Tuyết Hoa Phong Nguyệt

Chương 13: Tận cùng thảm cảnh




Nơi Bạch Y giáo dùng để giam người không chỉ có bốn bức tường đá câm lặng vây kín tứ bề như ở Phong Hỏa môn. Trái lại có rất nhiều người cùng bị giam giữ chung đụng với nhau trong một phạm vi khá rộng.
Ngay khi bị ném vào, ngoài tiếng cười khẩy do Thẩm Nguyên cố tình phát ra, bên tai Tư Không Bạch còn nghe đủ những âm thanh the thé. Đó là những tiếng cười, tiếng gào, tiếng kêu khóc xen lẫn vào nhau
- Ha... ha...
- Hí... hí...
- A... a...
Và trong khi mục quang chưa kịp làm quen với bóng tối mờ mờ, vốn có ở những nơi giam giữ. Tư Không Bạch có cảm nhận đang có nhiều bóng người lao ùa đến.
Cảm nhận đó lập tức biến thành sự thật. Một bàn tay rồi lần lượt nhiều bàn tay chạm vào. Thoạt đầu chỉ là những cái chạm mang tính chất thăm dò, sau đó biến thành những cái cào cấu, dịch đẩy mạnh bạo hơn. Sau cùng là những tay, quyền tha hồ loạn đả vào Tư Không Bạch.
Những tiếng gào rú hoặc cười sằng sặc vẫn không ngừng vang lên :
- Ha... ha...
- Lại có thêm một kẻ nữa làm trò đùa cho bọn ta. Đánh! Đánh mạnh vào.
- Hí... hí...
- A... Ngươi không ngờ ngươi cũng có kết cục này sao? Hãy đoán xem ta thưởng cái gì cho ngươi đây? A... a...
Với những diễn biến khá bất ngờ này, Tư Không Bạch lập tức có nhận định. Thứ nhất, đây là nơi giam giữ dành cho nữ nhân, chứng tỏ hoặc đó là mệnh lệnh của Bạch Hoa Lão Quân, hoặc Thẩm Nguyên cố tình gây nhầm lẫn này. Thứ hai, bọn nữ phạm này tuy hung dữ nhưng bằng những hành vi của họ, Tư Không Bạch thấy họ hoặc không biết võ công hoặc võ công rất kém. Bằng chứng ngoài những cái cào cấu có thể làm cho Tư Không Bạch đau, những lượt xô đẩy hoặc đánh đấm của họ cơ hồ không gây hại gì đến thân thể.
Bọn họ vẫn tiếp tục buông lung dã tính, những loạt động chạm vẫn tiếp tục xảy ra. Và có tiếng cười sằng sặc vang lên :
- A ha! Y là nam nhân không phải nữ nhân như bọn ta? Lạ thật đấy! Ha... ha...
Hàng tràng những tiếng cười vang lên phụ họa :
- Rõ rồi. Đây là gã đã có tình ý với ả nọ. Chắc chắn như vậy rồi. Ha..... ha...
- Vậy chúng ta phải trừng trị gã. Cho gã biết một nam nhân như gã phải chịu khốn khổ thế nào. Ha... ha...
- Không sai! Phải trừng trị gã. Ha... ha...
Dù có là đồng cảnh ngộ, dù có cả nể bọn nữ nhân đến đâu, Tư Không Bạch vẫn không thể nhẫn nại được nữa.
Vùng vẫy, hất bọn họ ra, Tư Không Bạch quát :
- Cùng bị chung cảnh giam giữ, chư vị không thể đối xử với tại hạ như vậy. Hãy tránh xa!
Với nội lực uyên thâm như Bạch Hoa Lão Quân nhận định, chỉ mới quát lên thôi, Tư Không Bạch cũng đủ làm cho bọn họ tản ra.
Và Tư Không Bạch nghe có ai đó hô hoán :
- Y vẫn còn võ công? Y không bị phế bỏ, cũng không bị chế ngự võ công như chúng ta?
Tư Không Bạch ngớ người.
Vậy là những nữ phạm này trước kia cũng từng có võ công? Trước khi bị giam giữ họ đã bị phế bỏ hoặc bị tước đạt một phần võ công? Rốt cuộc, Thẩm Nguyên hoặc Bạch Hoa Lão Quân có ẩn ý gì khi cố tình ném Tư Không Bạch vào đây, giữa một bọn nữ nhân không còn năng lực kháng cự ?
Còn chưa suy nghĩ ra, do bọn họ đang hoảng sợ nên đều nín lặng, Tư Không Bạch chợt nghe văng vẳng một tiếng rên vang lên từ góc khuất :
- Ư..... ư...
Câu nói lúc nãy của một người trong bọn họ chợt quay trở lại tâm trí Tư Không Bạch :
“lại thêm một kẻ nữa.....” tiếp đó là câu: “Gã là kẻ có tình ý của ả nọ...” cũng xuất hiện trong tâm trí Tư Không Bạch.
Vụt hiểu, trước lúc bị ném vào đây, có một nữ nhân cũng bị lệnh giam giữ như Tư Không Bạch. Và tiếng kêu rên kia cho Tư Không Bạch biết, nữ nhân đó cũng trải qua cảnh hỗn loạn vừa rồi. Vì không còn võ công, nữ nhân đó đương nhiên không ngăn nổi, không chống nổi hàng mấy mươi người bâu vào xâu xé hành hung.
Tư Không Bạch phẫn nộ :
- Nếu tại hạ nghe không lầm, có một nhân vật vừa bị chư vị hành hạ? Đúng không?
Trong bọn họ có một người tiến ra. Với mục lực khá tinh tường, Tư Không Bạch nhận ra đó là một phụ nhân đã ngoài tứ tuần là ít.
Phụ nhân lên tiếng :
- Ngươi hỏi để làm gì? Hay ngươi thật sự là ý trung nhân của ả, bị Bạch Hoa Lão Quân bắt gặp nên cả hai phải chịu tống giam?
Tư Không Bạch đỏ mặt :
- Đại nương sao lại hồ đồ? Ngoài nguyên do này lẽ nào không còn nguyên do khác để Bạch Y giáo giam người sao?
Phụ nhân nọ lộ vẻ sửng sốt :
- Nghe khẩu ngữ này, dường như ngươi không là giáo đồ Bạch Y giáo?
Tư Không Bạch lắc đầu :
- Đương nhiên không phải. Còn đại nương, như chư vị đều là người Bạch Y giáo?
Phụ nhân nọ càng thêm hoang mang :
- Không sai! Nhưng đây là nơi biệt giam, dành cho những ai bị Giáo chủ ghép vào tội bất tuân thượng lệnh, sao ngươi cũng bị giam ở đây?
Tiếng rên nọ lại vang lên, khiến Tư Không Bạch thay vì giải thích lại đặt cho phụ nhân nọ câu nghi vấn :
- Cùng là người một giáo, cùng có cảnh ngộ như nhau, cớ sao chư vị ra tay hành hạ...
Phụ nhân nọ gắt gỏng :
- Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Nhưng trước hết, ta muốn phải nói cho minh bạch, tại sao ngươi bị giam và lại bị giam chính nơi này?
Tư Không Bạch thở dài :
- Đại nương muốn biết ư? Vậy thì nghe đây.
Tóm tắt qua những gì vừa xảy ra, Tư Không Bạch sau đó phải lắc đầu :
- Tại hạ cũng đang muốn biết vì lẽ gì tại hạ bị giam vào đây? Là một sự nhầm lẫn cố tình hay vô tình?
Tiếng rên lúc nãy vụt đổi thành tiếng kêu kinh ngạc :
- Là ngươi đó ư? Ngươi hãy đến xem, ta đã vì ai chuốc lấy thảm họa này?
Tư Không Bạch thoáng giật mình :
- Tưởng là ai, một Bát Hộ Hoa như ngươi lại bị Giáo chủ xử trí thế này sao?
Phụ nhân nọ bĩu môi :
- Ở đây có ai không từng là Hộ Hoa mà ngươi bảo phải phân biệt đối xử?
Tư Không Bạch càng thêm giật mình :
- Đại nương nói thật? Tất cả chư vị trước kia cũng từng là Hộ Hoa? Chư vị đã bất tuân thượng lệnh như thế nào, đên nỗi bị giam giữ ở đây?
Phụ nhân nọ chợt rít qua đôi hàm răng nghiến chặt :
- Ngươi bất tất phải quan tâm đến điều đó. Tốt hơn hết, ngươi hãy suy nghĩ đi tại sao Thẩm Nguyên cố tình giam ngươi vào đây?
- Đại nương dựa vào đâu, bảo đây là hành vi cố tình?
Phụ nhân nọ đáp :
- Dễ hiểu! Chính Thẩm Nguyên là kẻ lần lượt ném bọn ta vào đây, có lý nào y lại nhầm lẫn giam một nam nhân như ngươi vào chỗ chỉ dành cho nữ nhân?
- Cố tình? Lão đã cố tình? Để làm gì chứ?
Thanh âm của Bát Hộ Hoa vang lên sau câu lẩm bẩm tự hỏi của Tư Không Bạch :
- Nếu ngươi nói thật, ngươi là kẻ được Bạch Hoa Lão Quân chọn làm truyền nhân, theo ta ngươi nên tìm hiểu nguyên do từ khía cạnh đó.
Tư Không Bạch dịch chân tiến lại chỗ Bát Hộ Hoa vừa phát thoại :
- Thương thế cô nương hiện ra sao, tại hạ...
Tiếng Bát Hộ Hoa phát lên giận dữ :
- Ngươi đừng vờ thương hại ta. Ai cần ngươi quan tâm? Nhỡ có ai khác phát hiện, Giáo chủ lại càng thêm tin rằng ta và ngươi vốn có tình ý, Giáo chủ sẽ không buông tha ta.
Tư Không Bạch dừng lại :
- Đó chỉ là cách cho lão trút giận không lẽ cô nương tin là thật?
Phụ nhân nọ chợt cười khẩy :
- Dù hai ngươi có hay không có tình ý, đã gần hai mươi năm qua, ta chưa hề thấy ai bị giam vào đây sau đó toàn mạng ra khỏi chỗ này. Tiện tỳ ngươi chớ nuôi hy vọng hão.
Bát Hộ Hoa kêu lên :
- Không thể có chuyện đó. Tiểu nữ hoàn toàn không có lỗi gì, Giáo chủ đâu thể giam hãm mãi tiểu nữ ở đây?
Phụ nhân nọ thở hắt ra :
- Được! Vậy thì ngươi cứ đợi. Nhưng nhớ đừng làm gián đoạn câu chuyện của bọn ta nếu không hậu quả như thế nào, ta hy vọng ngươi vẫn chưa quên.
Tư Không Bạch rúng động, không ngờ phụ nhân này ngoài việc là người cầm đầu ở đây, dường như phụ nhân còn sẵn sàng hành hạ bất kỳ ai nếu kẻ đó vô phúc phạm sai lầm.
Phụ nhân nọ có vẻ hiểu ý Tư Không Bạch :
- Ta biết, ngươi đang nghĩ ta là hạng người độc ác. Nhưng nếu là ngươi ngay những ngày đầu bị giam giữ cũng bị quá nhiều người đổ xô vào hành hạ, muốn tồn tại một thời gian dài như ta ở đây liệu ngươi có biến thành kẻ độc ác không?
Tư Không Bạch buột miệng :
- Ai đã hành hạ đại nương?
Phụ nhân bật cười :
- Còn ai vào đây nếu không phải là những kẻ chịu nhiều năm giam giữ? Khi uất hận bị dồn nén, bất ngờ có chỗ phát tác, có ai chịu bỏ qua cơ hội? Cứ thế, người bị giam lâu được quyền hành hạ kẻ mới vào. Lâu dần người mới vào biến thành kẻ bị giam lâu, lại hành hạ người mới bị giam giữ khác. Cái đó gọi là thú vui, vui vì có quyền hành hạ kẻ khác, đáp lại lúc bản thân bị mọi người hành hạ. Nếu không có những chuyện tương tự thử hỏi bị giam giữ mà không có thú tiêu khiển, bọn ta trước sau gì không hóa điên?
Tư Không Bạch rùng mình :
- Nhưng tại sao chư vị bị giam giữ?
Đang cơn phấn khích phụ nhân nói :
- Tại sao ư? Mỗi người một lý do! Người thì kháng cự những đòi hỏi quá ư đồi bại của lão Bạch Hoa vô sỉ, kẻ thì lỡ lầm, vô tình để lộ bản thân có tình ý với một gã nam nhân nào đó. Đại loại như vậy đâu thiếu những lý do cho phụ tử nhà họ Thẩm trừng phạt.
Bát Hộ Hoa bật rên :
- Ôi chao! Nói như vậy tiểu nữ sẽ mãi mãi bị giam ở đây?
Tư Không Bạch chợt lo ngại thay cho Bát Hộ Hoa. Vì phụ nhân nọ vừa bảo nếu Bát Hộ Hoa dám làm giàn đoạn câu chuyện, hậu quả sẽ là...
Phụ nhân nọ bỗng tỏ ra độ lượng khác thường :
- Nếu ngươi không muốn bị giam giữ, có cách cho ngươi thoát.
Bát Hộ Hoa lộ vẻ vui mừng :
- Là cách gì, đại nương?
Phụ nhân nọ phát nhẹ tay vào không khí :
- Tự sát! Còn như không đủ đởm lược ở đây bọn ta có một nhân vật gọi là Đại Đồ Tể, ả sẽ giúp ngươi.
Bất chợt có một tiếng rú vang lên :
- Ai có chuyện cần nhờ đến Đại Đồ Tể này? Hãy lên tiếng đi.
Nhìn về hướng đó, Tư Không Bạch giật mình vì chưa từng thấy nữ nhân nào có thân hình to lớn như vậy. Và Tư Không Bạch hiểu từ đâu mà nữ nhân to lớn đó gọi là Đại Đồ Tể.
Do hiểu, Tư Không Bạch bật lên tiếng gầm :
- Không ai cần đến đại tỷ, đại tỷ đừng....
Phụ nhân nọ cười rũ ra :
- Một khi Đại Đồ Tể đã lên tiếng ở đây, không một ai có thể ngăn cản. Khôn hồn ngươi hãy lùi qua một bên, chờ xem cảnh ngoạn mục. Bằng không chính ngươi phải mất mạng đó.
Đại Đồ Tể đã đứng lên và đang đảo mắt nhìn khắp nơi :
- Ai đang cần ta giải thoát? Lên tiếng đi chứ.
Cũng hiểu như Tư Không Bạch vừa hiểu Bát Hộ Hoa do sợ qua phải lắp bắp kêu lên :
- Ta... ta không cần... không cần...
Đó là dấu hiệu để Đại Đồ Tể tìm ra đối tượng. Bóng dáng to lớn của Đại Đồ Tể liền lừng lững bước đi.
Thịch... thịch...
Có tiếng Bát Hộ Hoa kêu thét :
- Hãy ngăn mụ ta lại. Mụ điên rồi. Ta không cần ai giải thoát. Ngăn mụ ta lại.
Với những gì Tư Không Bạch đang nhìn thấy, hầu hết những ai đang bị giam nơi này như từng biết điều gì sắp xảy ra và cứ theo cách họ đau đáu nhìn, Tư Không Bạch biết họ đang chờ đọi để được mục kích cảnh mà như phụ nhân nọ vừa gọi.
Cảnh ngoạn mục tởm lợm và bất nhẫn, Tư Không Bạch lập tức hạy đến miệng gầm thịnh nộ :
- Đã nói không ai cần được giải thoát. Đại Đồ Tể, mụ hãy ngừng lại đi.
Đã có đối tượng, Đại Đồ Tể đang trên đường thực hiện ý định, tiếng gầm của Tư Không Bạch như không được Đại Đồ Tể lưu tâm. Nhờ đó, Tư Không Bạch dễ dàng lao đến phía sau Đại Đồ Tể.
Nhưng tay vừa chạm khẽ vào lưng Đại Đồ Tể, Tư Không Bạch chợt nhận ra có một cánh tay của Đại Đồ Tể tạt xéo về phía sau.
Vù...
Theo bản năng, Tư Không Bạch hất tay ra đỡ.
Bộp!
Hổ khẩu tay đau nhói, Tư Không Bạch có cảm nhận vừa va phải một vật được luyện bằng kim thiết, chứ không phải cánh tay nhục thể bình thường.
Đại Đồ Tể chỉ còn hai bước chân nữa là tiến sát đến Bát Hộ Hoa. Lúc này Bát Hộ Hoa đã nép sát người vào chân một bức tường đá với đôi mắt sợ hãi đến lạc thần.
Tư Không Bạch đành vận lực, bấu vào y phục của Đại Đồ Tể, vừa lôi ngược lại vừa thét :
- Dừng lại nào! Mụ có dừng lại không nào?
Lại một cánh tay nữa được Đại Đồ Tể quật xéo về phía sau.
Vù...
Vì biết Đại Đồ Tể là người có thần lực thế nào, Tư Không Bạch vội hụp đầu xuống.
Bị hụt chiêu, Đại Đồ Tể mất đà, toàn thân cũng chệnh choạng quay nghiêng về phía sau. Do Tư Không Bạch vẫn nắm y phục của Đại Đồ Tể, lúc Đại Đồ Tể bị quay nghiêng, Tư Không Bạch lập tức bị bắn theo.
Vù...
Nhận ra có người đang đeo bám và người đó dường như muốn ngăn cản ý định, Đại Đồ Tể bất giác gầm lên :
- Ngươi là ai? Sao dám ngăn ta?
Vóc dáng tuy cao lớn nhưng phản ứng của Đại Đồ Tể dẫu sao cũng có mức độ nhanh nhạy, Tư Không Bạch đang bị bắn quay, lúc Đại Đồ Tể đã thôi chao nghiêng thì cũng là lúc Tư Không Bạch bị quay trờ đến phía trước mặt Đại Đồ Tể.
Lập tức, Tư Không Bạch có cảm nhận hai cánh tay của Đại Đồ Tể vừa đặt lên hai vai Tư Không Bạch. Hai cánh tay to lớn đó liền như hai quái xà trườn nhanh đến cổ Tư Không Bạch. Ngay sau đó, như hai gọng kìm xiết lại, cổ Tư Không Bạch đã bị Đại Đồ Tể bóp chặt.
Thất kinh, Tư Không Bạch hớp nhanh một hơi thanh khí, vận lực hét lên thật to :
- Mụ có thôi không nào. Đừng để ta phải giết mụ. Ặc...
Đang kêu, Tư Không Bạch cảm thấy toàn thân bị nhấc bổng lên, các khớp xương kêu răng rắc vì bị giãn ra.
Hoảng sợ và phẫn nộ, nhờ lần vận lực vừa có, Tư Không Bạch cũng chộp nhanh hai tay vào cổ Đại Đồ Tể, Tư Không Bạch cũng xiết mạnh vào.
Và Tư Không Bạch cảm thấy thất kinh. Vòng cổ Đại Đồ Tể quá lớn, hai tay của Tư Không Bạch do ôm không hết nên lực đạo tác dụng vào hầu như vô hiệu.
Trong khi đó huyệt hầu lộ của Tư Không Bạch thì đang dần dần bị thu nhỏ lại, máu và các thớ thịt như bị dồn cả lên trên khiến phần đầu bị thắt nghẽn.
Càng thêm kinh hoảng, hai tay Tư Không Bạch lần về phía trước và bóp vào huyệt Hầu Lộ của mụ Đại Đồ Tể.
Bị đau, Đại Đồ Tể vừa lúc lắc đầu vừa gầm gừ :
- Không ai có thể kháng cự lại ta. Ngươi là ai? Sao ngươi dám phản kháng ta. Hừ... hừ...
Do Đại Đồ Tể có nhiều sức mạnh cái lúc lắc đầu của mụ làm cho hai tay Tư Không Bạch vuột ra.
Cảm thấy cơ hội sắp hết, Tư Không Bạch đánh liều dùng Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã xỉa ngay vào đôi huyệt Phụng Nhãn của mụ.
Phập! Phập!
Đại Đồ Tể bật rú lên :
- A! Ngươi dám chống cự ta? Ngươi phải chết... phải chết.
Tư Không Bạch bắt đầu thờ thở è è, hai tay vẫn ngoáy sâu vào hai huyệt Phụng Nhãn của đối phương làm cho đôi tròng mắt của Đại Đồ Tể phải từ từ bật ra và máu bắt đầu tuôn chảy.
Chợt Tư Không Bạch nghe tiếng Bát Hộ Hoa hô hoán :
- Phải cứu giúp y, mọi người hãy cứu y, đừng để y bị Đại Đồ Tể sát hại.
Lập tức có tiếng của vị phụ nhân cười :
- Tại sao phải cứu y? Ngươi không biết đây là cảnh ngoạn mục bọn ta chưa từng được dự khán sao? Ngươi cũng chớ nên bỏ qua cơ hội này. Ha.... ha....
Bát Hộ Hoa lại kêu :
- Đại nương đã nghe y nói rồi đó. Ba ngày nữa thế nào Bạch Hoa Lão Quân cũng thu y làm truyền nhân. Nếu để y chết, tất cả chúng ta đây khó tránh tai họa.
Tiếng kêu này làm cho Tư Không Bạch động tâm. Và Tư Không Bạch hiểu tại sao Giáo chủ Thẩm Nguyên lại cố tình đưa Tư Không Bạch vào đây. Lão Thẩm Nguyên có dụng ý rõ ràng.
Không cam tâm chịu chết, Tư Không Bạch quyết không để Thẩm Nguyên hả dạ vì toại nguyện, một lời nói trước kia của Thần Cái chợt đến với tâm tưởng Tư Không Bạch :
“Ta phải chỉ điểm cho ngươi biết từng bộ vị của huyệt đạo. Nếu không, nhỡ sau này có chuyện gì xảy ra không lẽ ta phải chịu trách nhiệm thay ngươi sao?”
Đôi mắt Đại Đồ Tể tuy đã bị phá hủy nhưng nếu muốn sát hại mụ, Tư Không Bạch cần phải tấn công vào đúng tử huyệt.
Ở mỗi người có không ít hơn chính tử huyệt và ngoại trừ huyệt Đản Trung các huyệt khác đều ở quá xa tầm với của Tư Không Bạch lúc này.
Tư Không Bạch chưa kịp ra tay thực hiện ý định, vây quanh Đại Đồ Tể lúc này nổi lên nhiều tiếng hô hoán :
- Ả nói không sai! Chúng ta phải cứu tiểu tử.
- Bọn ta tuy bị sanh cầm nhưng ít nhiều mạng sống vẫn còn. Còn sống là còn hy vọng, chúng ta phải cứu y.
- Buông y ra! Đại Đồ Tể! Ta bảo ngươi phải buông y ra.
Cảnh quang nhiều người vây đánh một người liền diễn ra.
Kết quả Đại Đồ Tể bị khích nộ, mụ tưởng Tư Không Bạch đã chết vì hai huyệt Phụng Nhãn của mụ không còn bị áp lực nữa, mụ quăng Tư Không Bạch qua một bên và lập tức trả đũa những người đang vây mụ.
Hai bàn tay hộ pháp của mụ hết bấu vào người này lại bấu vào người khác. Cứ mỗi cái bấu của mụ là có một người bị vỡ huyệt Hầu Lộ. Mụ ném hết người này đến ném bỏ người khác.
Cảnh náo loạn xảy ra trên cả mức khốc liệt. Vì đây là trân chiến giữa những người hoặc không còn võ công hoặc đã bị phế bỏ một phần võ công.
Đổi lại, Đại Đồ Tể cũng hứng chịu nhiều thiệt hại. Đầu tiên là do mụ không còn đôi mắt, mụ không thể nhìn thấy những chiêu công của quá nhiều người đổ dồn vào một mình mụ.
Mụ chỉ biết phản ứng theo bản năng và chỉ chụp trúng những ai vô phúc nằm đúng tầm tay mụ.
Bọn người kia, như vị phụ nhân từng nói, với nhiều uất hận bị dồn nén giờ có dịp xả ra, họ tha hồ hung hăng phát tiết.
Đối tượng của họ là Đại Đồ Tể nhưng thật ra có ai biết lúc họ ra tay đối tượng của họ lại là một nhân vật nào khác, nhân vật đã làm họ phải uất hận vì bị lâm vào cảnh này?
Tư Không Bạch khi bị ném đi cứ như người đã chết rồi. Phải một lúc khá lâu Tư Không Bạch mới thu hồi nhận thức.
Đưa mắt nhìn Tư Không Bạch chỉ biết thở dài ngao ngán trước cảnh hỗn loạn.
Đồng thời, ngay khi biết đã có nhiều người vô tình bị Đại Đồ Tể sát hại, thi thể họ đang nằm vất vưởng cách đó không xa, Tư Không Bạch càng thêm xót xa bi phẫn.
Chợt có tiếng Bát Hộ Hoa vang lên ngay bên cạnh :
- Ngươi không sao chứ?
Đây là lần đầu tiên Tư Không Bạch nhìn diện mạo thật của Bát Hộ Hoa, một diện mạo tuy xinh đẹp nhưng giờ đây trông thật tiều tụy. Tư Không Bạch cười gượng :
- Đa tạ cô nương đã cứu mạng.
Bát Hộ Hoa thở dài :
- Chính ngươi đã cứu ta trước. Chỉ cần không sinh lòng oán hận ta là được rồi.
Tư Không Bạch chợt hiểu :
- Cô nương muốn sau này tại hạ tìm cách cứu cô nương thoát khỏi địa ngục này?
Bát Hộ Hoa cười thảm :
- Đúng là ta có nghĩ như vậy. Nhưng sau câu chuyện này theo ta đến ngươi cũng chưa chắc toàn mạng nói gì chuyện cứu ta.
Tư Không Bạch gật đầu :
- Cô nương nói không sai. Lúc ném tại hạ vào đây, Thẩm Nguyên đâu mong tại hạ toàn mạng.
Tư Không Bạch vừa dứt lời, bỗng có một bóng người loạng choạng bước đến :
- Ngươi hiểu như vậy là tốt! Chính đó là dụng ý của Thẩm Nguyên. Lão đâu muốn có người làm vật cản thêm cho lão.
Tư Không Bạch thất kinh :
- Đại nương đã sao rồi? Đại Đồ Tể cũng không nương tay với đại nương ư?
Đó là vị phụ nhân. Buông người ngã ngồi xuống, vị phụ nhân lên tiếng :
- Đại Đồ Tể đã hóa cuồng nhất là sau khi bị ngươi phá hủy đôi mắt. Ta còn sống như thế này đã là may lắm rồi.
Bát Hộ Hoa quàng tay đỡ lấy người vị phụ nhân :
- Đại nương vừa nói gì? Giáo chủ bị ai ngăn cản.
Vị phụ nhân cười nhẹ :
- Theo ngươi, cũng là một trong Bát Hộ Hoa được họ Thẩm tin cẩn, Thẩm Nguyên đối với phụ thân hắn thế nào?
Tư Không Bạch cướp lời :
- Đại nương có nói tại hạ mới nhớ. Xem vẻ ngoài dường như Thẩm Nguyên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.