Tuyệt Sắc Phong Lưu

Chương 24: Đại thần thổ lộ




Tô Uyển sau khi nghe xong Diệp Hiểu Vũ nói như thế, nhất thời cảm thấy một trận lạnh giá, vội lấy tay xoa xoa giọt mồ hôi không tồn tại trên đầu mình.
Ngay tại lúc cô đang lo lắng, "Thằng nhãi này nói mình như vậy, mình sẽ không giúp hắn nói tốt với Diệp Tử", Diệp Hiểu Vũ nói một câu, làm cho lòng cô càng thêm kiên định. Chỉ nghe cô nói:
"Người đang yêu nhau, quả nhiên chỉ số thông minh bằng không!" Nói xong, người nào đó còn lộ ra một bộ biểu tình "Cậu có thể làm khó dễ được tớ sao", khiến cho Tô Uyển kiên định và tin tưởng vững chắc rằng mình lựa chọn không giúp cô là chính xác.
"Trí tuệ của cậu cũng bằng không đó! Cái đồ đần độn ngu ngốc cấp ba!" Tô Uyển không chút nghĩ ngợi mà bắt đầu phả kích bạn cùng giường + bạn bè tốt của cô.
"Ha ha ha, có lý có lý, không bằng không chẳng lẽ lại là số âm sao? Oa ha ha." Diệp Hiểu Vũ bên cạnh rất vinh dự được trêu chọc, ngay cả Diệp Tử đang đứng trước mặt cô cũng đã bị cô khinh thường.
Tô Uyển vốn định chặn đứng một lần phản kích của đối phương, lại nghĩ đến lúc nãy, vừa rồi cô gái nhỏ này nói cái gì? Người đang yêu... Cô giống như đang yêu sao? Tô Uyển sờ sờ mặt của mình, lập tức lại chau mày, bất đắc dĩ bĩu môi sau đó nhìn về phía Diệp Hiểu Vũ.
Mà Hiểu Hiểu cũng bị hành động này của cô chọc cười, sau đó bát quái đến bên cạnh Tô Uyển, hỏi: "Nói xem, cái biểu tình nhíu mày của cậu vừa rồi, tớ đã biết cậu nghĩ đến ai đó. Nói ~ để cho tớ nhìn xem tên may mắn này rốt cuộc là ai!" Nói xong vẫn không quên tặng thêm hai chữ may mắn, đây không phải đang châm chọc Tô Uyển hay sao?
"Ngừng, nhìn cái bộ dạng trẻ con này của cậu, tớ vẫn không nói cho cậu thì hơn." Lại châm chọc tớ, tớ sẽ không nuốt trôi cơn tức này! Cậu cùng Diệp Tử đang rất tốt? Kỳ thật tớ cũng... Khụ khụ, sẽ không quá kém có phải hay không? Nghĩ vậy, Tô Uyển cũng thấy mình cũng có phần không đúng.
Nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt vừa mới hiện lên trong đầu, khóe miệng Tô Uyển hướng về phía trước, nhẹ nhàng gợi lên, chắc hẳn trong lòng cũng đang hạnh phúc.
Diệp Hiểu Vũ càng thấy càng hồ đồ, đột nhiên cảm thấy câu nói kia của mình hình như đã "chó ngáp phải ruồi", lúc này, hoàn toàn gợi lên mối quan tâm của đại tiểu thư nhà cô!
"Tớ nói này Tô Uyển, đây là cậu không đúng chứ. Lão nương làm gì có náo loạn, xem như là cùng cậu mặc một cái váy mà lớn lên, cộng thêm từ nhỏ đến lớn cũng chưa bắt nạt cậu (hai người đánh nhau kẻ tám lạng người nửa cân), cũng chưa từng hại cậu (đây là sự thật), tiểu nha đầu như cậu thích người khác cũng không thông báo trước với tớ một tiếng, cũng chỉ là chuyện người thích người thôi. Tốt xấu gì năm đó tớ đã thích..." Đầu tiên Diệp Hiểu Vũ vốn muốn kéo giọng bắt đầu dạy Tô Uyển "Khóa học coi trọng nghĩa khí", nhưng sau này vừa nói đến lúc mình thích Diệp Tử, trên da mặt dày trong truyền thuyết của Diệp Hiểu Vũ cũng xuất hiện một tầng đỏ ửng khả nghi.
"Ô ô, cậu đang thích ai hả? ~ Nói mau, tại sao cậu không nói? Không giống tính cách của cậu nha!" Thấy vậy, Tô Uyển cũng vui vẻ, đổi đề tài, cũng bắt đầu dụ dỗ bạn tốt Diệp Hiểu Vũ trước mắt đang tạm thời chìm trong thẹn thùng.
"Mẹ nó!" Diệp Hiểu Vũ xám xịt khó chịu quăng ra một câu này, kết quả là gặp phải ánh mắt thâm thúy của Diệp Tử.
"Anh muốn biết năm đó là khi nào?" Diệp Tử vẫn rất ngạc nhiên về vấn đề này, vì Diệp Hiểu Vũ nói là sau khi cô thích thì lập tức theo đuổi anh, nhưng chiếu theo tình huống hiện tại mà xem xét, hình như là sớm hơn một chút ~ Nghĩ vậy, trong mắt lại phát ánh sáng không tên.
"À, không có, chính là năm đó... Học kỳ đầu của năm cuối cấp ba thì phải ~ đột nhiên, đúng đúng, đột nhiên thích anh." Thật ra cô đã sớm thích Diệp Tử - người đã khiến cô cảm nhận được cái gì gọi là nhất kiến chung tình, đúng vậy, quen biết không bao lâu cô liền phát hiện ra tình cảm của mình đối với Diệp Tử rất khác. Tuy nhiên... cô sẽ không nói cho anh biết đâu! Nếu cho anh biết một chị hai oai phong một cõi thích một người con trai suốt 8/9 năm (từ 12 tuổi thích Diệp Tử mãi cho đến hiện tại), mặt mũi của cô biết để đâu! Tuyệt đối không thể nói, đúng, đánh chết cô cũng không nói!
"Tô Uyển Uyển, có đúng là thế không?" Diệp Tử đột nhiên đem mũi lao chỉ hướng Tô Uyển.
Lúc này cô gái nhỏ lập tức liền hoảng, không biết nên nói thật hay không nói thật. Nhưng thấy bạn bè luôn luôn nháy mắt với cô, ở góc độ Diệp Tử nhìn không tới mà khoa tay múa chân thủ thế đối đáp, mang tâm tình vô cùng lo lắng thì khóe miệng Tô Uyển hơi nâng lên, nói với Diệp Tử: "Đương nhiên không muộn như thế!" Nói xong vẫn không quên cố ý nở một nụ cười ngọt, khiến người chết không đền mạng với Hiểu Hiểu.
Ngay tại lúc Tô Uyển vừa dứt lời, trong phòng lập tức phát ra sát khí nồng đậm. Trong lúc nhất thời, Tô Uyển cảm thấy cả người giống như bị cứng ngắc. Lại nhìn hướng Diệp Tử và Hiểu Hiểu, hai người này không hẹn mà cùng mang theo một loại đắc ý có thể gọi là mỉm cười thật tươi, nhưng đằng sau lại có vô số oán giận đang biến thành màu đen giữa hai hàng lông mày...
"Đúng... Đúng vậy ~ Bởi vì, Hiểu Hiểu cậu ấy... Từ lúc anh là một trong top mười học sinh tam hảo* đã thích anh!! Đúng thế!" Thấy biểu tình như muốn ăn tươi nuốt sống vừa rồi của hai người, Tô Uyển đành phải thay đổi thời gian, hai bên đều không thể đổ lỗi cho nhau.
Nghe thấy cái đáp án sau, Diệp Tử cũng tin là thật, vỗ vỗ bả vai của Hiểu Hiểu mà nói: "Này, đã sớm thích anh tại sao không nói, hại anh chờ em lâu như vậy." Ấy! Rốt cuộc hôm nay sao lại thế này, không ngờ lại tuôn ra nhiều tin tức như vậy... Bởi vì não của tác giả bị ngắn đi!
(Chờ chút, lúc này không phải đã đưa chuyện của bạn học Diệp Hiểu Vũ phơi bày ra ánh sáng rồi sao? Bây giờ đã nói ra hết, ngoại truyện về sau còn cái rắm mà xem! Tác giả: Nói rất đúng, chúng ta chuyển đến cảm tình của Tô Uyển đi thôi!)
Sau khi được tác giả đồng ý, Diệp Tử thành công đem đáp án của mình che giấu tốt, bắt đầu cùng Hiểu Hiểu "chất vấn" người trong lòng Tô Uyển là ai. Đối với hành vi này của Diệp Hiểu Vũ, Tô Uyển cười lạnh một tiếng, chuyển sang nói với Diệp Tử: "Vừa nãy em nói..." Còn chưa nói xong, đã bị Hiểu Hiểu đánh gãy.
"Chúng ta đừng ở chỗ này nói những chuyện nhỏ nhặt râu ria mà chậm trễ, tốt hơn nên xem trận đấu hôm nay đi!" Quả nhiên bị tác giả dùng bàn tay vàng đem chuyện này cứ thế mà trở thành bức tranh yên lặng tuyệt đối.
********
Có nhiều người tham dự trận đấu kém hơn anh. --- Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Uyển đối với giải thi đấu lớn Chopin Piano lần này. Thật ra là bởi vì hôm nay tổng cộng có 1000 tuyển thủ dự tuyển thi đấu, mà đại thần lại xếp ở vị thứ 825.
Các tuyển thủ đàn đủ loại nhạc, có bai của Beethoven, có bài của Mozart, trên thế giới có danh khúc nào đều bị đem ra chà đạp. Nhưng hai coo gái nhỏ đặc biệt tự tin ở đại thần, chỉ là thi đấu dự tuyển, đại thần sao có thể không qua được? Hắc hắc. (Mặt Diệp Tử trong lúc diễn ra trận đấu càng ngày càng đen.)
"Tuyển thủ số 0825, Trình Kiền." Cuối cùng, vào lúc lỗ tai đã bị hủy hoại đến mức không còn như lúc đầu, Tô Uyển cùng Diệp Hiểu Vũ cũng đã nghe được âm thanh đó, nghe được giám khảo gọi tên đại thần mà bọn họ nhớ nhung.
Vào giờ phút này, hai cô gái nhỏ vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên chàng trai mặt đen vẫn luôn ngồi bên cạnh Diệp Hiểu Vũ là Diệp Tử. Tình cảnh lúc này chính là hai cô gái háo sắc đang bất chấp tất cả đặt hết tình cảm lên trên sân khấu, kế bên là một chàng trai có mây đen trên đầu, vạch trắng trên trán.
"Đừng ầm ỹ nữa Diệp Hiểu Vũ, cậu đừng quên bênh cạnh cậu còn có một người à nha ~" Tô Uyển có lòng tốt nhắc nhở Hiểu Hiểu, ai ngờ người sau hoàn toàn không nhận phần tình cảm đó.
"Ai nha nha... em biết anh còn chưa chết... Em đâu có dễ dàng gặp được thần tượng đáng để học hỏi như thế này, anh còn không muốn để em vui vẻ một tý sao?" Diệp Hiểu Vũ thề, lời cô đang nói hoàn toàn không có cảm tình gì khác, thuần túy chỉ là vì muốn nhìn theo tấm gương của đại thần.
Nhưng những lời này rơi vào lỗ tai của Diệp Tử đang ngồi bên cạnh lại thành ý vị khác. Lắc đầu, không có biện pháp, ai bảo chính mình không có cách giữ cô lại đâu ~ Nhìn Hiểu Hiểu nở nụ cười sáng lạn, cùng với Uyển Uyển cao hứng hét lớn lên để nói chuyện. Nữ sinh như vậy, thật sự hiếm có. Thôi, tùy cô đi thôi ~ Lập tức, Diệp Tử nhìn Hiểu Hiểu cãi cọ với Tô Uyển, khóe miệng nâng lên, trên mặt hiện lên nét cười dịu dàng.
********
Bởi vì ba người trước giờ căn bản là không hiểu tiếng Ba Lan, ngoại trừ chàng trai toàn năng Diệp Tử hiểu được chút ít, hai cô gái háo sắc kia nghe cái gì cũng không hiểu. Kết quả là, các cô đã đem toàn bộ tinh lực của chính mình để quan sát nhất cử nhất động của đại thần. (Sở Phong Hàn: Anh học qua chút ít loại ngôn ngữ châu Âu rồi!!! Tiếng Ba Lan của ta khá tốt, các em nên mang anh đi... Tô Uyển: Đừng tới quấy rầy khi bọn em đang xem mỹ nam!)
Chỉ thấy, đại thần đặc biệt yêu cầu một cái microphone. (Bạn hỏi làm sao tôi biết được? Đương nhiên là dùng ánh mắt xem! Nghe không hiểu cũng không phải là chưa nhìn thấy, chưa ăn thịt heo còn có thể thấy heo chạy! Bạn chưa từng thấy heo chạy sao! Hừ...) Nhìn đến đây, hai người kích động, cho rằng đại thần muốn ca hát gì đó.
Kết quả sau khi bắt đầu, các cô liền tự mình cảm nhận được cái gì là: Lý tưởng và sự thật vĩnh viễn cách nhau bằng một bức tường nam! Nhưng mà, đại thần đang dùng tiếng Ban Lan nhắc tới cái gì? Vì sao các giám khảo đều tràn đầy một loại nụ cười tên là hạnh phúc vậy?
À à à ~ Vừa nãy quên nói, đại thần biểu diễn một trong những khúc Beethoven hay nhất mà mọi người đều biết --- Thư gửi Elise. (Bởi vì lúc trước, có người đánh đan vô cùng nhanh... Ừ, bạn hiểu mà.) Phối hợp với thần khúc hay như vậy, đại thần cũng mang khuôn mặt tươi cười ngâm khẽ, hình như là thơ gì đó:
Giọt mưa sẽ biến thành sương sớm,
Hạt giống sẽ nở thành hoa hồng,
Lữ hành là một loại ước hẹn,
Ly biệt để cảm thấy trống vắng.
Không phải không có người ở bên cạnh,
Chỉ đơn độc uống cà phê mãi không say,
Đường vừa đi đã mệt,
Mưa vừa chạm đã tan,
Chỉ có người vẫn hoàn mỹ như cũ.
(Trên đây là bản dịch của tác giả có bàn tay vàng cho các độc giả xem, hai cô gái nhỏ Tô Uyển và Hiểu Vũ không hiểu tiếng Ba Lan.)
"Diệp Hiểu Vũ, ngươi nghe có hiểu không mà làm ra vẻ hiểu được lí lẽ vậy?" Tô Uyển khinh bỉ đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, con nhãi này tuyệt đối sẽ không biết tiếng Ba Lan, còn giả bộ cái gì.
"Thật hay, đáng để tặng cho Elise, thật giống như đang thổ lộ với người yêu nha ~~~~" Không để ý đến Tô Uyển đang kêu gào, Hiểu Hiểu như trước đắm chìm trong thế giới mà cô tin tưởng. Nhưng mà, lần này, cô thật đúng là chó ngáp phải ruồi.
"Anh chỉ hiểu câu nói cuối cùng kia, ý là 'Chỉ có ngươi vẫn hoàn mỹ như cũ'..." Diệp Tử ngượng ngùng nhìn về phía vợ, nếu mình có thể bắt chước vài ba câu tiếng Ba Lan, có lẽ Hiểu Hiểu bây giờ sẽ lại say mê nhìn mình chứ?
"Tô Uyển nghe thấy không! Chàng trai của tớ nói 'chỉ có ngươi vẫn hoàn mỹ như cũ', nhứng lời này nhất định là lời thổ lộ! Ha ha ha, tớ là vô địch thế giới, vũ trụ vô song (bỏ bớt một ngàn từ)... làm sao có thể bị tiếng Ba Lan gây khó! Nhưng mà nói lại, cô gái này là ai, tớ rất tò mò!!" Hiểu Hiểu say mê bản thân một nửa, lại muốn nói đến điểm chính của sự tình. "Không phải là cô gái nhỏ Tô Uyển ngươi chứ?"
"Dừng, làm sao có thể! Nhưng mà nói lại, ngày hôm qua lúc đang nhìn đại thần, tớ hỏi anh ấy đi đâu thì anh ấy lại nói quanh co. Chẳng lẽ... Anh đang đi gặp người trong lòng của mình sao??" Tô Uyển bắt đầu bát quái về những chuyện không liên quan đến mình.
"Cậu chắc chứ?" Hiểu Hiểu bày ra bộ dáng không tin, cô trước giờ vẫn cảm thấy đại thần yêu thích Tô Uyển, lần đại hội âm nhạc trước cũng rất rõ ràng à nha! Nhưng mà... Về phần cô gái nhỏ Tô Uyển này ~ hẳn là cũng thích đại thần!!! Đây không phải là người có tình ý sẽ thành người nhà trong truyền thuyết sao ~ Nhưng mà, tên ác ma kia thì sao bây giờ... Hình như anh cũng rất thích Tô Uyển... Nhưng mà làm bạn bè của cô, hẳn là nên theo ý nghĩ của cô mới đúng!
Diệp Hiểu Vũ quyết định giúp Tô Uyển theo đuổi đại thần, cô nói với Tô Uyển: "Thật là một thời khắc tươi đẹp! Tớ tuyệt đối sẽ giúp cậu!" Cứ như vậy, Tô Uyển còn chưa kịp hiểu rõ tại sao lại thế này, đã bị Hiểu Vũ suy tính thiết kế kế hoạch thật tốt cho cô.
Xem ra sau khi Diệp Hiểu Vũ can thiệp như vậy, đường tình của Tô Uyển lại càng thêm nhấp nhô ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.