Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Chương 20: Lúc nào vậy chú?




“Được, chú Lưu.” Đàm Lệ Duy khách sáo đáp, sau đó đi ra ngoài.
“Chú ơi, cháu xin lỗi.” Lưu Chí Cường không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao thì xin lỗi trước chắc chắn sẽ không sai.
“Cháu làm chú thất vọng quá, cháu suýt thì hại chết bản thân, hại chết chú rồi đó.” Lưu Đông Lâm lộ vẻ thất vọng lắc đầu.
“Chú ơi, rốt cuộc anh ta là ai vậy?” Lưu Chí Cường dò hỏi.
“Hôm qua chú bị bắt cóc." Lưu Đông Lâm nhớ lại chuyện xảy ra vào hôm qua, đến bây giờ vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Hả? Lúc nào vậy chú?”
Nghe vậy, Lưu Chí Cường giật cả mình.
“Là vào buổi tối ngày hôm qua.”
Sau đó, Lưu Đông Lâm kể lại nguyên nhân mọi chuyện và toàn bộ quá trình cho Lưu Chí Cường nghe, còn nhắc đến chuyện Lâm Phi Vũ cứu mình như thế nào.
Nghe vậy, Lưu Chí Cường sợ tái mặt, suýt chút nữa thì đứng không vững.
Phần áo sơ mi ở sau lưng ướt đẫm từ lúc nào cũng không biết, đến bây giờ anh ta vẫn không thể bình tĩnh lại.
Thảo nào chú của anh ta lại sợ người đó đến vậy, anh hoàn toàn không phải là người, mà là thần.
“Biết tại sao chú lại đánh cháu rồi chứ?” Lưu Đông Lâm thở dài.
“Cháu biết... Biết rồi.” Lưu Chí Cường nuốt nước bọt, chợt cảm thấy vừa sợ hãi vừa kính nể Lâm Phi Vũ.
“Một số thói hư tật xấu của cháu cũng cần phải thay đổi, chơi thì chơi nhưng đừng có gây chuyện.” Lưu Đông Lâm biết cháu trai của mình thường xuyên đi tìm minh tinh xinh đẹp chơi đùa.
Nhưng chơi thì chơi, mọi người lấy thứ mình cần thì không vấn đề gì.
“Chú, cháu biết, cháu không bao giờ ép buộc người khác.” Lưu Chí Cường nghiêm túc gật đầu.
“Chú muốn ra nước ngoài một chuyến, hiện giờ giao cho cháu một vài chuyện.”
Lưu Đông Lâm gật đầu, chuẩn bị dặn dò Lưu Chí Cường, ông ta vốn định ngày mai sẽ ra nước ngoài, nhưng hiện giờ Lâm Phi Vũ đang ở Hương Giang, vì vậy ông ta định vài ngày nữa mới ra nước ngoài.
Ngộ nhỡ Lâm Phi Vũ có việc cần tìm ông ta mà ông ta lại không ở Hương Giang thì sẽ thiệt thòi lớn. Hai người Vu Nhược Hy và Lâm Phi Vũ đang trên đường trở về khách sạn, ở trên xe hai người họ không hề nói với nhau câu nào.
Sau khi đến khách sạn rồi xuống xe, Vu Nhược Hy giãm lên giày cao gót đi trước.
“Anh đến đây.”
Sau khi trở về phòng, Vu Nhược Hy mở cửa phòng ra hét lên với Lâm Phi Vũ.
“Được, sếp Vu.” Lâm Phi Vũ đi theo Vu Nhược Hy. Căn phòng giống nhau, thiết bị cũng giống nhau, trong phòng của Vu Nhược Hy thoang thoảng hương thơm rất dễ chịu.
“Anh còn định giả vờ đến lúc nào hả?” Vu Nhược Hy ném túi xách lên giường, ngồi bên giường nhìn Lâm Phi Vũ và hỏi.
“Tôi không giả vờ gì cả.” Lâm Phi Vũ giải thích.
Anh thật sự không hề giả vờ, trước khi đến Hương Giang, Lâm Phi Vũ hoàn toàn không biết Lưu Đông Lâm là ai.
Vu Nhược Hy bĩu môi, trưng ra vẻ anh lừa đồ ngốc.
“Anh ở trong nước, còn nói mình mới đến từ nông thôn, anh còn có thể quen biết Lưu Đông Lâm sao?” Vu Nhược Hy chuẩn bị thẳng thừng vạch trần lời nói dối của Lâm Phi Vũ.
Anh rõ ràng xuất sắc như vậy mà còn đến công ty của cô ứng tuyển làm bảo vệ.
Không phải là muốn tán tỉnh cô đấy chứ?
Điều này cũng không đúng, cô không hề nhìn thấy chút tình cảm nam nữ nào trong mắt của Lâm Phi Vũ.
“Sếp Vu, tôi cũng không thể nào ngờ rằng Lưu Đông Lâm lại nhiệt tình với tôi đến vậy, trước đây tôi cứu mạng ông ta, cô cũng biết chuyện tôi biết y thuật mà.”
Lâm Phi Vũ giải thích một câu.
“Không đúng, anh vừa từ nông thôn đến đây, hai người không thể nào quen biết nhau, anh vẫn còn nói dối.” Vu Nhược Hy ngửi thấy mùi lừa dối.
“Sếp Vu, thật ra tôi gặp ông ta vào tối hôm qua, danh thiếp của ông ta vẫn đang ở trong phòng của tôi, nếu cô không tin thì tôi có thể lấy cho cô xem.”
Lâm Phi Vũ thành thật nói, thầm nghĩ tâm tư Vu Nhược Hy nhạy bén, bất cứ chỉ tiết nào cũng sẽ không bỏ qua.
“Hừ... tôi biết ngay là anh muốn tìm gà móng đỏ mà.” Vu Nhược Hy khịt mũi, giả vờ hờn dỗi.
Ngay cả cô cũng không biết rằng tại sao mình lại tức giận.
Lâm Phi Vũ hơi cạn lời với cách nói của Vu Nhược Hy, nhưng tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ.
“Xem đi, bị tôi vạch trần rồi phải không, không nói được gì nữa chứ gì.”
Thấy Lâm Phi Vũ không nói gì, Vu Nhược Hy trừng mắt chất vấn anh.
“Sếp Vu, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến công việc.” Lâm Phi Vũ không biết nên nói gì.
“Tôi muốn đi ngủ, anh đi đi.”
Vừa dứt lời, Vu Nhược Hy nằm xuống giường, lấy chăn trùm đầu của mình lại.
Thấy vậy, Lâm Phi Vũ đi ra ngoài, sau đó tiếng đóng cửa vang lên.
Vu Nhược Hy lập tức vén chăn, thoáng nhìn về phía cửa, sau đó hét lên, đánh vào chiếc chăn mấy cái để phát tiết cảm xúc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.