàng lang. Tôi đi theo ngay, bước đến chân cầu thang lên gác. Cốc Y Dương bỗng dừng lại, cúi xuống nhìn một giọt hồng sẫm trên sàn gỗ.
Là giọt máu.
Trên cầu thang, bên thành cầu thang, một giọt, hai giọt, vô số giọt máu.
Lặp lại cái cảnh quen thuộc.
Sau lưng tôi, Hân Nghi thét lên kinh hãi.
“Gay rồi!” Giản Tự Viễn bưng miệng, lui lại mấy bước, lùi xa cầu thang và những vết máu.
Cốc Y Dương hô lớn: “Mọi người mau cầm gậy trượt tuyết!” Rồi anh quay lại gian nhà kho vừa nãy lấy ra bốn cây gậy, mỗi người cầm một chiếc. Sau đó anh bước lên cầu thang. Tôi theo sát anh.
Cửa gian gác khép hờ, máu trong nhà lách qua chân cánh cửa chảy ra, đã khô đặc.
Từ từ đẩy cửa ra, nồng nặc mùi tanh, tôi vội đưa tay bịt mồm bịt mũi, ruột gan nhào cuộn lên dữ dội.
Gian gác tối om, Cốc Y Dương chiếu đèn pin rọi khắp. Tôi quá mong gian gác vẫn cứ tối om như cũ thì hơn. Trên sàn gác là ba xác người không còn nguyên thây. Tứ chi nát nhoét đầm đìa máu me, cơ thịt không còn, xương xốt trờ khấc. Quần áo của họ bị xé nát bươm, nhìn phần đầu còn lại có thể đoán ra: hai nam, một nữ, gồm đôi vợ chồng tuổi trung niên và cậu con trai độ tuổi học cấp III.
Cả ba cái xác có chung một đặc điểm: cổ đều bị xé nát nhừ.
“Bọn linh miêu?” Tôi khẽ hỏi.
Cốc Y Dương gật đầu. Bọn linh miêu đã vào đây, chỉ không biết chúng có phải ba con chúng tôi đã gặp không. Cốc Y Dương nói chúng là động vật quý hiếm, nên khó tin rằng chúng lại rất sẵn trong vùng núi rừng này, có lẽ vẫn là ba con ấy. Tôi biết rất ít về trinh sát hình sự và pháp y nhưng cũng có thể nhận ra ba người này chết cách đây không lâu. Hay là chúng thất bại ở chỗ chúng tôi, đói bụng, bèn tìm đến đây kiếm mồi? Quan sát hiện trường, có thể đoán rằng ba người này phát hiện ra linh miêu xâm nhập bèn chạy lên gác ẩn nấp, nào ngờ bọn linh miêu rất tinh ranh vẫn tìm cách lọt vào được.
Tôi nói: “Chúng ta hãy xem đống hành lý ở phòng họ, hình như họ có bốn thậm chí năm người, vậy hai người kia đâu?”
Cốc Y Dương nói: “Dù họ ở đâu, e vẫn là lành ít dữ nhiều.”
Chúng tôi đóng cửa gian gác rồi xuống cầu thang. Sắc mặt Hân Nghi và Giản Tự Viễn xám ngoét. Cốc Y Dương nói: “Là bọn linh miêu.”
Hân Nghi hỏi: “Tại sao lại thế, tại sao bọn linh miêu giết hại những người này?”
Giản Tự Viễn gắt gỏng: “Tại sao cái gì nữa? Tại vì sinh tồn! Khắp nơi là tuyết, có gì mà ăn? Ăn thịt người là lựa chọn ngon lành nhất của chúng!”
Tôi nói: “E rằng không đơn giản thế đâu. Liệu có phải chủ nhân của chúng muốn chúng ta cho rằng bọn linh miêu có thể xuất hiện khắp nơi, chúng là động vật hoang dã? Rất có thể, kẻ đang truy sát chúng tah đã có ý sát hại mấy người vô tội này, một là để cho linh miêu no bụng, hai là khiến chúng ta lơ là cảnh giác cũng nên? Mặt khác, nếu hắn chỉ giết mấy người chúng ta, thì rất có thể cảnh sát sẽ chú ý điều tra phá án, cho nên gã chủ linh miêu bố trí chúng đến đây tàn sát. Và, sau này xác chúng ta bị phát hiện ra, thì cũng chỉ bị coi là tai nạn đơn thuần: linh miêu đói bụng, cắn chết nhiều người ở đây, cũng cắn chết nhiều người ở ngôi nhà gỗ chúng ta thuê. Và thế là tội ác vĩnh viễn chìm trong bóng tối.”
Hân Nghi rùng mình: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Tôi nói: “Trước tiên ta phải ăn một chút đã.” Tôi bỗng thấy câu nói của mình thật nực cười, sau khi chứng kiến cảnh rùng rợn trên căn gác, tôi còn bụng dạ nào để ăn nữa? “Lúc này dù món ngon đến đâu cũng khó nuốt trôi, nhưng vì sinh tồn, chúng ta nên cố ăn một chút, sau đó lên đường.”
“Lên đường à? Đi đâu?” Giản Tự Viễn hỏi, vẻ như không sao tin nổi.
Tôi nói: “Trở về ngôi nhà gỗ của chúng ta.”
“Đầu cô chập mạch rồi à?” Giọng nữ cao của Giản Tự Viễn ré lên rồi chìm xuống đầy sợ hãi, trông anh ta thô bỉ đến cùng cực. “Cô nói, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất kia mà? Nơi này đã bị linh miêu tắm máu, chúng sẽ không quay lại để ăn thịt người chết nữa, lẽ nào đây không phải nơi an toàn nhất? Tại sao phải trở về?”
Tôi cỗ giữ bình tĩnh ôn hòa: “Phán đoán của chúng ta cần luôn được điều chỉnh theo nhận thức về tình hình. Nếu ta cứ ở đâu, thì có thể vừa khéo trúng kế của kẻ khác. Kẻ bố trí linh miêu đến đây hại người, hắn mong chúng ta cho rằng linh miêu sẽ không trở lại nơi chúng đã ăn no bụng, nên nơi này sẽ an toàn, cứ việc mà ở. Còn bọn chúng, chẳng bao lâu nữa sẽ quay lại đây. Lúc này gã chủ và bọn linh miêu đang đi tuần trong núi, vừa tìm chúng ta vừa gây nên cảnh kinh hoàng. Cho nên, dù nơi này hay ngôi nhà cũ đều không an toàn. Chúng ta chỉ nên dừng chân ở đây, ăn uống qua loa rồi tiếp tục lên đường. Bọn chúng luôn di chuyển thì chúng ta cũng di chuyển, nếu không thì rõ là ngồi chờ chết!”
Giản Tự Viễn cười khẩy: “Ngồi chờ chết, ngồi chờ chết! Câu này tôi nghe cả trăm lần rồi!”
“À…” Anh ta sững người. “Hân Nghi sao bỗng dưng biến đổi khác quá? Em vốn sợ trở về… vì ở đó các xác chết kia mà…”
Hân Nghi nói: “Ở đây không có xác chết hay sao? Nếu về, ít ra ở đó cũng quen hơn ở đây.”
Cốc Y Dương nói: “Nào, chúng ta ăn đã, ăn xong, nghỉ một lát rồi lên đường.”
Giản Tự Viễn thở dài không nói gì nữa, lặng lẽ theo chúng tôi vào bếp. Ăn xong mấy bắp ngô mà Trương Cầm đem đến, Giản Tự Viễn mới nói: “Được, tôi cũng về theo, nhưng về rồi thì chúng ta không đi đâu nữa. Cứ chạy đi chạy lại mãi, tiêu hao sức lực nhiều quá rồi. Đi giữa trời tuyết, tốn ca-lo kinh khủng, chẳng khác gì tự sát.”
Tôi ngẫm nghĩ mấy câu anh ta nói, không phải không có lý. Bèn hỏi: “Anh có cách gì để chúng ta chống lại bọn linh miêu và tên hung thủ giấu mặt kia không?”
Giản Tự Viễn hơi nhếch mép, cười ruồi: “Ta cần lợi dụng tuyết để bắt thầy trò bọn linh miêu sập bẫy, tóm gọn.”
“Sập bẫy, tóm gọn?”
Giản Tự Viễn thò tay vào ba-lô của Trương Cầm để lại, lấy ra một mớ dây thép cuộn tròn. “Nhìn đi, tôi tìm thấy nó trong đống rác ở ngôi nhà gỗ. Cái này nữa.” Anh ta lại lấy ra một cái hộp vuông, mở ra, bên trong có kìm, tuốc-nơ-vít, cờ-lê… “Các bảo bổi này tôi cũng tìm thấy ở đó; kiếm chút vật liệu ngay ở đây nữa, ta sẽ bắt bọn linh miêu phải khốn đốn.”
Tôi bỗng cảm thấy Giản Tự Viễn là con người thật lạ lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.