Tuyệt Phẩm Cuồng Y

Chương 50: Cảm ơn cụ Lý khen ngợi




Chỉ cần hôm nay anh ta bái sư thành công thì anh ta sẽ chính thức bước lên đỉnh cao cuộc đời, chưa biết chừng lại ôm được mỹ nhân Lý Mộc Thu về tay, trở thành rể hiền của nhà họ Lý, đến lúc đó toàn bộ Liễu Thành đều sẽ do anh ta kiểm soát.
Nghĩ tới đây, Bành Tiêu Vũ liếc nhìn Vu Nhược Hy ngồi bên dưới, không giấu nổi ánh mắt cháy bỏng của bản thân.
Sau khi Lý Thanh sờ cốt, ba người còn lại sau cùng là Bành Tiêu Vũ, Phùng Hiểu Liên và Uông Đại Đông.
Về phần rốt cuộc ai trong ba người bọn họ sẽ trở thành đồ đệ của Lý Đạo Minh thì chuyện này do Lý Đạo Minh quyết định.
Kim Bích Hạm thấy con trai đã lọt được vào top 3, càng ngày càng tới gần mục tiêu, bà tay hưng phấn thấp thỏm không yên.
“Tiếp theo, mời cụ Lý lên sân khấu, xin mọi người hãy chào đón” Lý Tuyền nói xong, Lý Đạo Minh chậm rãi đi cùng với Lý Mộc Thu ra khỏi cánh gà.
Lý Đạo Minh mặc áo Tôn Trung Sơn, đôi mắt hổ sáng như đuốc, tóc bạc da hồng, mặt mày quắc thước.


Mọi người thấy Lý Đạo Minh đi ra, lập tức im lặng để bày tỏ sự kính trong với ông ấy.
“Chào mừng mọi người tới dự buổi tiệc của nhà họ Lý tôi, nếu có điều gì tiếp đãi không được chu đáo, xin được rộng lòng tha thứ” Lý Đạo Minh đi ra sân khấu, mỉm cười chào mọi người.
Mọi người lũ lượt khen đồ ăn ngon, tiếp đãi chu đáo.
“Bái kiến cụ Lý.” Ba người bọn Bành Tiêu Vũ trông thấy Lý Đạo Minh đi ra, lập tức hành lễ với ông ấy.
Lý Đạo Minh nhìn bọn họ, cười nói: “Ừm, cũng không tồi.”
“Cảm ơn cụ Lý khen ngợi.” Ba người đồng thanh đáp.
Bên dưới sân khấu, Vu Nhược Hy thấy Lý Đạo Minh sắp thu đồ đệ bèn nhích lại gần, hỏi nhỏ Lâm Phi Vũ: “Không phải anh bảo là mình quen biết cụ Lý sao? Sao vẫn không thấy có phản ứng gì?”
“Cô muốn tôi có phản ứng ngay bây giờ à?” Khóe môi Lâm Phi Vũ nở nụ cười xấu xa, anh hỏi.
“Ừm, muốn” Vu Nhược Hy hơi nghẹn lời. “Vậy được, nếu sếp Vu yêu cầu thì đương nhiên tôi sẽ thỏa mãn cô.” Lâm Phi Vũ gật đầu, nhìn Lý Đạo Minh trên sân khấu, nói †o:
“Ông già Lý, mắt nhìn người của ông càng ngày càng tệ đấy, sao ai ông cũng khen được vậy.”
Vù...
Lâm Phi Vũ vừa dứt lời, mọi người lập tức đổ dồn lại nhìn anh.
Trong hội trường không hề có tiếng người nói chuyện, trở nên cực kỳ tĩnh lặng, câu nói của Lâm Phi Vũ vang vọng khắp hội trường.
“Lâm Phi Vũ, anh nói năng lỗ mãng ngay trước mặt cụ Lý như vậy, chẳng lẽ đã chán sống rồi ư?” Bành Tiêu Vũ là người đầu tiên buông lời mắng chửi.
Được Bành Tiêu Vũ nói mọi người đua nhau chỉ trỏ Lâm Phi Vũ, cho rằng anh không biết điều.
Lý Mộc Thu thấy ông nội mình run rẩy, trong lòng thẩm nhủ không hay rồi, cô ta vội vàng giải thích: “Ông à... Ông đừng giận, anh ta là khách do một người chị em của cháu dẫn tới đây, mặc dù nói năng hơi khó nghe nhưng không phải người xấu.
Vào lúc này rồi mà Lý Mộc Thu vẫn còn nói đỡ cho anh, phẩm chất của cô ta cũng không tồi.
Lý Đạo Minh kích động run rẩy toàn thân. Hôm nay, ông ấy đã gọi điện mời sư phụ nhưng sư phụ nói có việc bận nên không đến, xem ra không phải sư phụ bận việc thật mà là muốn tạo cho ông ấy một niềm vui bất ngờ.
Lý Đạo Minh kích động rưng rưng lệ, nhất thời ngây người tại chỗ.
“Cha chớ nóng giận, để con sai người bắt tên nhóc đó lại.” Lý Thanh nói xong, vội vàng gọi người của nhà họ Lý tới để bắt Lâm Phi Vũ lại, bắt anh phải xin lỗi trước mặt ông cụ.
Bành Tiêu Vũ đứng trên sân khấu nở nụ cười đắc ý, lần này để xem mày có chết không.
“Cút.” Lý Đạo Minh quát to.
Mọi người tưởng câu này là mắng Lâm Phi Vũ, cho rằng cuối cùng ông cụ cũng nổi giận rồi.
Lý Thanh thấy vậy bèn vội vàng gật đầu, nói: “Cha, vậy con sẽ bảo nó cút ngay.”
“Cha bảo con cút.” Lý Đạo Minh nói xong đá Lý Thanh một cước, nhảy xuống sân khấu, tiếp đất vững vàng, động tác đẹp mắt khiến mọi người trầm trồ thán phục.
Thấy Lý Đạo Minh đỏ bừng mặt chạy tới đây, Vu Nhược Hy nín thở, nắm chặt tay Lâm Phi Vũ, sợ hãi hỏi: “Lâm Phi Vũ, anh chắc chắn là mình quen biết cụ Lý chứ?”
Lâm Phi Vũ không trả lời cô mà chỉ khẽ gật đầu. Phịch...
Lý Đạo Minh bước tới trước mặt Lâm Phi Vũ, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa, kích động hô: “Đồ nhi bái kiến sư phụ, đồ nhi thất lễ, xin sư phụ trách phạt.”
????
Toàn bộ nhà họ Lý lặng ngắt như tờ, không ai dám nói chuyện, thậm chí có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất, ai nấy đều mở to mắt không dám tin, biểu cảm từ xem kịch vui chuyển sang hoảng sợ, người nào nhát gan thì đã sợ tới nỗi suýt rớt cả tròng mắt.
Lý Mộc Thu trợn tròn mắt, cô ta vẫn còn nhớ mang máng Lâm Phi Vũ nói với mình rằng: Cho dù tôi dám gọi, ông nội cô cũng không dám nhận.
Lúc trước nghe vậy, Lý Mộc Thu thấy vô cùng tức giận, còn mắng Lâm Phi Vũ là đồ thần kinh.
Hiện tại Lý Mộc Thu nhếch cánh môi nhỏ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, không phải anh nói khoác mà chỉ là đang nói một chuyện rất đỗi bình thường mà thôi.
Bành Tiêu Vũ tròn mắt, ngẩn người.
Đó là một bác sĩ mà?
Sư phụ của cụ Lý?
Vì sao chứ?
Anh ta thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc Lâm Phi Vũ có gì ưu tú mà đi đến đâu cũng có thể đè đầu mình, giờ trông thấy cụ Lý được người người sùng bái cũng phải quỳ gối khúm núm trước mặt Lâm Phi Vũ, anh ta đột nhiên cảm thấy ngột ngạt trong lòng, đợi tới khi xong việc, e là anh ta không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.
Nghĩ tới đây, Bành Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, loạng choạng sắp ngã.
Hai người con trai của Lý Đạo Minh cũng trừng to hai mắt, sao bọn họ không biết mình còn có một vị sư công thế?
Hơn nữa còn là một vị sư công trẻ như vậy?
Cho dù Vu Nhược Hy đã được báo cho biết trước nhưng lúc này, trái tim cô vẫn đập thình thịch liên hồi.
Cô chỉ cho là Lâm Phi Vũ quen biết cụ Lý, thật không ngờ cụ Lý còn là đồ đệ của anh?
Vu Nhược Hy hoảng hốt, đôi tay nhỏ nắm chặt Lâm Phi Vũ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời lộ vẻ khó tin, trông cực kỳ đẹp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.